Sống Lại Ta Trở Thành Hoạ Quốc Yêu Nữ

Chương 33




Mi Thanh viện là chỗ trước đây Triệu Mi sống, từng ngọn cây cọng cỏ bên trong đều do Triệu Mi dụng tâm trồng. Không khí bên trong rất tốt, thầy phong thủy cũng đã tới xem, phúc khí dồi dào, sau khi Triệu Mi qua đời thì đổi thành Nghiên Hoa uyển, mẫu tử Tưởng Tố Tố vào ở.

Vương ma ma dẫn đường cho mấy người Tưởng Nguyễn là người của Hạ Nghiên, đôi mắt tam giác không ngừng quan sát Tưởng Nguyễn, miệng nói. “Đại tiểu thư không biết, hiện nay trong viện có thêm người mới, nhị tiểu thư đã lớn, cũng được chia viện riêng, hiện giờ cả phủ đều bận rộn, viện của đại tiểu thư là do phu nhân cố ý phân cho, không biết đại tiểu thư có thích hay không.”

Trên đường Lộ Châu cũng nhìn xung quanh, bởi vì là nha hoàn mới vào phủ, những nha hoàn khác đều đã ở đây lâu rồi, chỉ có nàng là một nha đầu ở nông thôn chưa trải sự đời, cảm thấy Tưởng phủ có nhiều cái lạ.

Đợi khi đi tới tiểu viện, Vương ma ma mới cười nói. “Chính là chỗ này.”

Tưởng Nguyễn quan sát xung quanh, viện không lớn, nhưng nàng không có nhiều nha hoàn, nên coi như rộng rãi. Bên trong được quét dọn khá sạch sẽ, đẩy cửa đi vào, gian phòng sạch sẽ ngăn nắp, mọi vật dụng đều đủ cả, không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với thôn trang.

Liên Kiều với Bạch Chỉ thấy vậy, mới thở phào nhẹ nhõm, đi sắp xếp hành lý. Vương ma ma thấy Tưởng Nguyễn đứng trong phòng như có điều suy nghĩ, bước lên cười nói. “Mặc dù vị trí tiểu viện này không tốt lắm, nhưng rất thanh tịnh, tiểu viện của tứ tiểu thư cách đây không xa, lúc rãnh rỗi, đại tiểu thư có thể tìm tứ tiểu thư trò chuyện, sẽ không buồn tẻ.”

Tưởng Đan? Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười. “Viện này ta thấy khá tốt, thay ta đa tạ mẫu thân, nhưng nếu ta đã ở đây, ta muốn sửa lại tên viện, làm phiền ma ma thay ta nói với mẫu thân một tiếng.”

Vương ma ma đáp lời, Tưởng Nguyễn đi ra khỏi phòng, đi tới trước cửa tiểu viện, ngoài cửa viện có treo một tấm biển gỗ, trên đó viết ba chữ. “Phù Bình* viện.”

*Phù Bình là bèo.

Hay cho một Phù Bình viện! Hạ Nghiên đúng là khéo hiểu lòng người, ba chữ bình thường, nếu là ở kiếp trước, có lẽ sẽ khiến nàng chán nản hồi lâu, nhưng hiện tại Phù Bình viện này, nên đổi tên khác rồi.

Buổi tối Vương ma ma lại tới một lần, thứ nhất là truyền đạt lại lời nói của Hạ Nghiên, viện đã phân cho nàng thì tên nàng có thể đổi, thứ hai là hôm nay Tưởng Quyền với Tưởng Siêu sẽ về muộn, không thể dùng cơm chung, kêu nàng dùng cơm trước.

Đích nữ trở về phủ, nhưng ngay cả mặt mũi phụ thân cũng không thấy, có thể tưởng tượng được sự lạnh nhạt bạc bẽo trong mối quan hệ này. Nghe Vương ma ma nói xong, Bạch Chỉ và Liên Kiều đều thấy lạnh lòng, hiện nay người thân chân chính duy nhất của Tưởng Nguyễn ở trong phủ chính là Tưởng Quyền, nhưng thái độ của Tưởng Quyền lại như vậy, cuộc sống sau này của Tưởng Nguyễn có lẽ càng trắc trở hơn so với tưởng tượng.

Bạch Chỉ với Liên Kiều đều có tâm sự riêng, Lộ Châu vẫn đứng bên cạnh Tưởng Nguyễn, vui vẻ nói. “Chữ viết của tiểu thư thật đẹp.”

Trên giấy Tuyên thành trắng như tuyết là hai chữ viết như rồng bay phượng múa. Nguyễn Cư. Khí thế, đẹp đẽ, có câu thấy chữ như thấy người, nét chữ tròn trịa, lại lộ ra sự sắc bén mơ hồ. Tựa như giấu hết tất cả oán hận dưới vẻ ngoài bình tĩnh, nhìn qua như dòng nước chảy dịu dàng, thật ra thì sát cơ khắp nơi.

“Ngươi biết chữ?” Tưởng Nguyễn hỏi Lộ Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-33.html.]

Lộ Châu lắc đầu. “Dạ không biết, nhưng nô tỳ biết, chữ viết của tiểu thư rất đẹp.”

Tưởng Nguyễn bật cười. Hạ Nghiên đã từng là đệ nhất tài nữ của Đại Cẩm triều, dễ dàng để nàng đổi tên tiểu viện như vậy, nhìn thì rất rộng lượng, thật ra chỉ vì muốn nhìn chuyện cười của nàng mà thôi. Nàng muốn đổi tên viện, vừa mới về phủ, trên người không có một xu, chỉ có thể tự viết, nhưng từ năm tuổi nàng đã bị đưa xuống thôn trang, ở thôn trang không có ai dạy viết chữ, tất cả mọi người đều cho rằng nàng là một người ngu ngốc, viết được chữ mới là lạ.

Lộ Châu ngờ vực nói. “Lúc ở thôn trang tiểu thư chưa từng học viết chữ, sao người lại biết vậy?”

Sao lại biết? Ánh mắt Tưởng Nguyễn rơi xuống tờ giấy Tuyên thành, kiếp trước nàng cũng bị Hạ Nghiên dạy thành một mỹ nhân ngu ngốc như vậy, chỉ biết đánh đàn khiêu vũ, trăm họ Đại Cẩm khi nhắc tới nàng, đều khinh bỉ nói. Mỹ nhân ngu ngốc đó, chỉ biết đàn hát như ca cơ, so với muội muội tuyệt diễm của nàng thì còn kém xa. Sau khi bị đưa vào cung, trong cung không biết có bao nhiêu tài nữ tài nghệ cao siêu hơn nàng, nếu muốn được sủng ái, nàng buộc lòng phải học tập khắc khổ, mà chữ viết, là do Bát hoàng tử đích thân dạy.

Khi đó, trong cơn mưa to, hắn đã cầm bút dạy nàng, viết xuống tờ giấy Tuyên thành trắng như tuyết. Linh lung si tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri giá dạng triền miên đích thoại ngữ. Ai có thể ngờ, tất cả đều chỉ là một vở kịch?

Ta ôm trong lòng mối tình si, tình yêu khắc tận xương tủy không thể nói ra người có biết không.

Hôm nay xem ra, nàng nên đa tạ Bát hoàng tử, chữ viết của Bát hoàng tử ở Đại Cẩm triều dứt khoát phong lưu phóng khoáng, hắn luôn nói chữ viết của nàng mềm nhẹ, không cứng rắn, cho nên cuối cùng mới mất mạng, bây giờ, nét chữ của nàng vẫn khéo léo dịu dàng, nhưng không biết hắn có nhìn ra sát khí trong đó hay không.

Tưởng Nguyễn mỉm cười, cầm giấy lên thổi mấy cái, giao cho Lộ Châu. “Treo lên trước cửa viện đi.”

Bạch Chỉ và Liên Kiều cười. “Nguyễn cư, đúng là một cái tên hay, tiểu thư viết chữ thật đẹp, nếu đại thiếu gia có thể thấy thì tốt quá.”

Dứt lời mới nhận ra mình nói sai, bất an nhìn Tưởng Nguyễn một cái.

Tưởng Nguyễn ngẩn ra, lúc ấy sau khi Triệu Mi qua đời, nàng bị đưa tới thôn trang, Tưởng Tín Chi quỳ một ngày một đêm ở từ đường, cuối cùng cũng không thể khiến Tưởng Quyền đổi ý. Tưởng Tín Chi dưới cơn nóng giận dấn thân vào quân doanh, trước khi đi đã luôn nói với nàng, nhất định sẽ áo gấm hồi kinh, khiến cho tất cả mọi người không dám coi thường nàng.

Thời điểm đau khổ đó, Tưởng Tín Chi là trụ cột tinh thần duy nhất của nàng, cho tới một ngày, Tưởng phủ truyền tin tới, nói Tưởng Tín Chi tử trận sa trường, thi cốt không còn.

Nàng đột nhiên nghĩ tới, kiếp trước khi nhận được tin đại ca tử trận sa trường, hình như là hai năm sau, hiện giờ nàng đang ở hai năm trước, chuyện có thể thay đổi hay không? Nghĩ tới đây, Tưởng Nguyễn kích động, nếu Tưởng Tín Chi còn sống, vậy nàng sẽ không còn lẻ loi một mình nữa. Nhưng mà… Làm sao mới biết được Tưởng Tín Chi còn sống hay không đây? Làm sao mới thay đổi được vận mệnh của huynh ấy đây?

Liên Kiều thấy Tưởng Nguyễn nhíu chặt lông mày, vẻ mặt âu sầu, lo lắng gọi. “Tiểu thư?”

“Liên Kiều, lúc mẫu thân qua đời, ta bị bệnh không thể xuống giường, không biết chuyện bên ngoài, chỉ biết đại ca quỳ ở từ đường một ngày một đêm, sau đó đại ca từ giã ta. Ngươi với Bạch Chỉ cũng có biết, ta hỏi các ngươi, có biết tên của người đại ca đầu quân không?”

Liên Kiều sửng sốt, cùng Bạch Chỉ trố mắt nhìn nhau, lắc đầu nói. “Chuyện này, đại thiếu gia không nói, nô tỳ cũng không biết, nhưng nô tỳ nhớ, lúc ấy người Hồ gây chuyện ở biên giới, Trần gia quân cùng Quan tướng quân đều chiêu binh ở đây, nhưng không biết đại thiếu gia đã đầu quân cho ai.”