Sau khi đi ra từ Phật đường, ban đầu Tưởng Nguyễn định trở về cung Từ Ninh, không ngờ tới nửa đường lại gặp một vị khách không mời mà đến. Người này áo xanh, đai lưng ngọc, từ xa nhìn thấy nàng thoáng dừng bước chân, ngay sau đó lại sải bước hướng về phía nàng.
Thiên Trúc cảnh giác, nghiêng người chặn ở trước Tưởng Nguyễn, người nọ cũng là người hiểu quy củ, đứng lại ở nơi cách Tưởng Nguyễn vài bước, cũng không tiến lên trước.
Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn hắn, nói. “Liễu Thái phó.’’
Liễu Mẫn chăm chú nhìn Tưởng Nguyễn, hắn cũng không biết mình muốn làm gì, trước đó vài ngày hắn đã gặp Tưởng Nguyễn một lần nhưng sau đó vì Tiêu Thiều mà không thể nói chuyện đàng hoàng, về sau vẫn cứ luôn nghĩ về chuyện này. Người mà bản thân vẫn luôn xem là tri kỷ lại là nữ tử, hắn nhìn bức tranh treo trong thư phòng mấy người liền. Có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng, lúc nãy nhìn thấy Tưởng Nguyễn thì vô thức mà đi tới, hắn cũng không biết bản thân muốn làm gì, một câu cũng nói không nên lời.
Lộ Châu tròn mắt nhìn, Liễu Thái phó này thật đúng là người đọc sách, quả thật đúng là có một sự ngây ngô mà chỉ người đọc sách mới có.
Liễu Mẫn dừng một chút, mới nói. “Quận chúa.” Dường như cảm thấy những lời này quá ít ỏi, hắn mới như nghĩ tới cái gì. “Người. vẫn khỏe chứ?”
Chuyện của Tưởng Lệ đến nay đã trở thành chuyện cười cho toàn bộ Đại Cẩm triều, mặc dù chuyện là do Tưởng Lệ làm ra, nhưng ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tỷ muội Tưởng gia. Liễu Mẫn mặc dù biết quan hệ trong Tưởng phủ phức tạp, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ lo lắng danh tiếng của Tưởng Nguyễn có phải sẽ bị liên lụy hay không. Nàng lại là con gái của Tưởng gia, chắc tâm tình ít nhiều cũng sẽ không tốt.
Tưởng Nguyễn hoàn lễ. “Đa tạ Thái phó quan tâm, ta sống vô cùng thoải mái.”
Liễu Mẫn sững sờ, cẩn thận đánh giá Tưởng Nguyễn, thấy sắc mặt nàng quả thật vẫn rất xinh đẹp, mặt mày dịu dàng mang nét cười, vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ như thường ngày, quả thật vẻ mặt không hề có một chút tiều tụy hay hốc hác nào cả. Trong lòng có chút phức tạp, tại sao xảy ra chuyện như vậy, nàng vẫn là dáng vẻ thoải mái như trước đây. Nhưng thấy thế này cũng không sao, hắn cũng yên lòng.
Liễu Mẫn cũng không biết bản thân tại sao lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy, chỉ cảm thấy từ bức thư đầu tiên của nữ tử này, trong lòng hắn đã xem Tưởng Nguyễn là bạn thân. Giữa bạn bè với nhau nên giúp đỡ lẫn nhau, hắn quan tâm như thế cũng là lẽ thường. Nhưng hắn còn có một việc muốn hỏi, chần chờ trong chốc lát, mới mở miệng nói. ” Giữa Quận chúa và Tiêu Vương gia. có quan hệ gì?”
Thiên Trúc khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ Thái phó này thật đáng ghét, quay về nhất định phải báo với chủ tử của mình. Tưởng Nguyễn cười cười. “Liễu Thái phó quan tâm hơi nhiều rồi.”
“Nàng. . .” Mặt Liễu Mẫn đỏ lên, Tưởng Nguyễn nói thẳng không chừa đường lui như vậy, khiến cho người tâm cao khí ngạo như hắn có chút chán nản, cũng nhất thời nói không thành lời. Nhìn thấy gương mặt ẩn ẩn nụ cười của Tưởng Nguyễn, hắn lại không thể nói ra lời chỉ trích, chỉ có thể phất ống tay áo một cái, cả giận nói. “Hắn không phải là người tốt.”
Lần này, ngay cả Lộ Châu cũng nhíu mày. Tiêu Thiều chính là cô gia hoàn mỹ trong lòng nàng, người này nói xằng nói bậy gì vậy chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-186.html.]
Tưởng Nguyễn biết Liễu có ý gì, nhưng phàm là làm quan trong triều, cho dù là phái nào, Tiêu Thiều đều không tham dự, cho dù là phái nào, đều chắc chắn nhận định rằng Tiêu Thiều là “loạn thần tặc tử”. Lúc trước Cẩm Anh vương tạo phản, là hoàng ân rộng lượng nên mới để cho một dư nghiệt của loạn thần là Tiêu Thiều sống đến bây giờ, ai ngờ thế lực của hắn càng ngày càng phát triển lớn mạnh hơn, ngay cả hoàng đế cũng không để vào mắt, cho dù là ở bên trong kinh thành cũng có thể vô cùng hung hăng càn quấy. Liễu Mẫn là một thần tử chính trực, tư tưởng cũng vô cùng cổ hủ, tất nhiên tự cho rằng Tiêu Thiều là loạn thần tặc tử không thể nghi ngờ. Biết hắn không có ý gì khác, chẳng qua lời này nghe vào trong tai đúng là khiến cho người ta không thể thích được, Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười, thanh âm cũng đã mang theo một chút lạnh lùng. “Vậy thì đã sao?”
Khuôn mặt trắng nõn của Liễu Mẫn hiện lên vẻ giận dữ. “Hắn sẽ liên lụy tới nàng đấy!” Ở trong mắt Liễu Mẫn, Tưởng Nguyễn mặc dù thần bí, nhưng lại là một người am hiểu mọi chuyện. Lúc trước viết thư trao đổi với hắn, cũng có thẻ nhìn ra ánh mắt của Tưởng Nguyễn và ánh mắt của những kẻ thiển cận kia không giống nhau. Người chính trực thanh lưu như vậy, sao có thể ở cùng một chỗ với loạn thần tặc tử!
“Có liên quan gì tới ngươi!’’ Nói xong câu đó, nụ cười của Tưởng Nguyễn cũng biến mất, lạnh nhạt nhìn Liễu Mẫn, mặc dù cái gì cũng chưa nói, nhưng lại vô cớ khiến cho người ta cảm thấy cơn giận của nàng.
Liễu Mẫn ngây ra.
“Vậy thì đã sao”, “Có liên quan gì tới ngươi” hai câu vừa nói ra, chính là gọn gàng dứt khoát biểu lộ thái độ của Tưởng Nguyễn, nàng hẳn là kiên quyết đứng cùng bên với Tiêu Thiều. Trong lòng Liễu Mẫn xuất hiện một sự buồn bực khó nói, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Nguyễn cũng đầy sự thất vọng, Tưởng Nguyễn nhìn hắn, nói. “Thái phó chỉ quản chuyện học hành của Thái Tử, từ khi nào lại bắt đầu quản những chuyện khác rồi. Chuyện của bản Quận chúa ta có thể tự làm chủ được, cũng không phiền đến Thái phó đại nhân nhọc lòng lo lắng như thế. Thái phó nếu như có lòng, có thể đi quản những chuyện khác, trong cung nhiều chuyện dơ bẩn như thế, trong mắt Thái phó không chứa nổi hạt cát, đã khổ cực rồi.”
Sự châm chọc trong lời nói như có như không, rốt cuộc khiến cho Liễu Mẫn cuối cùng cũng không ở lại được nữa, chỉ cảm thấy lòng tốt của mình như nước chảy về biển đông, cũng không kịp nghĩ kỹ sự thất vọng và buồn bực trong lòng mình đến từ đâu, chỉ nói một câu. ‘‘Chấp mê bất ngộ.” rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Tưởng Nguyễn lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng đã đi xa của Liễu Mẫn. Lộ Châu có chút lo lắng nhìn Tưởng Nguyễn, nói. “Tiểu thư. nói Liễu Thái phó như vậy, có phải không tốt lắm?”
Lộ Châu biết chuyện lúc trước Tưởng Nguyễn giúp Liễu Mẫn đoạt được giải Trạng nguyên. Mặc dù không biết Tưởng Nguyễn rốt cuộc làm sao làm được, nhưng trong lòng mấy người nha hoàn thiếp thân cũng hiểu, Tưởng Nguyễn làm như vậy, đơn giản chính là muốn đưa Liễu Mẫn đến chỗ cao, ngày sau sẽ trở thành một trợ lực mà thôi. Nhưng với lời vừa rồi của Tưởng Nguyễn thì không biết vị Thái phó tâm cao khí ngạo này sẽ nghĩ như thế nào, nếu như quan hệ tiếp tục giằng co như vậy, có phải sẽ mất đi phần trợ lực này không, ngược lại lại trở thành một chướng ngại lớn?
“Không sao. Liễu Thái phó là một người tốt.” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. Người tốt, luôn rất dễ mềm lòng. Thật sự có chuyện, niệm tình quen biết lúc trước, Liễu Mẫn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là. Nàng rũ mắt xuống, vừa rồi bị làm sao vậy? Những thứ tranh cãi vô vị trên đầu môi này, nàng vốn không nên để ý tới. Vậy mà khi nhắc đến Tiêu Thiều, nàng lại trở nên tức giận. Đầu lông mày của nàng có chút nhăn lại, trong lòng có chút bất an. Gần đầy sự xuất hiện của người này trong ngày càng ngày càng nhiều, giống như ở đâu cũng có bóng hình của hắn. Bá đạo như vậy mà chen vào trong cuộc sống hắc ám nặng nề, giống như mang đến cho địa ngục một tia nắng từ hư vô vậy, khiến cho lòng người xuất hiện những mộng tưởng xa vời không nên có.
Thù lớn chưa trả, nhiều thêm một sự ràng buộc, chính là nhiều thêm một điểm yếu. Huống hồ, đến nay nàng, quả thật không có tâm tư nghĩ về chuyện khác. Tiêu Thiều không phải vật trong ao, bây giờ ánh sáng được giấu ở bên trong, nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày, một khi gặp được cơ hội, tất nhiên sẽ một kích phá trời, khiến cho thiên hạ phải thay đổi sắc mặt. Nàng một kẻ thân tâm đều mục nát, làm sao có thể mơ tưởng tới?
Mấy người đều không hề chú ý tới, cách đó không xa sau một cây cột màu son, đang có một bóng người mặc áo gấm hoa lệ đứng đấy. Tuyên Ly vừa rồi đã nghe hết đoạn đối thoại ban nãy, đáy mắt bấy giờ nổi lên một chút hứng thú.
Ba người Tiêu Thiều, Liễu Mẫn, Quận chúa Hoằng An này lại còn khó đoán hơn cả trong tưởng tượng của hắn. Chút quan hệ với Tiêu Thiều trước không nói, trước đây đã cảm thấy quan hệ của hai người có gì đó không ổn, chẳng qua Liễu Mẫn lại xảy ra chuyện gì, trạng nguyên mới tự mãn cao ngạo của triều đình không lẽ cũng có liên quan gì tới vị Quận chúa Hoằng An này sao?
Tuyên Ly mỉm cười, mọi chuyện càng ngày càng trở nên thú vị. Tưởng Nguyễn là con mồi mà hắn nhìn trúng, sao có thể để bị người khác bắt đi. Chẳng qua bây giờ thời cơ vẫn chưa tới, trước tiên có thể điều tra nội tình bên trong. Còn dùng thủ đoạn gì.trong mắt Tuyên Ly lướt qua một sự lạnh lẽo, bây giờ đã không giống ngày trước, hắn có trăm ngàn cách có thể khiến cho Tưởng Nguyễn biến thành vật trong túi của hắn.