Song Sát

Chương 59




.

Lần nữa gặp lại Triển Phi, tuy chỉ vài ngày không thấy mặt, nhưng hắn đã tiều tụy đi rất nhiều. Đôi mắt trũng sâu, vành mắt đen khiến đôi con ngươi màu xám tro trở nên u ám, nhuệ khí suy yếu, thân thể cũng gầy đi rõ rệt khiến quần áo mặc trên người trông rộng hơn trước. Dựa vào thay đổi bên ngoài có thể thấy thể trọng của hắn tuyệt đối đã mất đi không ít.

Nhìn Quý Ngật Lăng, ánh mắt Triển Phi có chút phức tạp, cuối cùng chỉ mỏi mệt thở dài đem cậu ôm vào lòng, vòng tay sít chặt lại.

Mùi thuốc lá xông thẳng vào mũi khiến Quý Ngật Lăng hơi nhíu mày, trong đầu nhớ tới ngày hôm đó, hình ảnh Triển Phi thâm trầm một mình ngồi ở chân cầu thang bệnh viện hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác. E là mấy ngày nay hắn cũng đã hút không ít.

Nghĩ đến đây cậu không khỏi cảm thấy đau lòng.

Nhận lấy hành lý của Triển Phi, Quý Ngật Lăng hơi hơi ước lượng, đoán hắn lần này chuẩn bị ở lại vài ngày, nhưng ngoài ý muốn phát hiện hành lý cư nhiên so với trước nặng hơn một chút.

Hắn lẽ ra không nên có nhiều thời gian lưu lại Anh mới phải. Căn cứ vào những gì cậu nghe ngóng được, sản phẩm điện tử nào đó của Triển thị gần đây xảy ra vấn đề về chất lượng, ngay lập tức gây ầm ĩ trong giới truyền thông, công chúng rất nhanh biết chuyện, bàn ra tán vào vô cùng sôi nổi. Mà khi đó, Triển Phi nhanh như chớp đánh cho công ty đồ chơi Hàn Quốc kia tán gia bại sản, không còn manh giáp.

Lần này khi cậu quay về, Triển Phi đang dự một cuộc họp khẩn, chính là vì sản phẩm điện tử này.

Thời điểm đang lái xe, Quý Ngật Lăng mới đánh vỡ bầu không khí trầm mặc giữa hai người. Cậu vốn cho rằng Triển Phi nhất định sẽ chất vấn thái độ của mình trong điện thoại, lại phát hiện hắn vì quá mệt mỏi nên cũng chẳng còn hơi sức truy cứu chuyện đó, chỉ cần nhìn thấy cậu là đủ rồi.

“Cao Hiểu Mẫn rốt cuộc dự định làm gì?”

“Mang Thiên Khung sang Canada định cư, sẽ không quay về Trung Quốc nữa.” Vì chuyện này, Triển Phi mấy bữa nay lúc nào cũng bận rộn, cuối cùng đích đến lại là Canada. Quý Ngật Lăng hoàn toàn không hề hay biết gì về việc này, trước đó luôn cho rằng là một nước châu Âu nào đó.

“. . . . . . Vậy dứt khoát đoạn tuyện quan hệ cha con luôn sao?” Cao Hiểu Mẫn quả thật đã cân nhắc cẩn thận phương diện này, hơn nữa còn thập phần thận trọng, không có nửa điểm qua loa đùa giỡn. Sửa họ, sau đó đoạn tuyệt quan hệ, cùng Triển Phi không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.

“. . . . . .” Triển Phi mở cửa sổ nhìn ra ngoài, gió lập tức theo khoảng trống thổi vào lạnh thấu xương, không khí trong xe trở nên thông thoáng hơn. Sau đó hắn cầm lấy một điếu thuốc, khi chuẩn bị châm lửa liền bị Quý Ngật Lăng một tay đoạt mất, trực tiếp bóp nát ném ra ngoài.

Đưa mắt quan sát Quý Ngật Lăng vẫn như cũ nghiêm túc nhìn đường lái xe, Triển Phi nhún vai, “Tôi chỉ muốn thay đổi tâm trạng một chút thôi mà.”



“Đừng phí phạm tinh lực, nó chỉ làm anh giảm thọ. Nếu mệt thì ngủ đi, tới nơi tôi sẽ gọi dậy.” Quý Ngật Lăng vừa nói vừa động thủ, trực tiếp đem lưng ghế của Triển Phi đẩy ngã ra sau.

Không tiếp tục phản bác, Triển Phi sâu kín nhìn Quý Ngật Lăng, rồi tìm một vị trí thoải mái thả lỏng, nhắm mắt lại.

Xe chạy êm ru, gió ngoài cửa sổ thổi vào cũng không còn lạnh như trước, Quý Ngật Lăng thả chậm tốc độ, giúp Triển Phi có thể ngủ thoải mái hơn chút nữa.

Ngay khi Quý Ngật Lăng cho rằng hắn đã ngủ say, Triển Phi lại nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu giống như đang độc thoại.

“Tòa án đã có quyết định, Thiên Khung sửa thành họ Cao, từ nay về sau sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với Triển gia nữa.”

Trong nháy mắt đồng tử dường như co rút lại. Quý Ngật Lăng không ngờ Cao Hiểu Mẫn ra tay nhanh gọn như vậy. Mới có vài ngày, đã đem sự tình giải quyết dứt điểm, thậm chí không cho Triển Phi có cơ hội trở tay, đồng thời cũng cảm thán Cao Hiểu Mẫn quá dứt khoát nhẫn tâm. Người phụ nữ này nhất định đã bị đẩy vào tuyệt lộ, sau khi nhìn thấy bộ dạng vô cùng thê thảm của con trai, cô rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa.

Cho dù người đó đã từng yêu Triển Phi nhiều như thế.

Thật ra, Phương Hiểu Mẫn căn bản không cần thiết phải làm triệt để như vậy. Nói gì đi nữa, trong người Triển Thiên Khung cũng đang chảy dòng máu của Triển Phi. Nếu đối phương thật sự bất chấp tất cả muốn đả kích Triển Phi, cho dù đã đoạn tuyệt quan hệ, vẫn có khả năng sẽ lợi dụng Triển Thiên Khung để áp chế hắn. Đương nhiên, nếu dùng công ty đồ chơi Hàn Quốc kia như một lời cảnh báo, chỉ sợ kẻ dám làm vậy ít nhất trong vài thập niên tới sẽ không xuất hiện.

Nhưng cô trong lòng vẫn còn hận Triển Phi, hận hắn hại chính con ruột của mình, nên mới làm ra quyết định khiến hắn phải thống khổ.

Tuy nhiên Triển Phi cũng không hề cự tuyệt, bởi hắn muốn tự mình gánh vác toàn bộ trách nhiệm.

Khoảng cách từ sân bay đến khu biệt thự không dài lắm, hơn nữa vì Quý Ngật Lăng tận lực thả chậm tốc độ, mất một tiếng đồng hồ mới về đến nơi. Cậu do dự một lát, vẫn quyết định chạy xe dừng trước căn biệt thự đã được Triển Phi mua lại.

Kỳ thật thời điểm xe đi vào khu biệt thự Triển Phi đã tỉnh ngủ, quan sát Quý Ngật Lăng tại một địa phương xa lạ quẹo xe, hơn nữa còn một đường chạy thẳng, đầu lông mày hắn bất giác chau lại.

Khi xe dừng hẳn, Triển Phi vẫn không định bước xuống mà lạnh lùng nhìn Quý Ngật Lăng, “Chỗ này chăn giường tôi còn chưa có, nếu cậu đã không chào đón tôi như vậy thì mang tôi đến khách sạn còn tốt hơn.”

Quý Ngật Lăng không nhìn về phía Triển Phi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, lạnh lùng không nhượng bộ.

Một lần nữa khởi động xe, Quý Ngật Lăng cuối cùng vẫn quay xe về biệt thự của mình, trực tiếp mở cửa gara, chạy xe vào, sau đó cầm lấy hành lý của Triển Phi đi vào nhà.

Từ sau khi nghe tin Triển Thiên Khung bị bắt cóc cậu liền vội bay sang Thượng Hải, nơi này đến giờ vẫn chưa từng trở về, không khí ngột ngạt do mùi vị ẩm mốc lâu ngày tạo thành khiến người ta không dễ dàng bỏ qua. Trên bàn đóng một lớp bụi, sau khi đem hành lý của Triển Phi đặt lên sô pha trong phòng khách, Quý Ngật Lăng chạy đi mở cửa sổ cho thoáng rồi thuận tiện nấu một chút nước nóng.

Vẫn không nhìn Triển Phi, Quý Ngật Lăng biết hắn luôn rất nhạy bén, tuyệt đối đã phát hiện ra chuyện gì đó, hắn thật sự không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Quả nhiên, khi Quý Ngật Lăng muốn đi vào phòng ngủ mở cửa sổ, người vừa tiến vào, Triển Phi cũng nối gót theo sau, không cho cậu có cơ hội đến bên cửa sổ, hắn một phen chế trụ cổ tay Quý Ngật Lăng, đẩy mạnh cậu ngã vào cửa phòng đóng chặt, tạo ra tiếng động không nhỏ.

Đau, đây là phản ứng đầu tiên của Quý Ngật Lăng, bả vai bị nện vào cửa không ngừng đau âm ĩ, còn có cơn đau từ cổ tay bị Triển Phi dùng sức bóp chặt, những ngón tay lạnh như băng gắt gao khống chế phía trên động mạch, dường như muốn ngăn không cho dòng màu bên dưới lưu thông.

Nhíu mày, biết có một số việc không thể gạt được hắn, đương nhiên Quý Ngật Lăng cũng không nghĩ bản thân có gì phải giấu giếm.

“Mấy ngày nay cậu ở đâu?” Dựa sát vào, Quý Ngật Lăng thậm chí có thể cảm nhận được sự giận dữ tỏa ra từ người Triển Phi, hung hăng càn quấy, hoàn toàn không thèm che giấu.

Thu ngắn khoảng cách, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, phía sau là cánh cửa đóng kín, phía trước là một Triển Phi đang sắp bốc hỏa, Quý Ngật Lăng căn bản không có khả năng trốn thoát.

Đáp lại đôi mắt xám nhiễm màu phẫn nộ, Quý Ngật Lăng không trốn tránh, mà bình tĩnh thản nhiên nói ra một cái tên.

Thần kinh Triển Phi dường như cùng lúc bùng nổ.