Tưởng Nguyễn ở lại Tưởng phủ thêm mấy hôm, sáng hôm nay, là lần đầu tiên gặp được Nhị di nương.
Từ sau sự việc náo loạn ở phủ Lang trung vì cái c.h.ế.t của Tưởng Lệ, Nhị dị nương bị Tưởng Quyền nhốt lại. Bây giờ đột nhiên được thả ra, khiến người khác thấy bất ngờ. Càng khiến mọi người mở rộng tầm nhìn hơn là, lúc Nhị di nương được thả ra, như biến thành một người khác, biết nghe lời, cẩn thận từng li từng tí, chẳng còn chút dáng vẻ ngang ngược xưa kia, so ra thì Đại di nương cũng kém hơn. Nhóm hạ nhân trong phủ luôn miệng nghị luận, nhất định do Nhị di nương biết giờ Tưởng Lệ c.h.ế.t rồi, chỉ khi cẩn thận an phận sống qua ngày mới bảo vệ được bản thân. Giờ nay đâu bằng xưa, ngày trước tài danh vang xa, Hạ Nghiên dịu dàng hiền huệ, Nhị di nương ngang ngược ngông cuồng, xinh đẹp khắc nghiệt, tất cả đều thất thế. Ngay bây giờ đây người làm chủ mọi việc trong phủ, chính là Ngũ di nương Hồng Anh xuất thân thanh lâu, cộng thêm hiện tại Hồng Anh lại đang mang thai, thời thế ở Tưởng phủ e rằng sắp thay đổi.
Tưởng Nguyễn gặp Nhị di nương trong hoa viên, biểu hiện của bà ta vô cùng kính cẩn vâng lời, nét mặt lại có vẻ kỳ quái. Sau khi về Nguyễn cư, Liên Kiều nói. “Cô nương, nhìn Nhị di nương rất kỳ lạ, ánh mắt nhìn người như hàm chứa tức tối.”
Tưởng Nguyễn thoáng trầm ngâm, gọi Lộ Châu. “Ngươi đi điều tra thử, trước khi Nhị di nương được thả ra, đã từng tiếp xúc với ai, gần đây có sự kiện nào đặc biệt.”
Lộ Châu nhận lệnh rời đi.
Theo Tưởng Nguyễn thấy, ánh mắt Nhị di nương nhìn nàng nào chỉ có tức tối, cái nhìn đó nàng quen đến không thể quen hơn, cái nhìn thù hận sâu tận xương tủy, là rắn độc chuẩn bị tấn công, là mũi tên sắc bén đang được kéo căng, tràn đầy mùi âm mưu.
Nàng cũng muốn xem thử, rốt cuộc Nhị di nương định giở trò gì.
Hiện giờ Lộ Châu là nha hoàn thiếp thân của Tưởng Nguyễn, hạ nhân trong phủ đều biết nàng được Tưởng Nguyễn coi trọng, thân phận của Tưởng Nguyễn lại là Hoằng An quận chúa, thái độ của hạ nhân trong phủ đối với Lộ Châu càng khách sáo hơn xưa. Lộ Châu nhanh chóng nghe ngóng được tin tức, hóa ra Tưởng Đan từng đi gặp Nhị di nương, mấy ngày gần đây thái độ của Nhị di nương cực kỳ an phận kính cẩn, đối với Tưởng Quyền càng nhất nhất nghe lời, đối đãi với hạ nhân cũng vô cùng hào phóng. Tuy gia cảnh nhà mẹ đẻ Nhị di nương rất giàu có, nhưng nói sao xuất thân của Nhị di nương cũng là thứ nữ, trước kia bà ta và Tưởng Lệ đều keo kiệt không biết nhìn xa trông rộng, không nỡ chi bạc khen thưởng kẻ dưới. Nhưng mấy ngày qua lại thường khen thưởng rộng rãi. Lộ Châu nói xong, mở to mắt tò mò hỏi. “Cô nương, rốt cuộc Nhị di nương này có ý gì ạ?”
Thiên Trúc cũng thấy lạ, nàng quen với việc g.i.ế.c người, nhưng không quen thói quanh co mưu mô kiểu này. Liên Kiều và Bạch Chỉ lại thấy nghi ngờ, xưa nay tính nết Nhị di nương hống hách quen thói, tự nhiên bây giờ lại nhún nhường dịu ngoan, thật sự rất kỳ lạ.
“Ta biết rồi.” Tưởng Nguyễn đứng dậy, nói. “Nếu tứ muội đã nhiệt tình như vậy, ta cũng không ngại vẽ thêm chuyện phối hợp với nàng ta.” Nàng híp mắt, giọng nói chợt lạnh xuống. “Cẩm Nhị Cẩm Tam.”
Hai ám vệ lập tức xuất hiện, dọa mấy cô nha hoàn giật mình. Tưởng Nguyễn biết sau khi Tiêu Thiều phái người tới, họ luôn ẩn thân trong tối bảo vệ sự an toàn của mình. Nàng nói. “Thiên Trúc là người hầu bên cạnh ta, không tiện ra ngoài điều tra. Các ngươi tới phủ Lang trung, có chuyện cần các ngươi giúp.”
Cẩm Nhị Cẩm Tam liếc nhau, đồng thanh nói. “Tất cả nghe cô nương sai bảo.”
…
Lại nói hiện tại Tưởng phủ như bị phủ thêm một tầng bóng tối sau cái c.h.ế.t của Tưởng Lệ, phủ Lang trung khi xưa náo nhiệt phồn hoa bây giờ cũng đang đà lụn bại, mấy năm qua con đường làm quan của Tưởng Quyền thuận buồm xuôi gió, gần đây lại liên tục gặp xui xẻo, kể cả mối quan hệ với phủ Hạ Hầu cũng xa lạ đi nhiều. Mấy đứa con càng khiến người ta đau đầu, hai đứa xuất sắc nhất hiện nay, lại là người trước kia không được yêu thương nhất.
Sức khỏe của Tưởng lão phu nhân vốn đã yếu, vì cái c.h.ế.t của Tưởng Lệ mà càng trở nên tệ hơn, đại phu tới khám, ngầm ngụ ý Tưởng lão phu nhân không thể sống qua năm nay. Bà cụ đã có tuổi, dù có ăn thêm linh đan diệu dược cũng vô dụng mà thôi, xét từ phương diện khác, Tưởng lão phu nhân là một người thông suốt, hiểu rõ Tưởng phủ to lớn này, chẳng mấy chốc sẽ suy bại, lòng mang ưu tư, sức khỏe càng tệ hơn, dùng mắt thường có thể thấy bà cụ ngày một yếu đi, so với lão phu nhân đoan trang khôn khéo thời điểm Tưởng Nguyễn vừa về phủ giống như hai người khác nhau.
Cùng ngày, Đỗ Quyên phụng lệnh Tưởng lão phu nhân tới mời Tưởng Nguyễn đến viện Quế Lan, nhiều ngày qua Tưởng lão phu nhân thường gọi mấy cô cháu gái đến chỗ mình. Bà cụ đã mời, cũng không có lý do để từ chối, Tưởng Nguyễn dẫn theo Liên Kiều và Bạch Chỉ đi vào, bắt gặp Tưởng Đan đang quay đầu đi ra.
Thấy Tưởng Nguyễn, Tưởng Đan ngừng lại, cười nói. “Đại tỷ tỷ.”
“Tứ muội.” Tưởng Nguyễn qua loa đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-198.html.]
Tưởng Đan cũng không tỏ vẻ uất ức khi bị nàng lạnh nhạt như mọi khi, ngược lại nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt hỏi. “Đại tỷ tỷ đến sân viện của tổ mẫu sao?”
Tưởng Nguyễn gật đầu, Tưởng Đan liền cười híp mắt nói. “Giờ đây tổ mẫu rất xem trọng Đại tỷ tỷ, thật sự khiến người khác hâm mộ.”
Hâm mộ sao? Tưởng Nguyễn cười khẽ. “Tứ muội hà tất phải ước ao, ngày sau so với ta ắt hẳn tứ muội càng được người khác xem trọng hơn.”
Tưởng Đan sửng sốt, mắt lóe lên, ý tứ hàm xúc nhìn Tưởng Nguyễn nói. “Đại tỷ tý cứ thích nói đùa, thời gian không còn sớm, đại tỷ tỷ vẫn nên nhanh lên thì hơn! Lỡ đâu đến trễ, tổ mẫu sẽ trách mắng Đan nương mất.”
Tưởng Nguyễn gật đầu cáo từ, Tưởng Đan đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Tưởng Nguyễn, rồi nở một nụ cười khoái trá.
…
Trong viện Quế Lan, Thải Tước và Đỗ Quyên đứng ở hai bên của lão phu nhân, quạt mát cho bà, cánh quạt nhẹ nhàng lên xuống, gió mát thổi qua, mặt Tưởng lão phu nhân hiện vẻ thư thích hiếm thấy. Tuổi bà đã lớn, không thể dùng đá lạnh miễn cho bị nhiễm phong hàn.
Khi Tưởng Nguyễn đi vào thì thấy cảnh này, thần sắc lão phu nhân mệt mỏi, xiêm y có đôi chỗ bị nhăn, mái tóc đã bạc trắng, nghe tiếng động nên khẽ mở mắt ra, con ngươi có hơi mờ đục.
Bà ấy thật sự đã không còn là nữ chủ nhân một thời hô mưa gọi gió của Tưởng phủ nữa rồi, giờ đây chỉ là một bà lão lớn tuổi già nua vì thời gian mà thôi.
“Nguyễn nha đầu tới rồi, đến bên cạnh tổ mẫu nào.” Tưởng lão phu nhân vẫy tay gọi.
Kể cả kiếp trước lẫn kiếp này, Tưởng lão phu nhân chưa từng đối xử ôn hòa thân mật với nàng như vậy, tuy kiếp trước lão phu nhân cũng chưa từng làm khó làm dễ nàng, thế nhưng hành vi của Hạ Nghiên và Tưởng Quyền cũng thông qua sự đồng ý ngầm của lão phu nhân. Đối với Tưởng lão phu nhân, vinh quang của Tưởng phủ nặng hơn tất cả, chỉ cần có thể khiến cho Tưởng phủ phát triển không ngừng, hy sinh một Tưởng Nguyễn thì có hà chi.
Kiếp trước, Tưởng lão phu nhân không chịu đựng qua nỗi mùa Đông năm nay, nghĩ lại, là sau khi nàng vào cung, đến mùa Thu thì bệnh liệt giường, thân thể gầy gò, trước ngày cuối năm, thì cưỡi hạc về Tây. Bây giờ cũng chỉ còn mấy tháng thôi.
Tưởng Nguyễn theo lời đi đến ngồi xuống trước mặt Tưởng lão phu nhân, Thải Tước rót trà cho Tưởng Nguyễn, Tưởng lão phu nhân vỗ vỗ tay Tưởng Nguyễn, nói. “Nguyễn nha đầu, đây là trà thơm Sơn Tra mới đưa đến của năm nay, các nương nương trong cung thường uống loại trà này, các cô gái cùng lứa của con hay thích uống ngọt, nào, nếm thử xem.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười, bừng tách trà lên nhấp môi, nói. “Ngọt lắm ạ.”
Tưởng lão phu nhân cười càng thêm hài lòng, dặn Đỗ Quyên. “Đỗ Quyên, đóng gói một ít đưa qua chỗ Nguyễn nha đầu.” Rồi quay sang nhìn Tưởng Nguyễn, ánh mắt từ ái như tổ mẫu đang nhìn cháu gái ngoan, nói. “Mới chớp mắt đây thôi mà Nguyễn nha đầu đã lớn đến vậy rồi, nhớ lúc con mới vừa sinh ra, chỉ nhỏ như một nắm bột thôi.”
Vô duyên vô cớ, nếu không có chuyện gì ắt hẳn Tưởng lão phu nhân sẽ không nhắc đến những chuyện này, Tưởng Nguyễn chỉ cười lắng nghe, lão phu nhân lại nói. “Mẹ con là một người không có phúc, từ bỏ trần thế để lại hai huynh muội các con sớm như vậy, ngày trước vì lòng dạ Hạ Nghiên quá xấu xa, khiến con phải chịu nhiều thiệt thòi, những năm qua phụ thân con lại là người ai nói gì nghe nấy, vô duyên vô có để con nếm trải không ít khổ đau, nói thế nào thì Tưởng phủ cũng có lỗi với con.”
Đỗ Quyên đã đi gói trà cho Tưởng Nguyễn, chỉ còn lại mình Thải Tước im lặng đứng một bên. Sắc mặt Bạch Chỉ và Liên Kiều hơi đổi, chỉ riêng Tưởng Nguyễn bất động như núi, thần thái không chút thay đổi, im lặng nghe những lời ôm đầy ý hối hận nhận lỗi của lão phu nhân. Thấy nàng như vậy, vẻ mặt lão phu nhân cứng lại, nhưng làm như không biết, kéo tay nàng nói. “May mắn huynh muội các con có phúc, số phận sau khi trở về phủ đều rất tốt, có lẽ cũng nhờ liệt tổ liệt tông Tưởng phủ phù hộ các con.”
Khóe môi Tưởng Nguyễn vểnh nhẹ, ý của lời này chính là, bất luận hiện tại huynh muội bọn họ gặp được đều tốt gì, cũng đều do tổ tiên Tưởng gia ban tặng đấy à?