Tiêu Thiều như có điều suy nghĩ nhìn nàng, Tưởng Nguyễn tức giận thật, sự phát hiện này khiến hắn hơi vui vui trong dạ, biểu cảm lạnh lùng lúc xử lý Tưởng Tố Tố đã biến mất, chỉ còn lại nụ cười.
Tưởng Nguyễn thấy hắn cười, càng tức giận hơn, trong đó còn xen kẻ chút bực bội đối với bản thân. Từ khi sống lại đến nay, chịu qua nhiều dạy dỗ ở kiếp trước, nàng không hề đặt quá nhiều đợi mong vào bất kỳ chuyện gì. Nhưng một khi đã nhận định, thì có lòng chiếm hữu cực mạnh. Nay đã chấp nhận việc bản thân trở thành đương gia chủ mẫu Cẩm Anh vương phủ, bất luận vô tình hay hữu tình với Tiêu Thiều, tận đáy lòng, từ trong ra ngoài Tiêu Thiều đều là của nàng.
Tưởng Tố Tố động vào đồ của nàng, dĩ nhiên khiến nàng không vui. Nhưng kẻ khơi mào lại không có xíu tự giác nào, ấy mà còn tỏ ra vô tội.
Nàng càng tức giận, trong mắt Tiêu Thiều lại càng đáng yêu, không đợi Tưởng Nguyễn lên tiếng, đã đưa tay kéo, ấn nàng xuống đùi mình.
“Ngươi. . .” Tưởng Nguyễn giận dữ. Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Thiều làm ra động tác này, lần đó ở Cẩm Anh vương phủ, Tiêu Thiều đã từng làm qua. Chẳng qua khi đó Tiêu Thiều uống say thần chí không rõ, nên bỏ qua. Giờ ban ngày ban mặt, tuy có hôn ước, nhưng hành động này có hơi càn rỡ.
“Đừng cử động.” Tiêu Thiều đè lưng nàng, động tác dịu dàng, sức lực lại lớn lạ thường, căn bản không cho người khác cơ hội phản kháng. Câu kế tiếp khiến Tưởng Nguyễn không điềm tĩnh nỗi. Hắn nói. “Phu quân ôm một chút, chuyện thiên kinh địa nghĩ mà.”
Tưởng Nguyễn thầm liếc xéo, lại nghe Tiêu Thiều nói. “Đổi thành giai nhân tuyệt sắc trước mặt tới câu dẫn thì có vẻ ổn hơn.”
Người này lúc nào cũng lãnh ngôn lãnh ngữ, không ngờ lại thốt ra được mấy câu này, Tưởng Nguyễn khó tin nhìn hắn, trong lòng có chút nghi hoặc. Vốn tưởng rằng hắn nói đùa, nhưng dáng vẻ lại nghiêm trang, khiến người khác đoán không ra. Tiêu Thiều hành động như vậy, khiến cảm giác không vui khi nãy không cánh mà bay.
Mặt mũi đẹp quả nhiên có lợi thế, Tưởng Nguyễn thầm nói sắc đẹp mê hoặc lòng người, nhất thời chỉ lo suy nghĩ chuyện riêng của mình, không chú ý tới biểu cảm của Tiêu Thiều. Cũng bỏ qua niềm vui thích khi được ôm giai nhân lóe lên trong mắt Tiêu Thiều.
Không biết qua thêm bao lâu, đến khi Tiêu Thiều khẽ đổi sắc, vỗ đầu nàng một cái. “Có người tới.”
Lúc không có ai hai người làm gì chẳng ai quản được, nhưng Tưởng Nguyễn vẫn chưa xuất giá, nên cần tuân thủ lễ nghi. Huống hồ Tưởng phủ lắm thị phi, sơ ý một chút sẽ tạo ra lời đồn bắt lợi cho Tưởng Nguyễn. Tiêu Thiều vừa nhắc, Tưởng Nguyễn đã đứng dậy, dáng vẻ lễ nghi đủ đầy đứng bên cạnh giả vờ cầm bình trà rót trà cho Tiêu Thiều.
Nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa nói. “Đại tiểu thư?”
Nghe giọng chính là Hồng Anh, hẳn vì Hồng Anh chờ lâu không thấy động tĩnh, người thông báo cũng không tới báo cáo, lòng dấy lên nghi ngờ, thế nên mới đích thân tới xem kết quả. Thời gian canh vừa đúng, nếu không có diễn biến bất ngờ khi nãy, có lẽ sẽ diễn ra như ý Hồng Anh rồi.
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Vào đi.”
Tay đẩy cửa của Hồng Anh khựng lại, tim đập thình thịch. Sao Tưởng Nguyễn lại bình tĩnh như vậy, tại sao bên trong lại yên tĩnh như thế, ngay cả chút cảm xúc không vui cũng không nghe ra. Gã hầu và bà tử phụ trách canh cửa cũng mất tung tích, Hồng Anh khiếp sợ, không dám tùy tiện đẩy cửa, lòng không kiềm được bắt đầu hối hận tại sao bản thân lại tùy tiện đồng ý yêu cầu kia của Tưởng Tố Tố chứ. Tiêu Thiều nào phải người bình thường, nếu muốn trả thù, nàng ta chẳng đường chống cự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-268.html.]
Cửa cuối vẫn phải mở ra, Hồng Anh hít sâu một hơi nhìn vào trong, liền thấy bên trong mọi thứ chỉnh tề, Tưởng Nguyễn đứng bên châm trà cho Tiêu Thiều, hết thảy nhìn qua không có gì bất ổn.
Hồng Anh dò xét nhìn hai người, Tưởng Nguyễn vẫn bình thản không nhìn ra cảm xúc, môi nở nụ cười nhạt, vẫn khiến người khác không đoán ra tâm tư như thường lệ. Tiêu Thiều cũng vậy, vẫn lãnh đạm như vừa rồi, vẻ mặt không có gì đặc biệt. Dù vậy, Hồng Anh vẫn có thể cảm thấy nhận được sự vui mừng nhạt nhòa?
Vui mừng?
Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì, Hồng Anh nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy Tưởng Tố Tố. Thế này là sao? Hồng Anh cả kinh, sau đó từ từ bình tĩnh lại, trong lòng thậm chí có mấy phần vui mừng. Thấy Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều không có vẻ gì gọi là tức giận, nghĩ có lẽ Tưởng Tố Tố không được thuận lợi. Hồng Anh có chút thất vọng, đồng thời lại cảm thấy không thể tin, y theo kế hoạch của Tưởng Tố Tố, hẳn sẽ không thất bại mới đúng. Tưởng Tố Tố có mị lực như vậy, dù không dùng thủ đoạn đặc biệt gì cũng có thể khiến nam nhân điên cuồng vì ả, chẳng lẽ, Tiêu Thiều là ngoại lệ, không gục ngã trước ả sao?
Hồng Anh nghĩ tới nghĩ lui, rồi thở phào. Lúc mới đẩy cửa bước vào nàng ta đã hối hận vì đồng ý yêu cầu của Tưởng Tố Tố. Nói sao Tiêu Thiều cũng là trọng thần triều đình, thế lực lớn hơn Tưởng Quyền không chỉ gấp mấy lần. Nếu phát hiện mình và Tưởng Tố Tố liên hợp tính toán hắn, khó tránh khỏi việc sẽ bị trả thù. Đối đầu với người này, nguy hiểm thật sự quá lớn. Tưởng Tố Tố không tự lượng sức đã chạy mất dạng, chuyện này coi như xong, bất luận thế nào cũng không liên quan tới nàng ta.
Bèn cười xòa nói. “Thiếp qua nhìn xem Vương gia và Đại tiểu thư còn cần gì không, thiếp sẽ sai người chuẩn bị. Vương gia lần đầu vào phủ chúng ta, ngày sau hai nhà quan hệ gần gũi, vạn vạn không thể lạnh nhạt.”
Tưởng Nguyễn liếc nàng ta một cái, hàng mi cong vút hất lên, cười nhạt. “Di nương có tâm, nói mới nhớ, phòng này cần được dọn dẹp.”
Hồng Anh sững sốt, mờ mịt hỏi. “Đại tiểu thư có gì phân phó?”
Tiêu Thiều im lặng nhìn Tưởng Nguyễn, trong ánh mắt đều là cưng chìu, hiển nhiên chuẩn bị rửa tai lắng nghe Thiếu phu nhân hồ ngôn loạn ngữ.
Tưởng Nguyễn vuốt tóc, biểu cảm vô cùng chân thành, không có vẻ gì là giả vờ. “Di nương chọn trà thính này phong cảnh ưu mỹ, vị trí không tệ. Nhưng hẳn đã lâu không được dọn dẹp, có chuột gặm phá.”
“Chuột?” Hồng Anh vốn nghe Tưởng Nguyễn nói thì hơi căng thẳng, nghe vậy cười đáp. “Sao có thể có chuột được, Đại có lẽ tiểu thư nhìn lầm rồi, trước đó thiếp đã sai người quét dọn sạch sẽ.” Huống chi Tưởng Tố Tố vì đạt được mục đích, đã bố trí trong ngoài trà thính từ sớm, một nơi diễm dục như vậy, sao có thể dễ dàng để chuột bò vào phá rối?
“Di nương không tin thì cứ đi xem.” Tưởng Nguyễn chỉ tấm bình phong phỉ thúy trong phòng, nụ cười sâu hơn. “Vừa rồi con chuột kia đột nhiên xông ra, làm ta giật cả mình, Tiêu vương gia đã ra tay đánh c.h.ế.t nó. Còn để lại dấu ở kia.”
Hồng Anh nhìn theo hướng tay Tưởng Nguyễn, nhìn thấy trên tấm bình phong phỉ thúy có một vết máu, hẳn bị phun ra, b.ắ.n tung tóe trên tấm bình phong phỉ thúy, phản chiếu hết sức rõ ràng, khiến kẻ nhìn giật mình.
Mới đầu Hồng Anh không hiểu, đang định lên tiếng, một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu, mặt mũi tái nhợt lùi về phía sau. Mắt nhìn chằm chằm vết m.á.u kia, rồi quay đầu nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn cười gật đầu, nhẹ giọng nói. “Di nương đã thấy rõ chưa?”
Đúng vào lúc này, nghe thấy bên ngoài có tiếng hô lớn. “Không xong rồi, không xong rồi, Nhị tiểu thư xảy ra chuyện rồi!”