Trong lúc tôi nhàm chán ngồi lướt mạng thì bỗng chợt thấy một tài khoản có tên là ‘‘Khi nào đỗ đại học Y thì đổi tên’’. Linh cảm mách bảo tôi có thể đây chính là Đào Diệu - người đã biến mất không để lại một dấu vết mấy ngày nay.
Khi tôi nhấn vào trang cá nhân của tài khoản đó, tôi bỗng thấy tự hào về linh cảm của mình. Trúng phóc luôn! Nhưng đó không phải vấn đề chính, vấn đề chính là bài viết mới nhất Đào Diệu đăng là bức ảnh cô ta đang tận hưởng niềm vui ở một nơi xa. Nơi nào thì tôi không rõ.
Nhưng mà tôi có chút thắc mắc, người bình thường nếu gây tai nạn thì cũng sẽ bỏ trốn, biệt tăm biệt tích. Đằng này Đào Diệu cũng trốn, nhưng lại công khai đăng bài trên trang cá nhân. Là trốn dữ chưa? Hoặc là… Có kẻ nào đó đứng sau đã ra lệnh đồng thời cũng bảo vệ cô ta?
Khả năng đó tôi nghỉ chỉ có trong tiểu thuyết, vì chơi cùng nhau mấy năm, tôi biết Đào Diệu sẽ không phải con người giận quá mất khôn, trở thành con cờ trong tay người khác. Ấy thế mà lúc ấy tôi không biết, suy nghĩ vô tình xuất hiện trong đầu tôi lại là đúng, kẻ đúng sau thật sự là…
- - -
Tôi đã gửi cho Mộc Huy link tài khoản của Đào Diệu. Cậu xem xong thì nhắn lại tôi một câu như thế này:
‘‘Chắc là lần đầu làm chuyện ấy nên còn bỡ ngỡ:))’’
Tôi đọc xong tin nhắn kiểu: Ủa bạn ơi? Hình như đó đâu phải trọng tâm?
Và thế là tôi mất những mười lăm phút để đưa Mộc Huy trở về trọng tâm của vấn đề. Mộc Huy đã hiểu, màn hình lúc này hiện lên ba từ ‘‘Đang soạn tin’’, tôi liền ngồi chờ một lát. Nhưng tin nhắn thì chưa thấy đâu, chỉ thấy bóng dáng người đàn ông nào đó bước vào với vẻ mặt mệt mỏi.
Phó Đông Thần vừa đi làm về đã ngay lập tức chạy lên phòng. Không phải vì anh muốn cất đồ hay gì, mà là anh đã quá nhớ bé Nam Nam nhà mình rồi. Cái gì mà xa một phút giống như đã trôi qua một năm, chính là cái này. Quả là không ai bình thường khi yêu…!
Tôi thấy anh bước vào, còn chưa kịp mở miệng chào hỏi gì thì đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn. Rồi rồi, tôi hiểu rồi, chồng nhà tôi đang mệt mỏi, cần nạp năng lượng. Tôi cũng thuận theo ý anh mà vòng tay qua cổ, nhiệt tình đáp lại nụ hôn ấy. Môi chạm môi, rồi lại tách rời, anh nhìn tôi với ánh mắt cưng chiều, sự mệt mỏi nãy giờ có lẽ đã tan biến gần hết.
Tôi bảo anh:’‘Thần Thần ngồi đi.’’
Anh cũng gật đầu, ngoan ngoãn ngồi lên giường như một đứa trẻ to xác. Rồi tôi ôm anh vào lòng, tay xoa xoa mái tóc đen hơn than của anh. Thời gian cứ thế trôi qua, nó gần như chỉ chậm lại từ giây phút tôi nói khẽ vào tai anh.
‘‘Ngoan, nhắm mắt lại, em hát cho nghe.’’
Anh nhắm mắt, tựa đầu vào lồng ngực tôi. Tôi bắt đầu cất tiếng hát, thú thật tôi hát không quá hay mà cũng không quá dở, tất nhiên là cũng chẳng chuyên nghiệp như ca sĩ. Nhưng ít nhất, giọng hát của tôi đủ làm người chồng là Thần Thần mê không dứt ra được.
Một bài hát rồi lại một bài hát, Thần Thần nhà tôi đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Tôi đặt anh nằm xuống gối, đứng dậy đi tắt đèn rồi cũng leo lên giường ôm anh ngủ. Bữa tối hôm nay có lẽ sẽ để vào ban đêm, hoặc là sáng ngày hôm sau. Vì làm gì còn ai thức để nấu.
Bạn thấy đấy, thực ra tình yêu chẳng hề cao sang, xa vời như ta nghĩ. Đôi khi chỉ là một cái ôm, một cái xoa đầu, hoặc là cùng nhau chen chúc trên chiếc giường chật chội. Ấy thế mà nó lại sưởi ấm được trái tim của nhiều người trong mùa đông lạnh giá. Giá trị thực sự của tình yêu không nằm ở việc bạn tặng cho người kia được bao nhiêu món quà, bạn đưa người kia đi được những đâu,… Mà giá trị thực sự của nó nằm ở việc hai người chân thành, chung thủy, thấu hiểu đối phương ra sao… Hãy nhớ rằng, bạn xứng đáng được yêu thương! Và hãy yêu thương bản thân mình trước, đừng cứ mãi lo cho người khác mà bỏ quên chính mình. Đến một ngày rồi bạn sẽ nhận ra, mình đã đánh mất rất nhiều thứ quan trọng, trong đó có cả chính bản thân bạn.