Sau khi hoàng đế đi khỏi, Tuyên Hoa đi tới trước mặt Tuyên Ly, chăm chú nhìn hắn nói. “Động tác của bát đệ đúng là nhanh thật.”
“Động tác của ngũ ca cũng không chậm.” Tuyên Ly cười ôn hòa, nhẹ nhàng như quân tử.
Tuyên Hoa từ từ nắm chặt hai quả đấm, hít sâu một hơi nói. “Bát đệ muốn lấy mười vạn binh quyền kia, e rằng cũng không dễ dàng như vậy.”
Tuyên Ly lắc đầu. “Quá trình khổ cực vô vị, chỉ cần. Thành công là được.” Dứt lời không quay đầu lại rời đi, lúc đi ngang qua Liễu Mẫn, còn sâu sắc nhìn hắn một cái.
Mạc Thông đi tới bên cạnh Liễu Mẫn, vỗ vai hắn, nói. “Ngươi hôm nay triệt để đắc tội bát điện hạ rồi.”
“A?” Liễu Mẫn mờ mịt không hiểu. Mạc Thông tốt bụng giải thích. “Ngươi biết rõ Trần quốc công là ông ngoại của Bát điện hạ, hiển nhiên cùng phe với Bát điện hạ. Vừa nãy ngươi đánh nát sĩ diện của Trần quốc công, chính đánh thẳng vào mặt mũi bát điện hạ. Nễ tình chúng ta cùng trường nhắc nhở ngươi một câu, gần đây phải chú ý nhiều hơn. Có điều…” Mạc Thông quan sát Liễu Mẫn từ trên xuống dưới. “Nhắc mới nhớ, ngươi cũng thật kỳ lạ, sao lại nói giúp Tưởng phó tướng vậy?”
Mặc dù Liễu Mẫn là người ngay thẳng, nhưng không phải hạng lỗ mãng, chỉ bằng việc hắn thân là hàn môn đệ tử mà có thể đứng vững trên vị trí thái phó, còn rất được hoàng đế tín nhiệm thì đủ để nhìn ra, Liễu Mẫn hiểu rõ đạo lý trong quan trường, hơn nữa còn giữ được thế căng bằng xảo diệu cho mình, vừa không mất đi bản tâm, cũng sẽ không vì quá thẳng thắng mà bị kẻ khác hãm hại.
Chuyện ngày hôm nay, dựa vào tính tình Liễu Mẫn, dù muốn can gián, cũng sẽ không nói trước mặt văn võ bá quan, vả thẳng mặt mũi Trần quốc công như vừa rồi đúng thật rất hiếm thấy. Xét cho cùng Tưởng Tín Chi và Liễu Mẫn, một người là võ tướng, một người là văn thần, gác tám cây sào tre cũng đánh không tới. Có điều biểu cảm của Tuyên Ly khi nhìn Liễu Mẫn vừa rồi, dường như còn có thâm ý khác. Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì mà hắn không biết? Mạc Thông suy tư, Liễu Mẫn lại ngẩn ra, như bị những lời này của Mạc Thông nhắc nhớ ra chuyện gì, vội vái chào Mạc Thông. “Ta còn một số việc bận, đa tạ Mạc đại nhân chỉ điểm.” Rồi phất tay áo rời đi.
Mạc Thông vẫn chưa nói hết, Liễu Mẫn đã nửa đường bỏ đi, thật sự khiến hắn hơi bực bội. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn chung quanh một vòng, xác nhận không thấy người kia. Lẩm bẩm nói. “Lạ thật, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao tam ca không thượng triều, chạy đi đâu rồi?”
…
Tiêu tam ca trong miệng Mạc Thông, giờ phút này đang ở Từ Ninh cung.
Thời điểm nhìn thấy Tiêu Thiều, Ý Đức thái hậu ngẩn người, ngay sau đó vội vàng bước xuống khỏi ghế mềm, Dương cô cô vội đưa tay ra đỡ, Ý Đức thái hậu bước về trước hai bước, như muốn chạm vào Tiêu Thiều, nhưng rồi bỗng dưng rụt tay về, dáng vẻ không biết phải làm sao. Nếu người ngoài nhìn thấy, hẳn sẽ rất kinh ngạc, không ngờ Ý Đức thái hậu trước nay mặt lạnh vô tình, hành xử sấm rền gió cuốn sẽ có ngày để lộ biểu cảm như vậy.
“A… Tiêu ái khanh.” Ý Đức thái hậu lên tiếng, giọng ẩn chứa run rẩy. “Ngươi đến tìm ai gia, vì có chuyện gì sao?”
Khác hẳn với thái độ của Ý Đức thái hậu, sắc mặt Tiêu Thiều lạnh lùng bình thản, thậm chí so với ngày thường còn lạnh lẽo hơn, nhàn nhạt nói. “Vi thần có một chuyện muốn nhờ.”
“Ngươi nói.” Ý Đức thái hậu nói. “Nếu ai gia có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng làm cho ngươi.”
Thái độ nhúng nhường thậm chí có chút lấy lòng, Dương cô cô cúi đầu, sắc mặt Tiêu Thiều không đổi, hai tay xuôi bên người khẽ động. Yên lặng hồi lâu mới nói. “Xin thái hậu tứ hôn cho vi thần.”
“Tứ hôn?” Lần này, Ý Đức thái hậu giật mình, biểu cảm không rõ là vui sướng hay kinh sợ, hơi cao giọng nói. “Ngươi có người thương? Là tiểu thư nhà nào?”
Dương cô cô bình tĩnh khẽ vỗ lên tay Ý Đức thái hậu một cái, Ý Đức thái hậu mới nén tâm tư, ngồi xuống ghế mềm. Chiếc áo màu hồng ngọc cọ xuống mép ghế, bà nhìn Tiêu Thiều với ánh mắt hết sức nhu hòa, nói. “Ngươi muốn nhờ ai gia tứ hôn cho ngươi?”
Tiêu Thiều rủ mắt, người cử động, từ từ hạ gối quỳ xuống, đây là lễ của bề tôi đối với quân thượng. Giọng hắn lãnh tĩnh như suối mát, trong vô thức lại ẩn chứa một tia dịu dàng. “Hoằng An quận chúa, đích nữ phủ Thượng thư, Tưởng gia Nguyễn nương.”
“Nguyễn nha đầu.” Nếu nói khi Tiêu Thiều chủ động tới thỉnh cầu đã khiến Ý Đức thái hậu hết sức kinh ngạc, giờ khi nghe được người Tiêu Thiều xin được chỉ hôn, cả người Ý Đức thái hậu đều sững sờ. Bà tim đập loạn nhịp, ngơ ngác, không biết qua mất bao lâu, nhìn thấy Tiêu Thiều vẫn đang quỳ, vội nói. “Ngươi mau đứng lên. Nguyễn nha đầu, sao ngươi lại muốn thành hôn với Nguyễn nha đầu?”
Tiêu Thiều đứng dậy, cũng không dấu giếm, bình đạm thuật lại. “Hoằng An quận chúa từng có ân cứu mạng vi thần, nay biên ải cấp báo, Tưởng phó tướng không rõ tung tích, địa vị Hoằng An quận chúa bất tiện, trong cung trong phủ đều nhiều nguy cơ, đính hôn với vi thần, phủ Cẩm Anh vương có thể bảo hộ nàng mấy phần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-231.html.]
Hắn nói rất thản nhiên, khiến người khác khó hoài nghi, thêm nữa bình thường Tiêu Thiều cũng không nói dối, Ý Đức thái hậu tin lời hắn nói. Mặc dù không biết ‘ân cứu mạng’ trong lời Tiêu Thiều đến cùng là thế nào, nhưng sau khi nghe xong, vẫn cảm thấy có chút hoang đường, bà khẽ quát. “Hoang đường, hôn nhân há phải trò đùa? Muốn báo ân cũng không phải báo như vậy. Ai gia biết ngươi trọng tình trọng nghĩa, con bé Hoằng An là cháu gái của ai gia, nếu ở trong cung thì sao có thể không bảo vệ được chứ?”
“Hậu cung không thể can chính.” Tiêu Thiều nhàn nhạt nói. “Cũng giống như sự việc lần trước, có một số việc Thái hậu cũng không thể làm gì. Bệ hạ đối với Hoằng An quận chúa có lòng chèn ép.” Dừng một chút, Tiêu Thiều nói. “Lòng vi thần yêu thích đích trưởng nữ Tưởng gia.”
Những lời này, dù là Dương cô cô đã lăn lộn trong cung nhiều năm, nghe thấy cũng không khỏi giật mình trợn to hai mắt. Ý Đức thái hậu cũng bị những lời Tiêu Thiêu vừa nói trấn trụ, nhất là câu cuối cùng, bà nói. “Ngươi thích Nguyễn nha đầu?”
Tiêu Thiều rũ mắt, lông mi thật dài che khuất cảm xuất trong mắt, tuy yên lặng không nói gì, nhưng trên gương mặt tuấn tú lại hiện lên một mảng đỏ ửng.
Lúc này im lặng lại thắng bất kỳ lời nào, nhìn thấy vậy, Ý Đức thái hậu còn gì mà không hiểu nữa đâu. Danh tiếng mặt lạnh của Tiêu Thiều ở trong triều mọi người đều biết, chưa bao giờ nghĩ tới hôm nay sẽ nói thẳng tâm ý của mình trước mặt Ý Đức thái hậu. Nhìn thấy biểu cảm ấy trên mặt Tiêu Thiều, càng ngoài dự liệu hơn là, trong lòng Ý Đức thái hậu lại nổi lên cảm giác chua xót.
Dù tâm trạng phức tạp, nhưng vẫn không nén nổi suy tính lời Tiêu Thiều nói. Thực chất, Tiêu Thiều nói không sai, hậu cung quyền thế rắc rối phức tạp, bình thường muốn bảo vệ một người đã rất khó khăn. Huống chi cộng thêm chuyện của Tưởng Nguyễn còn liên quan đến biên cương. Tưởng Tín Chi chỉ có một muội muội này, biên ải vừa hỗn loạn, người khác sẽ chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ với Tưởng Nguyễn. Những chuyện này, xưa nay bà đã thấy không ít. Cái danh của Ý Đức thái hậu còn đó, nhưng thân là thái hậu, lâu nay bà đã không hỏi tới chính sự, đế vương tự có định đoạt, dù bà là mẹ đẻ, thế nhưng nay con trai bà ở trên cao, không còn là đứa con trai tuổi thiếu niên vừa mới đăng cơ năm nào cần bà chỉ điểm nữa.
Nếu hoàng đế thật sự muốn ra tay với Tưởng Nguyễn, ngay cả bà cũng không ngăn cản được. Biện pháp này của Tiêu Thiều mặc dù lỗ mãng, nhưng rất hữu hiệu. Nếu Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn đính hôn, từ nay Tưởng Nguyễn chính là người của phủ Cẩm Anh vương, cho dù ngày sau Tưởng Tín Chi có xảy ra chuyện gì, Tưởng Nguyễn cũng không còn là người Tưởng gia nữa, mà là người Tiêu gia, nữ tử đã xuất giá không còn gì dính líu, trái lại có thể bảo vệ Tưởng Nguyễn.
Trên thực tế, Ý Đức thái hậu không phải loại người bảo thủ, ở bên Tưởng Nguyễn đã ba năm, bà cũng biết rõ Tưởng Nguyễn và Nguyên Dung công chúa khác nhau. Nhưng tính tình và cách hành xử của Tưởng Nguyễn rất hợp ý bà, nếu nàng sinh sớm ba mươi năm, thậm chí Ý Đức thái hậu sẽ muốn đưa Tưởng Nguyễn vào cung làm Phi.
Đối với Tưởng Nguyễn, Ý Đức thái hậu thật lòng yêu thích, huống hồ… Đây còn là người Tiêu Thiều yêu. Mặc dù lòng bà có do dự, tính tình Tiêu Thiều đã lạnh lùng như vậy, Tưởng Nguyễn cũng không quá nhiệt tình, hai người như vậy biết bên nhau thế nào. Nhưng sau những lời kia, bà lại yên lòng, vốn cho rằng Tiêu Thiều chỉ đơn thuần muốn báo ân, nhưng tình ý trong mắt thiếu niên sao có thể làm giả, chính vì vậy, Ý Đức thái hậu đã có kết luận, Tiều Thiều đối với Tưởng Nguyễn, sợ rằng đã để tâm từ lâu.
Bà không thể nào từ chối thỉnh cầu của Tiêu Thiều, bất luận là vì sao.
Ý Đức thái hậu mỉm cười. “Ngươi đứa nhỏ này, ban đầu ai gia nhìn ngươi lớn lên, chớp mắt đã đến lúc thành gia lập nghiệp rồi.”
Dương cô cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe Ý Đức Thái hậu tiếp tục nói. “Tứ hôn, chuyện này ai gia ghi nhớ. Đứa bé Hoằng An kia đi theo bên người ai gia mấy năm, ai gia thấy rõ, là cô gái tốt. Chẳng qua chuyện này ai gia cũng phải hỏi ý Hoằng An, nếu Hoằng An không có ý kiến, ai gia sẽ không làm người cầm gậy đánh uyên ương. Trước nay ai gia luôn là người thích tác thành cho người khác.”
Tiêu Thiều cúi người bái một cái. “Đa tạ ân điển của thái ận.”
Ý Đức thái hậu mỉm cười nói thêm vài câu, đến sau khi Tiêu Thiều đi khỏi, Y Đức thái hậu dựa vào ghế, thất thần, tất cả lệ khí bao phủ toàn thân mọi khi đều như biến mất. Dương cô cô vội vàng bưng một tách trà nóng đưa tới tay thái hậu.
Ý Đức thái hậu vô thức nhận lấy, nhẹ nhàng vuốt ve nắp tách, lẩm bẩm nói. “Nó tới Từ Ninh cung rồi… Ta không ngờ rằng, đời này còn có thể thấy nó bước vào Từ Ninh cung…”
“Nương nương,” Dương cô cô ôn ngôn an ủi. “Tiêu Vương gia chỉ là tính tình hơi lạnh lùng một chút, nhưng lòng ngài ấy tựa như gương sáng. Thế nhưng nương nương, người thật sự muốn tứ hôn cho quận chúa và Tiêu vương gia sao?”
“Không tứ hôn thì còn có thể làm sao?” Vẻ mặt Ý Đức thái hậu mệt mỏi, thở dài nói. “Đây là ai gia nợ nó, hoàng đế cũng nợ nó, dù nó có muốn vị trí kia, cũng không ai có thể nói nó không đúng. Càng không cần nói tới chỉ cầu một lời tứ hôn.”
Dương cô cô trầm ngâm, nói. “Nô tỳ thấy tâm ý của Tiêu vương gia đối với quận chúa, dáng vẻ không giống giả vờ.”
“Nó là thật tâm yêu thích Hoằng An.” Ý Đức thái hậu thở dài. “Đây mới là việc ai gia lo lắng. Tính tình của Hoằng An còn lạnh hơn nhạt hơn cả nó. Bình thường nhìn thì ôn hòa, thực chất cái gì cũng không để trong lòng. Nếu A Thiều không thể đả động Hoằng An, thì dù ai gia ban hôn cho hai đứa nó cũng thành uổng phí.”
Ý Đức Thái hậu nhíu mày. “Huống chi hoàng đế đã sớm chọn xong cho nó, thiên kim của Tổng đốc Diêu gia ở vùng biển, biết văn biết võ, tài năng không kém gì nam nhân, diện mạo cũng đẹp. Hoàng đế có tâm tư gì, lòng ai gia biết rõ. Sợ rằng đầu này ai gia ban hôn, hoàng đế đầu kia đã gây phiền phức cho Hoằng An rồi.” Bà dừng một chút. “Tưởng gia cũng là phiền phức lớn, ai gia luôn cảm thấy, A Thiều cưới Hoằng An, ngày sau sợ rằng sẽ gặp rất nhiều khó khăn.”
Dương cô cô cười xoa bóp vai cho Ý Đức Thái hậu, khuyên lơn. “Nương nương cần gì phải suy nghĩ nhiều, Tiêu vương gia không phải người bình thường, Hoằng An quận chúa cũng là một người tâm tư nhạy bén, sao có thể dễ dàng bị người mưu hại đánh ngã. Nếu Tiêu vương gia thích Hoằng An quận chúa, nhất định vì quận chúa có chỗ hơn người. Hơn nữa, Tiêu vương gia là người trong mộng xuân khuê của toàn bộ nữ tử Đại Cẩm triều, sao quận chúa có thể không thích ngài ấy chứ. Cuộc sống sẽ luôn trở nên tốt đẹp hơn, nương nương thả lỏng tâm tư một chút sẽ ổn thôi.”
Lời Dương cô cô nói vừa săn sóc lại êm tai, đôi mày nhíu chặt của Ý Đức thái hậu cũng dần nới lỏng, có lẽ nghĩ tới điều gì đó, từ từ nở nụ cười. “Ngươi nói đúng, cuộc sống sẽ ngày một tốt đẹp hơn, là ai gia hồ đồ. Đây là chuyện tốt, ai gia buồn gì chứ. Đợi mặt trời xuống núi, ai gia sẽ gọi Hoằng An tới nói chuyện này.”