Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 127




Khi nhìn thấy nhóm thị vệ này, Lê Dương Chính cũng khá bất ngờ, hỏi ra thì mới biết đây là lính do anh cả cử tới để bảo vệ hắn.

Lê Dương Chính mỉm cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, xem ra bảo vệ chỉ là một phần nguyên nhân thôi, nói thẳng ra Lê Dương Huy sợ em trai mình bị quan địa phương bắt nạt nên cử người tới tiếp thêm khí thế cho hắn đây mà.

Hắn cũng không phải kẻ trọng sĩ diện cố chấp muốn chứng minh bản lĩnh bằng chính sức mình gì đó mà không cần sự trợ giúp của người khác, con người của hắn rất thực tế, nếu sự trợ giúp này cần thiết, hắn cũng không ngại nhận lấy, dù sao mục tiêu chính của hắn là phát triển Tây Châu chứ không phải lo toang đấu đá với quan địa phương ở nơi này.

Quả nhiên chiêu ỷ đông hiếp yếu này vô cùng hiệu nghiệm, Lê Dương Chính trực tiếp dùng quyền hành ra lệnh tra xét lại toàn bộ sổ sách ghi chép lại các sự việc của cả châu trong mấy năm qua, ai nhận hối lộ thì bắt giam cả người đưa tiền lẫn người nhận tiền, ai lộng quyền sử sai án oan thì lập tức cắt chức chờ tra xét lại.

Tóm lại, chỉ trong vòng một ngày mà quan lại và các ông chủ thương nhân giàu có của cả Tây Châu đều nháo nhào luống cuống, tuy nhiên những kẻ đã làm chuyện xấu nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thậm chí còn ra vẻ thách thức Lê Dương Chính, bởi lẽ họ có chống lưng hùng hậu, họ không tin một con nghé con như hắn có thể làm gì họ.

Trái lại, những quan viên thanh liêm và thương buôn chân chính mới thật sự là người sợ hãi, họ sợ Lê Dương Chính chỉ đang giết gà dọa khỉ lấy uy cho mình nên sẽ nắm đầu người dễ bắt nạt ra chịu tội thay.



Họ nghe nói thứ sử mới nhậm chức này là con của một quan đại thần nhất phẩm, hầu như các vị công tử như hắn đều không hiểu thế nào là đạo làm quan, không chịu được cực khổ, việc duy nhất họ biết chính là ăn chơi trác táng trên xương máu của dân chúng.

Giống như cháu ngoại của quốc công Hà Khương Từ đấy, về Quyền Châu làm ông này bà nọ chưa được bao lâu đã giở thói ác bá bắt bớ gái nhà lành làm chuyện đồi bại, lại còn dung túng cho các sòng bài lôi kéo dân chúng vào chơi rồi siết hết nhà cửa, phải nói thời điểm đó dân chúng Quyền Châu khổ không thể tả.

Sau này khi gã bị chém đầu rồi, dân chúng mới thoát khổ, nhưng từ đó trong lòng mọi người, con ông cháu cha đã trở thành đại diện của cái ác, họ không cách nào đặt niềm tin vào những người này nữa.

Mà Quyền Châu và Tây Châu nằm cạnh nhau, tội ác của cháu ngoại quốc công đương nhiên cũng truyền tới, vì thế đối với thứ sử mới này, họ cũng không quá mong chờ, thậm chí trong lòng còn vô cùng sợ hãi vùng đất nghèo khó này sẽ càng thêm lụi tàn dưới tay của Lê Dương Chính.

Tuy nhiên khác với suy nghĩ của mọi người, trong một tháng đầu tiên nhậm chức, Lê Dương Chính chỉ tra xét tội của quan lại và tiến hành thay đổi toàn bộ cơ cấu chức vụ dưới trướng của mình, còn những thương nhân giàu có, hắn vẫn chưa có động tĩnh gì cho thấy sẽ bắt họ chịu tội.

Điều này càng khiến các gia tộc lâu đời thêm kiêu ngạo, họ cho rằng Lê Dương Chính sợ đụng chạm đến gốc gác của họ nên mới trút giận lên thuộc hạ của mình, tuy nhiên nếu hắn đã chịu nhường một bước thì họ cũng không gây khó dễ làm gì, quan thương kết hợp đôi bên cùng có lợi mà.

Tại nhà của viên ngoại họ Tô, ông Tô Ba nhìn thiệp mời trên tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Vị thứ sử trẻ tuổi này lại bắt đầu giở trò lôi kéo rồi đây, thôi thì nể mặt thái sư, ta sẽ đến vậy.”

Người nhận được thiệp mời giống viên ngoại họ Tô còn có các thương nhân khác, người thì phản ứng khinh thường giống ông ta, kẻ thì e sợ không biết Lê Dương Chính định giở trò gì.

Mà lúc này Lê Dương Chính, người đang gây hoang mang cho họ đang có mặt tại làng Thổ, cũng chính là ngôi làng nghèo khổ mà hắn đã từng đi ngang qua khi mới tới, bên cạnh hắn còn vài bao gạo chất đống trên xe đẩy, đây là số gạo mà hắn đã sai người mua từ châu lân cận.

Mục đích của chuyến đi lần này rất rõ ràng, hắn tới để phát gạo!

Nghe tin ngài thứ sử tới, lại còn nói sẽ phát gạo, trưởng làng vội vàng chạy ra nghênh đón, Lê Dương Chính không vòng vo mà nói thẳng: “Ông thống kê lại số hộ trong làng rồi bảo mọi người tập trung tại đây nhận gạo tiếp tế.”

Trưởng làng nghe vậy vui mừng quá đỗi lập tức chạy đi thông báo cho dân làng, không bao lâu sau, hơn năm mươi hộ dân đã có mặt, từ trước đến giờ chưa từng có chuyện phát gạo cho nên người nào người nấy đều vô cùng phấn khởi.

“A! Ngài đã cho con và em đồ ăn đứng ở đằng kia kìa mẹ.” Thằng Tèo đột nhiên la lên.

“Ông tiên lại tới phát đồ ăn rồi, hoan hô, hoan hô!” Đám nhỏ trong làng vui mừng hò reo.

Lúc này dân làng mới biết vị quý nhân giàu có đã cho con cái của họ lương khô chính là ngài thứ sử, ngay sau đó mọi người đồng loạt quỳ xuống dập đầu kêu to: “Cầu xin ngài cứu chúng con với, cầu xin ngài đưa chúng con thoát cảnh đói nghèo.”

Lê Dương Chính nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng cũng vô cùng nặng nề, sau đó hắn quay sang nói với Bùi Xuân, vị phó sử mới được đề bạc: “Bắt đầu phát gạo đi.”

Nói xong hắn đứng sang một bên nhìn binh lính phát gạo, mỗi người dân đến nhận gạo đều rưng rưng nước mắt vái lạy hắn một cái để tỏ lòng biết ơn.

Một lúc sau, trên tay từng người đều đã cầm một túi gạo, số gạo này đủ để họ duy trì được một tháng, không cần cơm trắng nóng hổi, chỉ cần có cháo loãng húp qua ngày là đủ rồi.

Dân làng lại muốn quỳ xuống dập đầu tạ ơn Lê Dương Chính nhưng bị hắn từ chối, hắn nói: “Ta còn có chuyện muốn nói với mọi người, hãy nghe cho kỹ rồi tự mình quyết định.”

Dừng một chút hắn nói tiếp: “Ta thấy đồng ruộng ở đây bị bỏ phế khá nhiều, đất đai không ai canh tác tự nhiên sẽ trở thành đất hoang, ta muốn thu hồi đất trong làng để tổ chức canh tác lại, ai đồng ý có thể giao khế đất ra, còn không cứ tiếp tục trồng trọt theo ý mình.”

Dân làng nhìn nhau, trong đầu vẫn chưa tiêu hóa hết lời Lê Dương Chính vừa nói, lão trưởng làng tiến tới khom lưng nói: “Bẩm ngài, không biết già này có thể hỏi xem ngài sẽ dùng đất để làm gì không ạ?”

Lê Dương Chính đáp: “Chỗ của ta có hạt giống thích hợp trồng ở loại đất khô cằn này, nó không phải cây nông nghiệp mà sẽ được dùng cho thủ công nghiệp.”

Lão trưởng làng lại hỏi tiếp: “Vậy khi giao đất ra, vấn đề lương thực sẽ giải quyết như thế nào?”

“Làng Mộc sẽ là nơi cung cấp lương thực cho làng Thổ, đất đai ở làng đó có thể trồng khoai tây.”

Đột nhiên thằng Tèo cất giọng nói: “Có phải khoai tây vừa bùi vừa ngọt không? Con thích ăn lắm ạ, ăn khoai tây trừ cơm cũng được.”

Mẹ của thằng Tèo thấy con mình dám nói leo trước mặt quan lớn thì vội vàng kéo nó quỳ xuống xin tha, Lê Dương Chính mỉm cười phất tay tỏ ý không trách, lão trưởng làng lại hỏi: “Bẩm ngài, làng chúng tôi cũng từng trồng khoai tây nhưng cho sản lượng rất thấp, chỉ e không cung cấp đủ cho làng Mộc ăn nữa huống chi tiếp tế cho làng Thổ.”

Thằng Quy đứng bên cạnh hất mặt lên cao rồi dùng giọng điệu tự hào nói: “Cái đó thì ông khỏi lo, cậu chủ của tôi chính là người đã nghiên cứu ra cách canh tác khoai tây đấy, cậu chủ nói trồng được thì chắc chắn trồng được.”

Lời thằng Quy vừa nói ra, không chỉ trưởng làng kinh ngạc mà Bùi Xuân ở bên cạnh cũng há hốc mồm.

“Ngài thật sự là người đã trồng ra khoai tây sao?” Bùi Xuân gấp gáp hỏi. ngôn tình hoàn

Lê Dương Chính thẳng thắn gật đầu, sau đó quay sang nói với trưởng làng: “Ý ông thế nào?”

Trưởng làng xoay người lại nhìn dân làng, hỏi: “Cái cần hỏi ta đã hỏi rồi, quyền quyết định thuộc về các ngươi.”

Một người dân lập tức tiến về phía trước nói: “Hiện giờ chúng ta đã không còn gì để mất nữa rồi, sớm muộn gì cũng chết đói thôi, chi bằng nghe theo sự dẫn dắt của thứ sử, cho dù không thành công, tôi tin chắc ngài ấy cũng không để chúng ta chịu đói.”

Lời người này vừa nói ra, tất cả dân làng đều hưởng ứng, làng của họ là làng nghèo nhất Tây Châu, quan địa phương gần như đã từ bỏ họ rồi, bây giờ Lê Dương Chính xuất hiện chẳng khác nào ban cho họ một tia sáng trong đêm đen tăm tối, bằng bất cứ giá nào họ cũng phải bắt lấy cơ hội lần này.

Lê Dương Chính thấy vậy hài lòng gật đầu.

“Các ngươi yên tâm, sau khi giao khế đất ra thì các ngươi là người làm công của ta, hằng tháng ta sẽ dựa vào năng lực mà phát lương thực, thậm chí còn có cả tiền công.”

Dân làng nghe được tin này càng thêm vững lòng tin, ai nấy đều tự giác giao khế đất ra, ngọn lửa sinh tồn lại được thắp lên một lần nữa.