Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 97




Biệt viện ngoại ô.1

Trần Minh Triết ngồi bên cạnh giường nhìn Trương Ai Thống đã hôn mê một ngày một đêm chưa tỉnh, tai nghe thuộc hạ báo cáo về thân phận của cậu.

Nghe xong, đầu lông mày của hắn ta nhíu lại thật sâu, ánh mắt cũng dần trở nên ngoan độc.

“Đáng ghét, không ngờ người ta để mắt tới lại thuộc về người khác.”

Hắn ta nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên giường rồi đưa bàn tay ra vuốt ve gương mặt trong trẻo không nhiễm bụi trần của cậu, trong lòng thoáng nổi cơn giận dữ.

“Tại sao em lại là phu thị của kẻ khác? Chẳng lẽ ta nhìn nhầm rồi, thật ra em không hề ngây thơ như ta tưởng, có thể bám vào người của con trai thái sư có thể đơn giản như vẻ bề ngoài của em được sao?”

Nói đến đây hắn ta chợt cau mày nghĩ đến điều gì đó rồi lắc đầu phản bác: “Không đúng, biết đâu em bị lừa gả cho Lê Dương Chính thì sao? Nghe nói trước đây hắn là tay ăn chơi khét tiếng kinh thành, có phải em bị ép buộc không? Không sao, ta sẽ cứu em…”1

Trần Minh Triết tự lẩm bẩm một mình rồi tự cho rằng bản thân đã đoán ra chân tướng, biểu cảm đổi từ khó chịu vì bị hớt tay trên sang vui mừng khi sắp giành được mỹ nhân.

Hắn ta đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi híp lại, khóe miệng khẽ cong rồi nói: “Ta là thái tử đương triều, thiên hạ này sớm muộn gì cũng thuộc về ta, bây giờ đừng nói là phu thị của kẻ khác, cho dù là chính thê của đại thần, ta cũng có cách đoạt về cho bằng được, vậy nên em cứ yên tâm, ta sắp cứu em ra khỏi bể khổ rồi, trở thành người của ta, em muốn hô mưa gọi gió thế nào mà chẳng được?”1

“Hừ, Lê Dương Chính sao, người ở chỗ của ta, ngươi có gan thì đến mà cướp.”1

Trên mặt Trần Minh Triết toát lên vẻ đắc thắng, hắn ta nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong đầu suy tính vô số kế sách cướp vợ của người khác, mà ở nơi hắn ta không nhìn thấy, đầu ngón tay của thiếu niên trên giường khẽ giật giật.

Ngày hôm sau, Trương Ai Thống mới mê mang tỉnh dậy, tuy nhiên cậu không phát ra bất cứ tiếng động nào mà chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Một người hầu đi vào thấy vậy vội vàng đi báo cho Trần Minh Triết, hắn ta tức tốc chạy tới bên giường, vui mừng gọi: “Rốt cuộc em cũng tỉnh rồi.”

Trương Ai Thống chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía hắn ta.

“Tôi… khụ khụ…”

Trần Minh Triết vội rót một ly trà đưa cho cậu, nhìn trà trong ly, cậu do dự một lúc cũng uống vào, cổ họng lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

“Tôi đang ở đâu đây… ngài là ai?”

Trần Minh Triết không vội trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Em còn nhớ mình là người ở đâu không? Đợi em khỏe rồi ta sẽ đưa em về.”1

Trương Ai Thống bỗng nhăn mặt đưa tay ôm lấy đầu mình, trông cậu có vẻ rất đau đớn.

“Đau quá… đầu tôi… tôi không nhớ được gì cả, tôi… tôi là ai? Tại sao tôi không thể nhớ ra mình là ai chứ?”

Trương Ai Thống kích động vỗ vỗ vào đầu mình, Trần Minh Triết vội vàng ngăn cản cậu tự làm tổn thương bản thân, tuy nhiên lúc này khóe miệng của hắn lại cong lên, trên mặt lộ rõ sự mừng rỡ.

Mất trí nhớ sao? Thật tốt quá, xem ra ngay cả ông trời cũng tác thành lương duyên cho hắn ta và cậu.

“Không nhớ cũng không sao, chắc là em bị thương ở đầu nên tạm thời quên một vài chuyện thôi, đợi vết thương khỏi rồi em sẽ nhớ lại.”

Trương Ai Thống vẫn vô cùng hoang mang, cậu muốn rút vào vách tường nhưng toàn thân đều đau đớn khiến cậu không nhịn được mà rơi nước mắt.1

“Đừng khóc, em cứ ở đây dưỡng thương, sẽ không ai làm hại em nữa đâu.” Trần Minh Triết nhẹ giọng an ủi.

Trương Ai Thống cảnh giác nhìn hắn ta, hỏi: “Ngài là ai? Tôi có quen ngài không?”

Trần Minh Triết mỉm cười, đáp: “Ta vô tình cứu được em đang gặp nạn giữa đường, lúc đó người em toàn thương tích, xung quanh lại không có ai, cực chẳng đã ta mới đưa em về nhà ta.”

Trần Minh Triết rất muốn nói cậu là sủng thiếp của mình, có như thế hắn ta có thể nhân lúc cậu bị mất trí nhớ mà thoải mái chiếm đoạt cậu rồi, nhưng cái hắn ta muốn chính là sự tự nguyện, hắn ta muốn chinh phục đóa hoa thủy hoàng trong trắng này, khiến cả thể xác và trái tim của cậu đều thuộc về hắn ta.1

Đến lúc đó cho dù Lê Dương Chính có không muốn sống mà tới đòi người thì cũng đã muộn rồi, phu thị của hắn đã thuộc về con vua.

Đúng lúc này, một tên thị vệ chạy vào, bẩm: “Bẩm thái… bẩm chủ nhân, ông Hạo gửi thiệp xin gặp ngài.”

Trần Minh Triết khẽ cau mày nhưng sau đó lại nhanh chóng giãn ra.

Hừ, nhanh như vậy đã điều tra tới chỗ của hắn ta rồi, không hổ là thái sư Lê Dương Hạo.

Trần Minh Triết liếc nhìn sang Trương Ai Thống, thấy cậu đã nhắm nghiền mắt ngủ say, trên sống mũi còn vương nước mắt thì trong lòng thoáng an tâm, chỉ cần hắn ta bắt được một biểu hiện khác thường của cậu thôi, hắn ta sẽ trực tiếp cưỡng đoạt cậu trở thành người của mình.

“Ta cũng muốn xem thử ông ta sẽ nói gì với ta.”

Nói xong hắn ta đứng dậy nhìn Trương Ai Thống một cái rồi đi ra ngoài, đợi đến khi không còn nghe bất cứ tiếng động nào nữa, cậu choàng mở mắt ra.1