Lý gia, Hồ Thiên Thu, phe cánh tương lai của Tuyên Ly, ngay hôm nay đã bị nàng chặt đứt, không biết ngày sau con đường đoạt ngôi của Tuyên Ly còn có thể thuận buồm xuôi gió như vậy hay không, về phần nhị di nương, cũng chỉ là một vật hy sinh mà thôi. Nhưng nàng không hề đồng tình. Chuyện trên đời, trước nay không ai đồng tình ai, đời trước nàng rơi vào tình cảnh đó, nhị di nương thì dựa vào quan hệ của Lý thượng thư và Tuyên Ly mà sống vui vẻ sung sướng ở Tưởng phủ, mặc dù không bì được với Hạ Nghiên, nhưng cũng là giẫm đạp xương m.á.u của nàng mà leo lên.
Người Tưởng gia dùng xương m.á.u nàng lót đường mà còn chẳng có chút thương cảm, đối với những kẻ thù của kiếp trước, sao nàng có thể mềm lòng.
Mắt thấy thời gian hành hình sắp đến, nếu muốn gặp tù nhân lần cuối, ngay lúc này, người thân bằng hữu sẽ đến tiễn đưa đoạn đường cuối cùng. Nhị di nương không phải cô nhi, có điều hôm nay không hề thấy một người nào tới tiễn bà ta đoạn đường cuối. Tưởng Lệ đã sớm một bước xuống hoàng tuyền trước bà ta, cả nhà Lý gia chuyển đi, còn về Tưởng Quyền, nhị di nương cho lão đội nón xanh, Tưởng Quyền không đạp bà ta hai cước cho hả giận đã nhân từ lắm rồi, sao có thể tới đưa tiễn.
Trong nhịp trống vang, có một người chậm rãi đi lên, đeo khăn che mặt trắng, phong hoa tự tại, đám người dần dần an tĩnh lại, nhìn cô gái đột nhiên đi lên phía trước này.
Cô gái đi tới trước người tù nhân, vén khăn che mặt, để lộ dung nhan kiều mỵ minh diễm, trong đám đông có người từng thấy qua dung mạo của nàng, lập tức hít một ngụm khí lạnh nói. “Là Hoằng An quận chúa!”
Ấy mà là Hoằng An quận chúa! Dân chúng là những người có suy nghĩ tự do nhất, trong lúc nhất thời tiếng nghị luận đột nhiên nổi lên. “Vậy mà là Hoằng An quận chúa, Hoằng An quận chúa sao lại tới đây?”
“Tấm lòng thật từ bi, độc phụ này hại ngài ấy như vậy, Hoằng An quận chúa còn tới tiễn biệt ả, thật hiếm thấy!”
“Quả nhiên là muội muội ruột của chiến thần, rộng lượng bậc này không phải ai cũng làm được.”
Tưởng Nguyễn nghiêng đầu mỉm cười với đao phủ. “Vị đại ca này, ta có thể nói mấy câu với di nương nhà mình không?”
Gã đao phủ đang bị vẻ đẹp của Tưởng Nguyễn chấn kinh, nghe thấy nàng gọi mình như vậy lập tức kích động, mặt đỏ rần, nói. “Quận chúa khách khí, xin mời.” Dứt lời thì bước qua một bên, chừa lại chỗ trống cho Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn ngồi xổm xuống trước người nhị di nương, Lộ Châu vội vàng lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ trong giỏ ra rồi thấm nước, lau sạch vết bẩn trên mặt nhị di nương. Tay chân nhị di nương bị trói, giãy giụa không thoát nổi, chỉ có thể phí công giãy giụa một phen.
Sau khi Lộ Châu lau sạch mặt cho nhị di nương, Tưởng Nguyễn mới nhìn bà ta, nói. “Di nương vẫn nên để mặt mũi sạch sẽ như vậy thì xinh đẹp hơn, bằng không sau khi xuống dưới gặp lại cố nhân, không ai nhận ra thì biết phải làm sao?”
Vốn dĩ đôi mắt nhị di nương tan rã ngây dại, nghe thấy Tưởng Nguyễn nói vậy cả người lại khẽ run lên. Tưởng Nguyễn cúi thấp người, môi dán vào tai nhị di nương, khẽ nói. “Nhị di nương cũng nên nếm thử một chút mùi vị ban đầu mẹ ta đã nếm trãi mới phải.” Nàng nói. “Bất luận ngươi có phải người điên hay không, cũng có thể hiểu ý ta.”
Nàng từ trên cao nhìn xuống tù nhân đang quỳ trên đất, lệ khí trong giọng nói ngay cả Thiên Trúc đứng cạnh cũng không nén nổi kinh hãi. Tròng mắt Tưởng Nguyễn trong tích tắc trở nên rất sâu rất đen, giống như vòng xoáy sâu không thấy đáy, nàng nói. “Chuyện năm xưa, nhị di nương cũng hiểu rõ. Người Tưởng phủ ai cũng đều biết, ngươi thấy đó, bọn họ hư như vậy, cứ thế bóp c.h.ế.t mẹ ta.”
“Đại ca ta, và cả ta, nếu người Tưởng phủ đã thích giẫm đạp m.á.u thịt của ba mẹ con chúng ta để leo lên như vậy, thì hôm nay cũng nên khiến Tưởng gia nếm thử cảm giác này mới đúng.”
“Nhị di nương và tam muội xuống hoàng tuyền sớm nhất, à, nay còn có lão phu nhân nữa, các ngươi hội ngộ ở dưới ước chừng phải thăm hỏi lẫn nhau đôi câu, nhưng chớ đi quá mau, dầu gì cũng phải chờ những người khác của Tưởng phủ mới được.”
“Không phải thứ lão coi trọng nhất là Tưởng gia sao, vì Tưởng gia hy sinh cái mạng này của ta, thế thì ta muốn lão phải sống, muốn lão tận mắt thấy toàn bộ Tưởng gia bị tiêu diệu sạch sẽ trong tay ta.”
“Tưởng gia nợ ta, ta sẽ tự mình đòi lại từng chút từng chút một, bất kỳ ai cũng đừng mong thoát được.”
Đôi môi mềm mại, nụ cười chúm chím, từng lời nói ra tựa như ác quỷ khiến người ta không lạnh mà run. “Ta từng đi qua con đường dẫn xuống địa ngục, dọc đường xương trắng chất đống ở giữa nở đầy hoa Mạn Châu Sa, các ngươi phải nhớ ngắm nhìn thật kỹ.”
Nàng nói. “Di nương, bảo trọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-207.html.]
Dường như ngay lúc nàng nói xong câu này con ngươi nhị di nương đã chuyển động, có điều chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, rồi lại a a ngu si cười lên. Tưởng Nguyễn đứng thẳng người, gã đao phủ đi tới hơi ngại ngùng cười xin lỗi Tưởng Nguyễn. “Người này đầu óc không tỉnh táo, lời quận chúa nói mụ ta không nghe lọt đâu ạ.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Ta chỉ đến tiễn đưa di nương thôi.” Dứt lời, dẫn Lộ Châu và Thiên Trúc xoay người rời đi.
Quan giám trảm ném thẻ bài trong tay xuống, kéo dài thanh âm giọng the thé nói. “Đến giờ —— ”
Lập tức, đao phủ giơ tay c.h.é.m xuống, ngân quang huyết sắc, m.á.u phun tung tóe, sinh mạng lúc ấy đã không còn.
Bước chân Tưởng Nguyễn không hề ngừng lại, tựa như đây là một chuyện chẳng đáng để khiến nàng ngừng chân. Đầu tù nhân lăn long lóc xuống chỗ đám đông, lăn qua vũng bùn dơ, gần như đã không còn nhìn ra nguyên dạng.
…
Lý gia ngày xưa cũng coi như một nhà huân quý trong kinh thành cứ thế rơi đài, Tưởng phủ càng thêm lạnh lẽo, chỉ có Hồng Anh hết sức vui sướng, không cần ăn chay thủ hiếu, ngược lại mỗi ngày còn phải dùng đủ thứ để bồi bổ, bụng mắt thấy ngày một lớn lên, nếu không phải biết rõ bên trong chỉ là một cái gối, có lẽ Tưởng Nguyễn cũng suýt chút cho rằng nàng ta có thai thật.
Sau khi Tưởng lão phu nhân chết, quyền quản lý Tưởng phủ rơi vào tay Hồng Anh, chắc vì cảm thấy để một thiếp thấp trở thành đương gia sẽ không hợp lẽ, lần đầu tiên Tưởng Quyền đích thân dặn dò đại di nương, kêu Đại di nương cùng Hồng Anh chung tay xử lý công việc trong phủ.
Ở trong phủ đại di nương giống như một người tàng hình, cũng không tạo thành uy h.i.ế.p gì với Hồng Anh, bình thường ngay cả một đại nha hoàn cũng không bằng, tất nhiên Hồng Anh không coi bà ra gì.
Con cháu trong Tưởng phủ đều phải thủ hiếu cho Tưởng lão phu nhân, nhưng Tưởng Đan là ngoại lệ, vì bức tranh vẽ cho kỳ tuyển tú đã được dâng lên, qua mấy ngày cũng đã có kết quả, người trong cung đến, Tưởng Đan được chọn trúng, phải cùng những tú nữ khác vào cung biểu diễn tài nghệ, rốt cuộc sau cùng có thể ở lại trong cung hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Có điều đối với chuyện này Tưởng Quyền hết sức để ý, trên thực tế, hoàng đế chọn trúng Tưởng Đan không phải vì Tưởng Đan tài nghệ hơn người, đời trước chọn con gái Tưởng gia vào cung chỉ bởi vì phải kềm chế Tưởng gia. Vào thời điểm này ở đời trước, thế lực Tưởng gia đã như mặt trời ban trưa. Chẳng qua kể từ ba năm trước, khi nàng hồi kinh, Tưởng gia ngoài sáng trong tối bị ngáng đường nhiều mặt, thế lực xa xa không bằng kiếp trước. Thế nhưng cho dù như vậy, hoàng đế đối với Tưởng phủ vẫn mang lòng phòng bị.
Tưởng Quyền gọi Tưởng Đan vào thư phòng nói chuyện suốt hai giờ, người hầu trong phủ suy đoán Tưởng Quyền muốn dặn dò Tưởng Đan một số chuyện. Tưởng Quyền coi trọng Tưởng Đan như vậy, người hầu trong phủ cũng vui vẻ mơ mộng Tưởng phủ sẽ có một vị nương nương vào một ngày không xa.
Liên Kiều bưng Mẫu Đơn cao phòng bếp vừa làm xong đi vào, nói. “Xem tình hình có vẻ Lão gia thật sự muốn nâng đỡ tứ cô nương, dung mạo tứ cô nương còn kém hơn nhị cô nương, làm sao có thể khiến bệ hạ yêu thích?”
Tính tình Liên Kiều chính trực thẳng thắn, lúc không có người ngoài nói năng luôn thoải mái. Ngược lại cũng không nói sai, nếu nói thật sự muốn đưa một đứa con gái vào cung làm nương nương để nâng đỡ Tưởng gia, vì sao không đưa Tương Tố Tố vào. Dung mạo Tương Tố Tố xinh đẹp, lại rất có tài năng, mặc dù không đủ ẩn nhẫn như Tưởng Đan, nhưng so với Tưởng Đan thì càng được nam nhân yêu thích hơn. Đưa Tương Tố Tố vào cung, tất nhiên sẽ có được sự yêu thích của hoàng đế.
“Lão gia không bỏ được nhị cô nương.” Bạch Chỉ khẽ giọng nói. “Hoàng cung nhìn thì vinh hoa phú quý, khổ cực trong đó lại có mấy ai hiểu được.”
Lộ Châu bỉu môi. “Lão gia đúng là quá bất công, nhưng ta thấy người khác không có nghĩ như vậy đâu, mấy ngày gần đây bọn nha hoàn trong phủ ai cũng xum xoe đi theo sau đuôi nịnh hót tứ cô nương đó.”
Không ai hiểu rõ suy nghĩ trong đầu Tưởng Quyền hơn Tưởng Nguyễn, bởi vì đời trước, nàng cũng bị dụ dỗ vào cung như vậy. Tưởng Quyền nói rằng trong cung có người trợ giúp, sức khỏe Tương Tố Tố lại không tốt. Làm như vậy cũng chỉ vì Tưởng gia, cộng thêm Tuyên Ly cũng nói sẽ chiếu cố nàng, nàng cứ như vậy vào thâm cung, cuối cùng ngay cả toàn thây cũng không thể.
Giờ nàng không quan tâm, mắt lạnh nhìn Tưởng Quyền giở trò cũ, Tưởng Đan không phải nàng, Tưởng Đan tự nguyện vào cung. Tưởng Quyền không muốn hy sinh Tương Tố Tố, nhưng lão không biết, Tưởng Đan có thể hy sinh toàn bộ Tưởng gia, chỉ cần điều đó giúp nàng ta leo lên cao.
Có lẽ Tưởng Quyền cho rằng mình có thể khống chế Tưởng Đan, nhưng lão không biết, hành động này của mình, giống như thả hổ về rừng, Tưởng Đan là một con rắn độc, chỉ đang chờ đợi tới khi gặp được một vùng đất phù hợp, ắt sẽ sinh trưởng thật nhanh, sau đó. Ăn sạch Tưởng phủ đến một chút mảnh vụn cũng không còn.
Trong lòng cả hai kẻ đều chất chứa âm mưu nham hiểm, Tưởng Quyền cho rằng mình giấu được trời che được đất, thật ra Tưởng Đan cũng tự biết thời biết thế. Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, vui vẻ vô cùng.