Edit: Thanh Thạch
Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, phức tạp trong mắt càng đậm.
Hắn thật sự không hề nghĩ đến sẽ có một ngày lại nhìn thấy người phụ nữ kia, người đã từng bỏ rơi chính con ruột của mình để chạy theo một người đàn ông khác.
“Nhiên Nhiên….” Hắn há miệng lại bỗng nhiên không biết chính mình đến cùng là muốn nói cái gì. Người khác không biết, nhưng Vương Đại Hổ rất yêu Lý Thanh Nhiên, mỗi ngày sớm chiều ở chung với cậu nên biết rõ ràng, cậu kỳ thật vẫn luôn nhớ mẹ. Tuy cậu chưa bao giờ nói nhưng mỗi đêm khuya tỉnh mộng, Vương Đại Hổ có thể nhìn thấy nước mắt chảy ra từ khoé mắt cậu, nghe được trong miệng cậu nỉ non gọi mẹ.
“Nhiên Nhiên, em có hận bà không?”
Lý Thanh Nhiên nghe xong quay sang nhìn hắn một cái, thần tình trên mặt vô cùng vô cùng bình tĩnh, một chút cũng không giống vừa mới nhìn thấy người mẹ đã lâu không gặp.
“…….. Em không biết.” Thật lâu sau, Lý Thanh Nhiên nhẹ giọng nói: “Em đã từng đọc một câu chuyện, nội dung như thế này: Có một cô gái gả cho một chàng trai nhưng anh ta lại là con bạc, không chỉ thua hết tiền trong nhà mà còn đánh đập cô. Rốt cuộc có một ngày cô gái chịu không nổi nữa mà chạy trốn. Thời điểm bỏ đi cô còn mang theo đứa con một tuổi của họ. Cô gái sợ bị chồng tìm thấy, không ngừng chuyển nhà, mỗi ngày đều trôi qua trong run sợ. Cô rất yêu đứa con của mình, cô hy vọng mình có thể trở thành một người mẹ tốt. Thời gian cứ trôi qua như vậy, nháy mắt đã qua ba năm. Trong ba năm đó, để sống và nuôi dưỡng con mình, cô gái đã cực kỳ cực kỳ vất vả. Cô vốn không đẹp, da thịt cũng không hề nhẵn nhụi, lại bị cuộc sống đày đoạ đến mệt mỏi không chịu nổi, nhưng vì đứa con, cô vẫn cố gắng. Thế nhưng năm này qua năm khác, đứa con dần lớn lên, nó trở nên càng ngày càng giống chồng cô, khoé mắt băng lãnh hẹp dài, thanh âm khi nói chuyện có chút khàn khàn, cực kỳ giống người đàn ông đã lưu lại bóng ma trong lòng cô, cho nên cô bắt đầu thấy sợ hãi, càng ngày càng sợ hãi.” Nói đến đây, Lý Thanh Nhiên đột nhiên đứng lại, hai mắt mờ mịt mà trống rỗng nhìn đám người rộn ràng náo nhiệt phía trước. Thế giới tựa hồ hoàn toàn phân thành hai nửa, một bên là cuộc sống sôi trào của mọi người, một bên chỉ có mình cậu.
Không thấy được giới hạn, ngăn cách cậu cùng mọi người.
Đột nhiên, một đôi tay ấm áp dày rộng gắt gao nắm lấy tay cậu.
Chớp mắt kéo cậu ra khỏi bóng tối heo hút lạnh lẽo.
Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc người đó, chói sáng, lúc này hắn đang đầy mặt lo lắng nhìn mình, tuy rằng bộ dáng cau mày có chút xấu nhưng lại khiến cậu cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Câu chuyện còn chưa hết đâu…..” Lý Thanh Nhiên giật giật ngón tay, hơi cọ vào lòng bàn tay người đó. “….. Có một ngày, cô gái đột nhiên phát hiện dường như có người đang theo dõi mình. Cô nghi là chồng cô tìm đến đây nên cực kỳ sợ hãi, không chịu đi làm, mỗi ngày chỉ ngồi ở nhà, ôm chặt con mình. Cô thề, vô luận phát sinh bất kỳ chuyện gì cô cũng phải bảo vệ nó. Nhưng rồi bất hạnh vẫn xảy đến, vào một đêm mưa gió bão bùng, người đàn ông theo dõi cô xông vào nhà, hắn giơ dao lên, muốn giết chết cô gái. Ngay tại thời khắc nguy hiểm ấy, cô gái kinh hãi làm ra một động tác, cô giơ lên đứa con bên cạnh, dùng nó làm lá chắn.”
Nghe đến đó, Vương Đại Hổ bất giác thở dài, đã có chút minh bạch tại sao Lý Thanh Nhiên đột nhiên kể một câu chuyện như vậy.
“Người đàn ông giết người xong cũng rất sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài. Cuối cùng tại căn phòng chung cư nhỏ không đến mười mét vuông chỉ còn lại xác đứa trẻ cả người là máu cùng cô gái thất hồn lạc phách. Anh nói cuối cùng câu chuyện này sẽ như thế nào?”
Vương Đại Hổ chua xót lắc đầu.
“Cô gái tự sát, bởi vì cô không thể tha thứ cho mình tại thời điểm kia đã vứt bỏ đứa con của mình….”
“Nhiên Nhiên!”
“Cho nên…. Em đại khái là không hận!” Nói như vậy, khoé miệng cậu mang theo chút ý cười, nhưng tại đôi mắt trong trẻo lại có nước mắt trượt xuống.
Một giọt, một giọt, một giọt, một giọt, cuối cùng rơi lệ đầy mặt.
Vì thế, rất nhiều người nhìn thấy, bên đường cái có một thiếu niên vùi đầu vào lòng một thiếu niên khác, bả vai không ngừng run rẩy, thoạt nhìn bi thương đến vậy.
.
Sau khi từ Bắc Kinh trở về, Lý Thanh Nhiên không hề đề cập đến Khổng Tú Mai, ngày cũng dần dần khôi phục như lúc trước.
Nháy mắt đã đến nghỉ hè.
Hôm ấy, Vương Đại Hổ trèo lên chiếc xe đạp mới mua, đeo tai nghe nhạc, đi thẳng tới nhà Chihuahua.
“Đinh đông…. Đinh đông…..”
“Sao giờ chú mới mở….” Vương Đại Hổ mới nói được một nửa thì thanh âm đã tắc trong cổ họng. Hắn mở to hai mắt nhìn, dùng sức nuốt nước miếng, nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ thấy một màn như thế này. Long Nhất Minh, con Sói đuôi xù đa mưu túc trí, vẫn luôn trưng ra cái mặt “côn đồ”, thế nhưng lại thành…. thành…. vú em????
Chỉ vào đứa bé trước ngực y, Vương Đại Hổ lắp ba lắp bắp hỏi: “Cha cha cha cha cha cha ngoại tình?” Chẳng lẽ là vì Chihuahua “lớn tuổi sắc suy” nên cái tên bại hoại này ra ngoài có con với người đàn bà khác??? Vừa nghĩ như vậy, Vương Đại Hổ lập tức trừng mắt như viên đạn, cực kỳ muốn thay mặt người nhà mẹ đẻ “báo thù rửa hận”.
Long Nhất Minh nghe lời này xong, mặt tối sầm, tức giận hừ một tiếng.
“Nha! Hổ Tử đến rồi à?” Lúc này Chihuahua đầu tóc bù xù, xỏ dép lê màu hồng lẹt xẹt chạy tới.
Hai mắt Vương Đại Hổ lập tức trừng càng lớn.
“Sao, như thế nào, lại thêm một đứa a?”
Không sai! Trước ngực Chihuahua cũng có một đứa bé đang quơ quơ tay.
“Rốt cuộc là sao thế này?” Nhìn hai thằng cu song sinh trước mặt, Vương Đại Hổ thấy đầu đau nhói.
Chihuahua nghe vậy, trên mặt lộ ra một chút xấu hổ cùng hưng phấn, cuối cùng vẫn là Long Nhất Minh thay chú ấy giải thích một phen.
“Cho nên nói…. Hai đứa bé này là con ruột của các chú?”
“Theo quan hệ huyết thống thì đúng là như vậy!”
“…… Tuy là thụ tinh ống nghiệm, nhưng mà mẹ đứa bé…..”
“Đứa bé không có mẹ!” Thanh âm Long Nhất Minh tuy nhẹ nhưng lại có một loại uy nghiêm không cho phép nghi ngờ: “Bọn nó chỉ có hai người cha.”
Vương Đại Hổ sửng sốt, nhìn đứa bé mềm mềm quấn tã lót trắng, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Tại kiếp trước hắn nhớ Long Nhất Minh và Chihuahua không có con cái, cho nên đối với hai đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện thực là khiếp sợ nhưng cũng là vui mừng. Nhìn khoé miệng chú mình vẫn lươi tươi cười, Vương Đại Hổ đột nhiên nói với Long Nhất Minh: “Cảm ơn!”
Tuy rằng bị đáp lại bằng ánh mắt “Mày đang nói vô nghĩa” nhưng Vương Đại Hổ vẫn nhếch môi, hắc hắc cười vài tiếng.
Bạn đang
.
Không qua và i ngà y, bá»n há» cùng trá» vá» thôn má»t chuyến.
Ãng ná»i, bà ná»i thấy há» mang vá» hai thằng cu béo ú liá»n ngây ngẩn cả ngÆ°á»i. Khi nghe Äược hai Äứa là con của VÆ°Æ¡ng Diá»u Tá», nÆ°á»c mắt liá»n lã chã lã chã rÆ¡i xuá»ng. Äặc biá»t là ông ná»i, VÆ°Æ¡ng Äại Há» lá»n nhÆ° váºy Äúng là lần Äầu tiên nhìn thấy ông kÃch Äá»ng Äến thế. Ãng tá»± mình Äặt tên cho hai Äứa, lá»n gá»i VÆ°Æ¡ng Táp, nhá» tên VÆ°Æ¡ng Viá»t, Äá»u là há» VÆ°Æ¡ng, má»t Äứa cÅ©ng không lÆ°u cho Long Nhất Minh.
Mà cùng vá»i chuyá»n nà y thì thái Äá» hai cụ Äá»i vá»i Long Nhất Minh và VÆ°Æ¡ng Diá»u Tá» cÅ©ng chuyá»n biến. Hai cụ không há»i mẹ Äứa bé là ai, có lẽ chÃnh bá»i vì âhiá»u lầmâ nà y nên ông bà Äá»i vá»i Long Nhất Minh có chút âáy náyâ, mà Long Nhất Minh lại quen hà nh sá»± tuỳ hoà n cảnh, nhân lúc nà y tranh thủ tình cảm của hai cụ. Mấy nÄm nay, Äây là lần Äầu tiên y chân chân chÃnh chÃnh Äược gia Äình nà y tiếp nháºn!
VÆ°Æ¡ng Äại Há» nhìn Chihuahua ôm dá» Táp Nhi Äang khóc nấc, trong lòng tháºt sá»± vui thay cho hai ngÆ°á»i.
Äây cÅ©ng là lần Äầu tiên hắn cảm nháºn Äược Long Nhất Minh yêu chú mình Äến váºy.
Bá»i vì em vui nên anh cÅ©ng vui.
Bá»i vì em không vui nên anh muá»n là m em vui.
Cái gá»i là tình yêu không phải ÄÆ¡n giản nhÆ° váºy sao?
Nguyên cả kỳ nghá» hè, Äại Há», Chihuahua, còn có hai thằng cu Äá»u bá» cưỡng chế giữ lại.
Nhìn nụ cÆ°á»i thoải mái trên gÆ°Æ¡ng mặt nhiá»u nếp nhÄn của ông bà , VÆ°Æ¡ng Äại Há» lại có chút chua xót, cà ng thêm sÄn sóc. Má»i ngà y, trong sân nhà há» VÆ°Æ¡ng Äá»u sẽ truyá»n Äến tiếng trẻ con khóc, tiếng các cụ cÆ°á»i dá» dà nh. Ngà y qua ngà y, tá»±a nhÆ° sinh má»nh truyá»n thừa, khiến cho ngÆ°á»i cảm Äá»ng.
.
âÄã vá» rá»iâ¦.â Lý Thanh Nhiên Äẩy cá»a phòng ngủ ra, cÆ°á»i nói vá»i VÆ°Æ¡ng Äại Há» Äang vác bao lá»n bao nhá» Äi và o.
Nhìn thấy ngÆ°á»i yêu Äã hÆ¡n má»t tháng không gặp Äang âcÆ°á»i tÆ°Æ¡iâ trÆ°á»c mặt mình, VÆ°Æ¡ng Äại Há» bá»c hoả, ôm chầm lấy cáºu quay quay mấy vòng.
âNhá» chá»ng không?â VÆ°Æ¡ng Äại Há» rất là vô sá» há»i.
Lý Thanh Nhiên liếc nhìn hắn, không lên tiếng.
Nhìn trên bà n bà y biá»n bá»n món má»t canh, VÆ°Æ¡ng Äại Há» liá»n biết tiá»u tâm can nhi khẳng Äá»nh là nhá» mình rá»i.
Tá»i, VÆ°Æ¡ng Äại Há» vá»n muá»n Äùa giỡn chÆ¡i xấu, tìm cÆ¡ há»i chạy Äến hôn hÃt mấy cái, lại không ngá» Lý Thanh Nhiên Äi trÆ°á»c hắn má»t bÆ°á»c. Nhìn giai nhân âthÆ¡m mátâ nằm bên cạnh, VÆ°Æ¡ng Äại Há» cÆ¡ há» là thụ sủng nhược kinh, tháºt cẩn tháºn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia.
Nằm trong lòng VÆ°Æ¡ng Äại Há», Lý Thanh Nhiên thả lá»ng Äá» phòng bình thÆ°á»ng, trên mặt lá» ra thần sắc an tâm thoải mái.
VÆ°Æ¡ng Äại Há» lÃu rÃu lôi hết mấy chuyá»n vặt vãnh á» nhà ông bà ra ká» má»t lượt.
Cái gì mà hai thằng bé kia khóc nhiá»u lắm!
Cái gì mà Sói Äuôi xù và Chihuahua chân tay vụng vá» lắm, sao mà chÄm sóc con Äược!
Cái gì mà hai cụ rất cao hứng, chá» thiếu là m má»t bữa tiá»c lá»n, chiếu cáo thiên hạ!
Vân vân và vân vân.
ââ¦.. NhÆ°ng mà em xem bá»n há» Äúng là dám gạt ngÆ°á»i mà . TrÆ°á»c Äó má»t Äiá»m tiếng gió cÅ©ng không lá», dám Äợi Äến lúc con Äẻ ra rá»i chúng ta má»i biết Äược, Äủ lợi hại! Nhiên Nhiên, em nói xemâ¦.â VÆ°Æ¡ng Äại Há» nói Äược ná»a câu, cúi Äầu lại phát hiá»n Lý Thanh Nhiên Äã ngủ.
Nhìn quầng thâm dÆ°á»i mắt cáºu, VÆ°Æ¡ng Äại Há» Äau lòng hôn lên cái trán trắng má»m.
âNgủ ngon!â