Sớm hôm sau, Tưởng Nguyễn dậy hơi trễ, các người hầu trong tướng quân được Lý thị phân phó, không đánh thức nàng, chờ Tưởng Nguyễn thức dậy, sắc trời đã sáng choang, bên cạnh đã không còn bóng dáng Tiêu Thiều, bên trong sạch sẽ cứ như đêm qua không hề phát sinh chuyện gì hết. Nàng từ từ nhỏm dậy, cảm thấy cả người đau xót muốn chết, trên vai mơ hồ lộ ra vết đỏ, Tưởng Nguyễn im lặng nhìn một hồi, mấy chục ngày không gặp Tiêu Thiều, càng lúc càng cầm thú, làm việc cũng rất cường thế, đúng thật là ‘tiểu biệt thắng tân hôn’.
Tưởng Nguyễn kêu Liên Kiều và Lộ Châu vào rửa mặt chải đầu, lúc Liên Kiều chải đầu cho Tưởng Nguyễn vẻ mặt có chút lúng túng, Tưởng Nguyễn nhìn thấy thế, liền hỏi. “Sao vậy?”
“Cô nương nên thay bộ đồ khác đi ạ.” Liên Kiều mặt hồng hồng nhìn sau cổ Tưởng Nguyễn, thấy Tưởng Nguyễn còn đang mờ mịt, cắm đầu đi lấy một chiếc gương đồng tới, để Tưởng Nguyễn tự nhìn. Chỉ thấy trên chiếc cổ trắng nõn là từng vết đỏ, hết sức mập mờ. Tưởng Nguyễn sửng sốt, lòng thầm mắng Tiêu Thiều đến m.á.u chó đầy đầu, lúc này mới bảo Lộ Châu đi lấy xiêm y cổ đứng để che vết đỏ trên cổ.
Lộ Châu cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, thấy mặc dù nàng có vẻ trách cứ nhưng không tức giận, nghĩ hẳn đêm qua Tiêu Thiều đến vẫn khiến nàng thay đổi, ít nhất sự lạnh nhạt trên mặt đã vơi bớt, ước chừng hai phu thê đã hòa hảo như lúc ban đầu, ngăn cách bị tiêu trừ, tất nhiên là việc không thể nào tốt hơn. Lộ Châu thật lòng vui mừng cho Tưởng Nguyễn, không để ý đối diện với cái nhìn chằm chằm của Tưởng Nguyễn. Lộ Châu ngẩn ra, chần chờ hỏi. “Thiếu phu nhân, có việc gì cần nô tỳ làm sao ạ?”
Tưởng Nguyễn lắc đầu nói. “Không có gì.” Đêm qua Tiêu Thiều đã xác nhận phỏng đoán của nàng, Cẩm Nhị quả thật chỉ gặp tràng diễn trò, tuy nhiên vở kịch này Tiêu Thiều biết, nàng biết, Cẩm Nhị biết, Lộ Châu lại không biết gì cả, Lộ Châu đối với Cẩm Nhị là tình cảm gì, cuộc sống và tình cảm của người khác nàng không thể quyết định, cho nên bất luận chuyện này giải quyết thế nào, vẫn xem bản thân Cẩm Nhị và Lộ Châu thôi. Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, nhìn Thiên Trúc nói. “Thu dọn đồ đạc, hôm nay chúng ta về phủ.”
“Về phủ?” Thiên Trúc sợ run, mặc dù biết đêm qua hai người nhất định đã hòa hảo, nhưng đột nhiên sao lại muốn về phủ? Tưởng Nguyễn chỉ nói. “Không sao, hành động bất ngờ mới tốt.” Dứt lời đứng dậy đi ra ngoài trước. “Ta đi nói với tổ phụ tổ mẫu một tiếng.”
Lý thị nghe Tưởng Nguyễn đột ngột muốn về thì hơi thất kinh, mười mấy ngày qua, người Triệu gia vì Tưởng Nguyễn đến đều rất cao hứng. Mặc dù tính cách Tưởng Nguyễn không hề nhiệt lạc, nhưng giỏi giao tiếp với mọi người, kiếp trước ở trong cung học được không ít kinh nghiệm từ Tuyên Ly, nay đối với người Triệu gia lòng mang thiện ý với mình thì càng thật tâm đối đãi. Triệu gia đã sớm coi nàng như thành viên trong nhà. Nàng đột nhiên muốn đi, tạm không nói những người khác, Lý thị tất nhiên không bỏ được. Tưởng Nguyễn chỉ nói Tiêu Thiều tới thúc giục, Lý thị tất nhiên không thể ngăn cản. Tình cảm hai phu thê mới cưới rất tốt đẹp, sao có thể mỗi ngày ở lại nhà mẹ. Kẻo lại làm cảm tình lạnh nhạt. Nên Lý thị cười nói. “Đã vậy, ta cũng không tiện nói gì, đợi chút nữa cho quản gia chuẩn bị ít thứ, mang cho đưa bé Tiêu Thiều một ít, A Nguyễn, ngày sau phải thường về phủ tướng quân, đây chính là nhà con, tổ mẫu muốn con về.”
Tưởng Nguyễn cười đồng ý, kết quả chờ khi thấy xe ngựa phủ tướng quân chuẩn bị thì sợ ngây người, xe ngựa phía sau chất đống lễ vật, gần như thứ gì nghĩ tới được Lý thị đều sắp hết lên. Đồ trưởng bối cho nào dám chối từ, đâu thế trả lại, Tưởng Nguyễn dở khóc dở cười, nhiều đồ như vậy, không giống đáp lễ, mà giống dọn nhà hơn. Thiên Trúc do dự. “Thiếu phu nhân, xe ngựa sẽ đi rất chậm.”
Hai chiếc xe ngựa, một chiếc Tưởng Nguyễn ngồi, một chiếc để chở quà. Có xe quà ấy, xe ngựa của Tưởng Nguyễn sẽ chậm đi, vốn phủ tướng quân cách phủ Cẩm Anh vương không quá xa, nhưng vì thế mà chặng về tốn thời gian hơn mấy lần. Liên Kiều nghĩ cách nói. “Không bằng Thiếu phu nhân đi trước, xe chở quà thì từ từ theo sau, ban ngày ban mặt, sẽ không có ai dám cướp xe đâu.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Không sao đâu, từ từ cũng về tới.” Mấy ngày nay ở phủ tướng quân, nàng không âm thầm quan sát gửi thư cho Tuyên Phái như lúc ở vương phủ, vì vậy tin tức cũng tụt lại khá nhiều. Bất đồng với Tiêu Thiều, Tiêu Thiều lợi dụng Cẩm y vệ thu gom tình báo, Tưởng Nguyễn dùng mắt mình, dựa vào cuộc sống thường ngày mà chắt góp ra sự dị thường có thể phát sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-392.html.]
Liên Kiều không tiện nói gì nữa, xe ngựa từ từ chạy, hết sức vững vàng, lúc tới đường cái, chợt nghe ngoài xe ngựa truyền tới một giọng nữ trong trẻo. “Dám hỏi là xe ngựa của Hoằng An quận chúa đấy sao?”
Tưởng Nguyễn ngồi trong xe, xe ngừng lại. Thiên Trúc dẫn đầu nhảy xuống, nhìn người bên ngoài hỏi. “Kẻ nào?”
Kẻ đứng ngoài chỉ là một cô nương trẻ tuổi ăn mặc như nha hoàn, từ vải vóc có thể nhìn ra gia cảnh bất phàm. Nha hoàn kia không ngờ có một cô gái mặt mũi lạnh tanh như thế từ bên trong nhảy ra, mở miệng đã không khách khí hỏi mình là ai, bị sợ hết hồn. Giây sau lại bình tĩnh, đang định nói, một giọng nói dịu dàng từ bên cạnh truyền tới. “Là ta, nha hoàn của ta vô lễ, đụng phải quận chúa, xin quận chúa tha thứ. Vừa rồi ta thấy xe ngựa của phủ tướng quân, đoán hẳn quận chúa ngồi bên trong, nên mới đường đột lên tiếng chào.”
Lời nói này mười phần thân thiết không giả dối, như đang đối mặt với người quen cũ vậy. Một lát sau, màn xe bị vén lên, Tưởng Nguyễn từ bên trong đi ra. Thiên Trúc đứng bên người Tưởng Nguyễn, nhìn cô gái trước mặt, nữ nhân này không phải ai khác, chính là tiểu thư Diêu gia, Diêu Niệm Niệm.
Tưởng Nguyễn cũng cười. “Thật trùng hợp, không ngờ sẽ gặp được Diêu tiểu thư ở đây, có thể thấy thật có duyên.”
Diêu Niệm Niệm cũng gật đầu mỉm cười. “Đúng vậy. Niệm Niệm đột ngột tiến lên quấy rầy, không ngờ quá đỗi đường đột thất lễ, thật sự thiếu cân nhắc, chẳng qua cho rằng từng có mấy lần duyên với Vương gia, nghĩ sao cũng nên chào hỏi mới được.”
Lộ Châu ở bên trong nghe thế thì cau mày, Diêu Niệm Niệm này từng câu từng chữ điều treo Tiêu Thiều trên miệng là có ý gì? Từng lời đều muốn khiến Tưởng Nguyễn hiểu lầm. Lộ Châu khó nén nổi cảm thấy lo lắng, lòng nghĩ khó khăn lắm đêm qua Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều mới tháo gỡ hết hiềm khích lúc trước, hôm nay Diêu Niệm Niệm này lập tức tới quấy rối, tâm tư thật sự đáng hận. Liên Kiều kéo Lộ Châu, tránh cho cô nhất thời mất lý trí xông ra, dẫu sao Liên Kiều cũng điềm tĩnh hơn chút, nhưng dù vậy, cũng chẳng ưa nổi những lời Diêu Niệm Niệm nói.
Ai ngờ Tưởng Nguyễn căn bản không tiếp lời Diêu Niệm Niệm, trên mặt vẫn nở nụ cười mỉm, ung dung nói. “Nhắc đến, còn có chuyện muốn mời Diêu tiểu thư hỗ trợ.”
Thần sắc Diêu Niệm Niệm hơi đổi, ngay sau đó cười nói. “Nếu có thể giúp quận chúa, tất nhiên ta sẽ toàn lực ứng phó.”
“Sắp đến đại thọ của ngoại tổ mẫu, ta định thêu một bức thiên thủ Quan Âm tặng người. Có điều trên hình thêu Quan Âm không thể thiếu ngọc trân châu, ta nghe nói Gia Lâm Nam Hải sản xuất đá mặt trăng, dùng để mài thành ngọc là rực rỡ xinh đẹp nhất. Nhưng gần đây cửa hàng trong kinh thành không có loại hạt châu này, biết được Diêu đại nhân là Tân Hải Tổng đốc, lần sau lúc tới Nam Hải có thể giúp ta mang về một ít hay không. Ta tất nhiên sẽ cảm tạ sâu dày.”
Trong xe ngựa Lộ Châu và Liên Kiều đều nghi ngờ, Tưởng Nguyễn định thêu thiên thủ Quan Âm lúc nào. Có lẽ Diêu Niệm Niệm cũng không ngờ Tưởng Nguyễn không hề phản ứng với lời mình nói lại đưa ra thỉnh cầu như vậy, Diêu Tổng đốc là Tân Hải Tổng đốc, phần lớn thời gian đều trấn giữ ở Nam Hải, khi còn bé Diêu Niệm Niệm cư ngụ ở khu vực Nam Hải, sau khi trưởng thành mới bị đưa về kinh thành. Chút chuyện nhỏ này dĩ nhiên là không làm khó được nàng ta, Diêu Niệm Niệm cười nói. “Không cần cảm ơn, nếu ta và Vương gia đã có giao tình, tất nhiên cũng là bạn của quận chúa, chuyện bằng hữu nhờ tất nhiên phải giúp. Sau khi về ta sẽ nói với cha một tiếng.”