Tiếu Dương đứng ở ngoài phòng sinh cao giọng cổ vũ Uyển Như vài câu, rồi sau đó đột nhiên đánh một quyền về phía mặt tường, làm tường gỗ dày bị nứt một đường.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Rồi sau đó, hắn đột nhiên xoay người nắm chặt cổ Tiếu Thập Tam kéo ra ngoài, rời khỏi phòng sinh mới quát lớn, chất vấn: “Phương thuốc dân gian đâu?! Ta bảo các người đi lấy phương thuốc dân gian đâu?!”
Máu đỏ thẫm chậm rãi rỉ ra trên mu bàn tay hắn, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, tràn ra thành đóa hoa chói mắt.
Tiếu Thập Tam sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, dạ dạ nói: “Có, có là có, nhưng, nhưng loại đồ vật này sao có thể cho nữ quân ăn...” Gã cảm thấy bản thân cực oan, lúc trước sau khi tìm được phương thuốc dân gian chẳng phải đã xin phép lang quân rồi sao?
Khi đó hắn cười nhạt nói những vật kia “không khoa học”, tuy nhiên Tiếu Thập Tam không hiểu “khoa học” rốt cuộc là thứ gì, nhưng từ trong giọng nói của Tiếu Dương cũng có thể biết hắn chướng mắt những vật này, hôm nay lại hỏi tới, aizz! Quả thật là quan tâm sẽ bị loạn.
“Có cho nàng ăn hay không do ta làm chủ, đồ ở đâu? Nhanh mang tới!” Tiếu Dương đẩy thuộc hạ một cái, thúc giục gã nhanh đi lấy thuốc.
Kết quả chờ đối phương lấy ra, sắc mặt hắn cũng không chuyển biến tốt, nhìn hai viên thuốc màu nâu dính vào nhau trong hộp thì tim không khỏi đập mạnh.
Đây là đan dược dựa theo hai phương thuốc dân gian làm ra, một là “Âm tử đề cao đan”, một loại khác gọi là “Thỏ não đề cao đan”. Viên đầu tiên là lấy bộ phận sinh dục chuột cái trước tháng năm rồi bỏ màng da, sau khi xay nghiền đập nát dùng một chút đường đỏ và bột vo thành viên thuốc như đậu nành, mỗi lần uống cần dùng với rượu Thiệu Hưng, mỗi lần một viên.
Viên thứ hai, thì sử dụng hai bộ não của thỏ, xay nghiền như bùn, lại lấy một chỉ* cây hương trầm, xạ hương, mẫu đinh hương, hoa hồng, sau khi nghiền thì trộn lại vo thành viên thuốc nhỏ, gói kín hong khô, lúc gặp khó sinh cho uống một viên chung với nước ấm là được. (Chỉ: đơn vị trọng lượng, mười chỉ là một lượng)
Đây chính là các loại phương thuốc dân gian gặp phải, thấy thế nào cũng là đồ rất lỗi thời, Tiếu Dương lập tức không nói gì, nhìn về phía phòng sinh trong ánh mắt đầy tràn không biết làm sao và đau khổ.
Cho đến giờ phút này, hắn mới biết rốt cuộc bản thân đã yêu sâu đậm thế nào, cho dù chỉ hơi nghĩ đến có khả năng Uyển Như sẽ bỏ mình thì cảm giác trái tim đau đớn hít thở không thông.
Nếu không có nàng, trên đời này có nữ tử nào sẽ nguyện ý bái đường với một con gà, không rời không bỏ trông nom hắn suốt ba ngày? Nếu không có nàng, trên đời này có nữ tử nào có thể đứng ở trên tường thành khảy đàn tiễn mình xuất chinh? Nếu không có nàng, còn ai vào đây nguyện ý bôn ba ngàn dặm cùng mình đến đất Man hoang nhậm chức, lại có ai có thể chỉ một mũi tên bắn thủng mắt sói cứu hắn ở sườn núi?
Xây nhà, nấu muối, nấu đường, cất rượu... Gắn bó thân thiết với sự phát triển ở nơi đóng quân, từng chuyện từng chuyện đều có công lao của Uyển Như, ngoại trừ nàng, còn có ai có thể trở thành hậu thuẫn vừa ấm áp vừa dịu dàng vừa kiên nghị nhạy bén cho mình chứ?
Nghĩ tới đây, mắt của Tiếu Dương không khỏi thấm ướt, giọt lệ nóng hổi rơi xuống, rồi sau đó, hai mắt hắn đẫm lệ khẽ nâng bàn tay run rẩy lên, yên lặng chỉ vào “Thỏ não đề cao đan” có chút tin tưởng kia, ý bảo nô tỳ đưa vào.
“Lang quân, không bằng thử cái này xem?” Tiếu Đường đột nhiên bưng một chén thuốc đen đặc đứng ở trước mặt Tiếu Dương, “"Thỏ não đề cao đan" thì đại phu ở bản địa có nghe nói đến, hắn nói đã thấy có người dùng nhưng không có hiệu qủa. Chén thuốc này là chế biến từ túi thảo dược Miêu nữ Bảng Tây để lại, không biết là thuốc gì...”
Nhưng mà, Ngọc Ân từng tỏ vẻ mẫu thân của Bảng Tây là phụ khoa thánh thủ tiếng tăm lừng lẫy mười dặm tám thôn Miêu Cương, vốn nàng ta có điều cầu xin phe mình theo lý sẽ không nói dối.
“Thuốc Miêu?” Đột nhiên ánh mắt Tiếu Dương sáng ngời, người có thể mổ bụng lấy con ra mà hắn đang muốn tìm không phải là Miêu y sao? Hiện tại đang đánh cược tính mạng, có đánh cược gì thì cũng giống nhau cả, không bằng ăn cái này.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Hắn tự tay bưng chén thuốc, không để ý mọi người ngăn cản tự mình vào phòng sinh tràn đầy mùi máu tươi, nâng áo choàng lập tức ngồi xuống bên giường Uyển Như, trước dùng ống tay áo lau nhè nhẹ sạch mồ hôi lạnh trên trán nàng, rồi sau đó cố nén nước mắt vỗ nhè nhẹ khuôn mặt tái nhợt hỏi: “Nơi này có một chén thuốc trợ sản, ta đút cho nàng, được không?”
Thuốc này có lẽ có thể cứu được mạng cũng có thể bị mất mạng, Tiếu Dương không muốn giao cho bất kỳ kẻ nào, miễn cho lỡ như bị hắn giận chó đánh mèo, không bằng sống hay chết cũng do mình, coi như là trọn vẹn tình nghĩa phu thê.
Có thể trời cao thấy hắn yêu sâu đậm như vậy sẽ bỏ qua cho Uyển Như? Mặc dù không thể, ít nhất hắn có thể thấy ái thê một lần cuối cùng, có thể tiễn nàng đoạn đường cuối cùng.
Thể xác và tinh thần mệt mỏi Uyển Như uống chén nước thuốc đến mùi vị như thế nào cũng không nếm ra được, trong lòng nàng biết tình hình bản thân không khả quan, vừa nhìn thấy vành mắt Tiếu Dương phiếm đỏ, không khỏi nói với hắn: “Thiếp không sao, thiếp sẽ tốt lên, chàng đừng lo lắng.”
Khẽ mở miệng lại cảm giác nói chuyện rất là lao lực, sau nửa ngày chỉ phun ra được một chữ “thiếp”, sau đó, Uyển Như nỗ lực dùng khẩu hình môi ý bảo nói: “Yên tâm.”
Nàng tin tưởng chắc chắn bản thân sẽ được đón lấy ánh sáng rực rỡ sau một thời gian dài vất vả, thời gian tốt đẹp còn ở phía sau, ông trời sẽ không tàn nhẫn tước đoạt hạnh phúc của nàng ngay lúc quan trọng này.
“Ta đã hiểu, đã hiểu. Tiếu Dương duỗi ngón trỏ ra đặt ở trên môi tái nhợt của nàng, nếu không Uyển Như lại cố sức nói chuyện, rồi sau đó rù rì nói, “Ta yên tâm, nàng cũng yên tâm, sẽ tốt thôi, nhất định sẽ tốt thôi!”
Cho đến hiện tại, hắn vô cùng căm ghét vì sao trong trí nhớ của mình chỉ là thích nghịch súng quân nhân, ngoại trừ ngắm bắn cái gì cũng không biết, rõ ràng ở thế giới kia đã có phương pháp sinh con an toàn, hắn lại không học được chút nào, thậm chí ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua, bằng không cũng có thể học làm theo.
Hắn ngồi cùng với Uyển Như khoảng thời gian một nén nhang, luôn nói lời cổ vũ.
Ví dụ như nữ nhi tương lai của bọn họ sẽ xinh đẹp như thế nào, giống như mẫu thân của nó tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa; nhi tử thì sẽ có tài cỡ nào, có thể dễ dàng lên làm Trạng Nguyên Lang...
Dần dần, Tiếu Dương phát hiện trong mắt thê tử nhiều tinh thần hơn, lúc nghe đã có thể tự chủ bật cười theo, trong lòng hắn vui vẻ, cất giọng nói: “Như Nương, cố gắng thêm lần nữa thử xem? Chúng ta Nhất Cổ Tác Khí* đánh hạ cửa ải khó khăn này!” (*ví với người, lúc đang hăng hái làmmột mạch cho xong việc.)
“Được.” Uyển Như nhìn phu quân mím môi cười, mặc hắn cầm tay của mình, nửa quỳ ở bên giường lỗi thời cùng nàng sinh con.
Nàng và Tiếu Dương đều nghĩ giống nhau, lỡ như hiện tại chỉ là hồi quang phản chiếu, lúc “ra đi” tốt xấu có thể có người cực thân làm bạn bên cạnh.
Khi ánh nắng giữa trưa xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng thì rốt cục Uyển Như sinh hạ một bé gái mập mạp, rồi sau đó nàng hao hết sức lực đánh rơi bàn tay đang nắm tay phu quân.
Máu đỏ tươi tràn ra từ phía dưới, y nữ vừa cho châm kim vừa nói đây là “rong huyết sau khi sinh” cần tranh thủ thời gian “Bổ khí vào để máu ngừng lại”!
Thuốc đều đang sắc nấu ở trong ấp trên lò than nhỏ, gặp tình hình này, tỳ nữ lập tức bưng chén thuốc, hai chén sứ trắng đồng thời đưa tới trong tay Tiếu Dương.
Một chén là phương thuốc đại phu kê, dùng hoàng kì, bạch thuật, trần bì, thân Tham, chích thảo, thăng ma, đương quy, thục địa chờ nấu, chuyên dụng cho tay chân hơi lạnh thân thể đổ mồ hôi lạnh, mạch đập yếu gần như bất tỉnh do trạng thái thiếu máu, dùng để bổ sung sức lực.
Còn có một chén là thuốc Miêu, không biết là gì, nghe nói trị liệu “hai chứng bệnh ra máu, mất máu do bị thương”, hoặc có thể bổ khí sinh máu, nghịch thiên cứu người trở về.
Tiếu Dương nhìn gương mặt trắng như giấy của thê tử, không do dự lấy chén thuốc từ tay Tiếu Đường, ngậm một ngụm ở trong miệng mình, cúi người mớm vào miệng Uyển Như...