Đổng Doanh Nhi căm hận nghĩ, hiện giờ chỉ có người như Triệu Cẩn mới tin lời nàng ta nói. Nhưng tại sao Triệu Cẩn lại tin tưởng, vì ngu xuẩn hay ngây thơ, Đổng Doanh Nhi tin tưởng nhất định là vế sau. Bởi vì Triệu Cẩn được bảo vệ trong hoàn cảnh an ổn, nên có tư cách ngây thơ, mà mình ở hoàng cung muốn leo lên, nếu ngây thơ, sơ ý một chút sẽ tan xương nát thịt, tại sao, dựa vào đâu?
Móng tay Đổng Doanh Nhi khảm sâu vào lòng bàn tay, cứ như không cảm giác được đau đớn, nụ cười vặn vẹo. “Triệu Cẩn, đây là ngươi nợ ta, ngươi cướp mất hạnh phúc cả đời ta, bây giờ, đến lượt ta đòi lại.”
Nàng ta gọi cung nữ vào, nói. “Thu dọn mớ đồ Triệu gia tiểu thư mang tới, trong hộp là hai củ nhân sâm ngàn năm, ngươi nhớ đưa đến ngự thiện phòng, lúcnấu thuốc cho bệ hạ thì thêm vào mấy miếng.”
…
Cung nữ đưa Triệu Cẩn đến ngoài cung, Triệu Cẩn cười nói. “Ngươi về đi thôi, ta lên xe ngựa.” Cung nữ lên tiếng đáp lại rồi rời đi, Triệu Cẩn đang muốn đạp chân bước lên xe ngựa, bất chợt nghe sau lưng có người kêu tên mình. “Cẩn nhi.”
Triệu Cẩn quay đầu lại, Tưởng Tín Chi đang về phía này, Triệu Cẩn hơi kinh ngạc, hỏi. “Sao huynh lại ở đây?”
“Vào cung thương lượng việc A Nguyện mất tích với Thái hậu nương nương, định phân binh ra ngoài tìm người.” Tưởng Tín Chi đáp ngắn gọn, thấy nàng gật đầu cũng hỏi. “Sao nàng lại vào cung?”
“Doanh Nhi hẹn ta tới.” Triệu Cẩn đáp, thấy dáng vẻ Tưởng Tín Chi bỡ ngỡ, chủ động bổ sung. “Đổng Tu nghi, Đổng Doanh Nhi.”
Vừa nói vậy, Tưởng Tín Chi đã hiểu, nghĩ đến Đổng Doanh Nhi thần thái kỳ lạ lúc gặp, không khỏi nhíu mày nói. “Cô ta bảo nàng vào cung làm gì, có làm khó nàng không?”
“Không có không có.” Triệu Cẩn vội vàng khoát tay, suy nghĩ giây lát, kéo tay Tưởng Tín Chi đi tới xe ngựa nhà mình. “Vào xe rồi nói.”
Tưởng Tín Chi cùng Triệu Cẩn vào xe ngựa, trong xe ngựa có bàn trà nhỏ, Triệu Cẩn rót trà cho Tưởng Tín Chi. Lên xe ngựa rồi nhìn kỹ mới phát giác, sắc mặt Tưởng Tín Chi đầy vẻ mệt mỏi, râu như lâu ngày không cạo, thần thái có hơi ủ rũ và nhếch nhác. Triệu Cẩn và Tưởng Tín Chi đã lâu không gặp mặt, từ sau khi Tưởng Nguyễn bị bắt đi, mỗi ngày Tưởng Tín Chi đều bận rộn điều tra tung tích, Triệu Cẩn biết hắn rất bận, nhưng trước mắt xem ra, có lẽ so với mình nghĩ Tưởng Tín Chi còn cực khổ hơn nhiều. Triệu Cẩn bất giác cảm thấy đau lòng.
Tưởng Tín Chi cầm chun trà uống một hơi cạn sạch, quệt miệng, Triệu Cẩn hỏi. “Vẫn không có tin tức của Nguyễn muội muội sao?”
Tưởng Tín Chi nghe vậy mâu sắc tối sầm lại, lắc đầu.
Triệu Cẩn cũng đau lòng, quan hệ giữa nàng và Tưởng Nguyễn không thể nói là không tốt, Tưởng Nguyễn xảy ra chuyện, Triệu Cẩn cũng nhờ ca ca của mình phát động các bằng hữu ra ngoài tìm người, nhưng liên tiếp mấy chục ngày, đều không có tin tức của Tưởng Nguyễn. Triệu Cẩn rất lo lắng, những lời đồn đãi khó nghe càng lúc càng sục sôi, nói rất có thể Tưởng Nguyễn đã gặp bất trắc, thân là bạn tốt của Tưởng Nguyễn, dĩ nhiên Triệu Cẩn không tin. Nhưng mãi không có tin tức, trong lòng Triệu Cẩn cũng sợ rất.
“Sao đến cả chút tin tức cũng không có?” Triệu Cẩn hỏi. “Đám người đó không thể nào chạy xa được, ngày đó cửa thành có người canh giữ, chưa từng thấy có người khả nghi, nếu ở kinh thành, mấy ngày nay gần như đã lật tung kinh thành, sao vẫn không có tin tức, chẳng lẽ những người đó biết bay lên trời chui xuống đất sao, một người đang sống sờ sờ tại sao lại mất hết tin tức, nhất định là do quan sai làm việc tắc trách, nên mới không tìm được người.” Triệu Cẩn nóng nảy thở hổn hển đổ trách nhiệm lên đầu Kinh Triệu doãn.
Tưởng Tín Chi cười khổ lắc đầu. “Đám người đó vốn có dự mưu, giấu A Nguyễn kín như vậy, không ai tìm được, càng chứng minh điểm ấy. Ngay cả Cẩm y vệ cũng không tìm được người, thật sự khó dây dưa. Huống chi, đám người đó có khả năng là người Nam Cương. .” Tưởng Tín Chi vừa nói liền khó nén lo âu, phải biết thủ đoạn của Nam Cương rất tàn khốc, hắn lo lắng, đám người Nam Cương sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối đãi Tưởng Nguyễn, chỉ cần nghĩ tới Tưởng Nguyễn sẽ phải chịu hành hạ, Tưởng Tín Chi đã cảm thấy lòng đau thấu xương. Hắn và Tưởng Nguyễn sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, bản thân là đại ca của Tưởng Nguyễn, nhưng ngay cả muội muội cũng không bảo vệ được, nếu Tưởng Nguyễn thật sự có mệnh hệ gì, cả đời này Tưởng Tín Chi sẽ không tha thứ cho mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-421.html.]
“Tín Chi, ta hơi sợ.” Triệu Cẩn nắm tay Tưởng Tín Chi. “Ta. Ta cảm thấy rất bất an.” Là con gái nhà võ tướng, cũng từng nghe qua những bí thuật tàn nhẫn của Nam Cương. Nhiều ngày trôi qua, Tưởng Nguyễn không hề có tin tức gì, không có tin tức đại biểu cho điều gì? Có phải đã gặp bất trắc hay không? Tất cả mọi người đều sẽ nghĩ như vậy.
“Không biết.” Tưởng Tín Chi nắm ngược lấy tay Triệu Cẩn, bàn tay của hắn bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của Triệu Cẩn, ấm áp mà có lực, giọng hắn trầm thấp, chậm chạp nhưng kiên định. “Sẽ không, A Nguyễn rất thông minh cũng rất kiên cường, dù trong bất kỳ nghịch cảnh nào đều sẽ không buông bỏ, con bé là muội muội của ta, ta hiểu con bé hơn bất kỳ ai. Con bé nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ bản thân, chờ chúng ta tới cứu.”
Triệu Cẩn nghe vậy thì cười trấn an, những lời Tưởng Tín Chi nói khiến nàng an tâm hơn chút, nhất thời không nói gì nữa, chỉ tựa đầu tựa vào vai Tưởng Tín Chi. Tưởng Tín Chi đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi. “Hôm nay Đổng Doanh Nhi kêu nàng vào cung làm gì?”
Triệu Cẩn ngẩn ra, nhớ tới lời Đổng Doanh Nhi nói, đối mặt Tưởng Tín Chi lại hơi khó xử, cũng không thể nói với Tưởng Tín Chi về tâm ý Đổng Doanh Nhi đối với hắn. Mặc dù lòng hơi khó chịu, nhưng Triệu Cẩn không phải người so đo, tuy nhiên nàng là người không biết nói dối, nên chỉ đành hàm hồ nói. “Chỉ vào cung ôn chuyện một chút thôi.”
“Các ngươi cảm tình sơ đạm, có chuyện cũ gì để nói?” Tưởng Tín Chi gãi đúng chỗ ngứa chỉ ra điểm bất thường trong lời Triệu Cẩn.
Triệu Cẩn lúng túng, nói. “Bệ hạ long thể khiếm an, trong lòng cô ấy lo sợ không yên, hẳn không xác định về tương lai, trong cung lại không có ai có thể nói chuyện. Dầu gì chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, ta tóm lại sẽ không hại nàng, có lẽ hiện giờ người cô ấy có thể tin chỉ còn mỗi ta, nên mới tìm ta tâm sự, không có gì khác.”
Lời này nửa thật nửa giả, xác thật là một lý do, Tưởng Tín Chi nghe vậy trầm lặng hồi lâu, lát sau mới nói. “Sau này nàng ít gặp cô ta thôi, tốt nhất là đừng gặp mặt cô ta nữa.”
Triệu Cẩn cả kinh, suy nghĩ vì sao Tưởng Tín Chi lại nói vậy, nàng không biết trước đó không lâu Tưởng Tín Chi mới vừa gặp Đổng Doanh Nhi, cũng không biết chỉ một lần gặp mặt đã dậy lên sóng gió, chỉ nghĩ chẳng lẽ Tưởng Tín Chi đã nhìn ra cái gì, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy không thể nào, nên nghi ngờ hỏi. “Vì sao?”
“Trong cung thế lực phức tạp.” Tưởng Tín Chi nói. “Bây giờ vị thế Triệu gia lúng túng, nếu nàng qua lại với cô ta quá nhiều, sơ ý một chút sẽ kéo cả Triệu vào, đến lúc ấy xem nàng phải làm thế nào.” Tưởng Tín Chi đe dọa nàng. Cũng không thể nói với Triệu Cẩn, Đổng Doanh Nhi không phải người tốt. Huống chi lấy tính tình thẳng thắn bộc trực của Triệu Cẩn, nói vậy không nhất định sẽ nghe lọt, tốt nhất kéo Triệu gia vào, Triệu Cẩn là người hiếu thuận, vì Triệu gia, lần sau làm việc sẽ cân nhắc hơn.
Nghe vậy, quả nhiên Triệu Cẩn không tranh cãi nữa, buồn rầu cúi đầu. Biết nàng dễ chui vào ngõ cụt, Tưởng Tín Chi cũng không khuyên, biết tự nàng sẽ nghĩ thông suốt, chỉ đưa tay xoa đầu Triệu Cẩn. Ánh mắt nặng nề không hề buông lỏng.
Tưởng Nguyễn, là vấn đề hắn lo lắng nhất hiện tại.
Về phía Tưởng Nguyễn, lúc này ở một nơi yên tĩnh, xuất thần nhìn chú chó nằm phục dưới chân. Mấy ngày nay, mỗi ngày nàng đều bảo tỳ nữ câm làm thêm cơm, chia phần với chó con, bảo rằng không cần làm riêng thức ăn cho chó. Tỳ nữ câm không nghi ngờ, ngày nào cũng bưng một mâm lớn thứ ăn tới. Tưởng Nguyễn ăn rất nhiều, chó con cũng ăn chút ít, chẳng qua trong mắt tỳ nữ câm, chỉ cho rằng chó con ham ăn mà thôi.
Cuộc sống bình thản trôi, nhưng trong lòng Tưởng Nguyễn có chút nóng nảy, vì sao Tuyên Ly chậm chạp không động thủ, chỉ khi Tuyên Ly động thủ, kế hoạch mới có thể thực hành nhanh hơn. Bây giờ nàng mang thai, tuy nơi này thanh tịnh, nhưng nếu có vạn nhất, không cẩn thận bị người phát giác, khi đó sẽ chọc tới một đống phiền toái. Mà điều nàng muốn làm nhất bây giờ, chỉ có bảo vệ đứa bé trong bụng.
Nàng nghĩ vậy, chợt cảm thấy cổ họng cuộn trào, cảm giác buồn nôn ập tới, lập tức đỡ cột ở mép giường nôn ọe. Đúng lúc ấy, tỳ nữ câm mang trà nước mở cửa bước vào, thấy tình cảnh này thì ngẩn ra, sau đó lập tức hốt hoảng chạy tới, tay chân luống cuống nhìn Tưởng Nguyễn không biết nên làm thế nào.
Tưởng Nguyễn vuốt ngực, phản ứng mỗi ngày một rõ ràng, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng của tỳ nữ câm. Nguy rồi, nàng thầm kêu không ổn, không hề nghĩ ngợi lập tức nói. “Hôm nay ngươi thêm thứ gì vào thức ăn, khiến ta ăn vào bị đau bụng!”
Tỳ nữ cẩm ngẩn ra, ngay sau đó muốn chạy ra ngoài. Tưởng Nguyễn lạnh lùng nói. “Đứng lại!”