Sống Sót Ở Tận Thế Drillcoat

Chương 38: Chapter 37: Về nhà giao chiến




Tân đứng ở đằng xa nhìn thấy đám người bên trong có một cô gái quen thuộc, Huyền My, cậu cũng chả muốn lên, mắc tốn thời gian lại bị họ đuổi xuống nữa.

Với lại, vỏ xe dễ dàng bị Tí vạch một đường như vậy cũng suy nghĩ lại, đi theo lên cái xe đó cũng không an toàn lắm, với sức của cậu mà lên xe chỉ là thêm gánh nặng mà thôi.

Bọn họ sẽ là gánh nặng.

Quay người rời đi, bây giờ cậu sẽ leo tường đi ra khỏi nơi này.

“Yo, em trai, anh ở đây”

Tân bước đi nhìn loanh quanh, Tí khuôn mặt vui vẻ không có gì là mất tự nhiên khi bị ngó lơ, nếu là anh của trước đây có lẽ phải nổi đóa.

[Con người]

[Số lần thăng cấp: 3]

[Thông tin khác: là con người bình thường khỏe mạnh, có chi tiết bí ẩn không thể đánh giá được trên con người này]

Lần trước mới gặp chỉ là lần hai, không ngờ đã lên bật ba rồi, khuôn mặt Tí thêm tươi rói chạy tới lân la.

Biết Tân đang muốn rời khỏi đây trở về nhà, anh ta thoải mái mong muốn xin Tân đi theo.

Gió mát ập tới, Tí cắn môi hơi ngã người về phía sau, mắt trợn lên, nắm đấm tay trần ở ngay trước mắt anh ta.

“Không..không, cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý đồ gì cả, tôi chỉ muốn chúng ta đi cùng nhau cho thêm an toàn mà thôi”

Tí nhanh miệng, lời tuôn như suối

“Cậu mạnh hơn tôi rất nhiều, muốn thừa cơ hại cậu cũng không có khả năng, nếu..nếu gặp nguy hiểm cậu có thể quăng tôi mà đi cũng không hề gì, tôi không bận tâm”

“Tôi nói thật đấy” Bối rối thuyết phục.

Khuôn mặt có đôi mắt quầng thâm dưới mắt của Tân nhìn chằm chằm vào Tí, cậu nghe tên Tí nói cũng đúng, mặc dù thể lực có khôi phục một ít.

Nhưng chỉ có cậu mới biết thân thể cậu mệt mỏi, zombie Dơi để lại cho cậu một nỗi ám ảnh đeo bám cậu, sầu não nghĩ về nó không thể làm cậu phấn chấn, tên Tí là một người đồng hành phù hợp để giúp cậu giảm áp lực trên đường đi.

“Nếu trên đường đi có gì hoài nghi, tôi sẽ đập nát đầu của anh, đừng có mà ngạc nhiên”

“Tất nhiên rồi” Tí cười nhẹ nhõm, cứ tưởng Tân sẽ không chịu khi nghe được câu chuyện hồi nãy.

Với lại anh vốn là một người tốt, đó chỉ hoàn cảnh ép buộc anh ta…

….



“Anh sẽ bảo vệ em chứ, em rất sợ anh biết không”

“Ha..anh..anh..”

Hai bóng dáng một trên một dưới ở trên chiếc giường màu trắng, Tuyết Nhung đưa cái tay phải còn lại chống trên lồng ngực Vĩ.

“Anh biết là em sợ, nhưng mà em đang làm gì..vậy”

Vĩ bất ngờ thích thú trong lòng nổi lên, gương mặt cậu gượng đỏ, bỗng nhiên cô nàng lớp mười leo lên giường đè cậu xuống.

Cậu nhớ được một khung cảnh như này trong anime cậu từng xem, bộ dáng nói chuyện run run làm bộ nhát nhát thể hiện y nhúc nhân vật chính, não cậu tự phản xạ như kisaru trong bộ phim vậy.

Con gái khi thấy bộ dáng như vậy sẽ càng thêm yêu thích hơn.

Tuyết Nhung khuôn mặt hơi tái nhợt, nhìn Vĩ run run, cô hiện rất gấp, trong khi cô đang đau đầu không biết sẽ sống sót trong tương lai như thế nào.

Chẳng phải có Vĩ ở bên cạnh đây sao, một đứa con gái cua một thằng con trai không khó chút nào, đằng này cô vốn đã rất xinh.

Nhìn bộ dáng run run lắp bắp của Vĩ, cô không ngờ cậu ta không có chút kinh nghiệm gì cả, hai người cứ dừng lại thật lâu.

Một lúc sau, cô nằm sát vào ngực của Vĩ hôn lên miệng cậu ta, cậu ta căng cứng, hít phải hương thom dịu của Tuyết Nhung, cậu đê mê.

Vĩ chạm môi liếm xung quanh miệng của cô thích thú, nhưng không dám tiến tới, Kisaru khi hôn nữ chính cũng không dám bạo.

Lỡ làm cổ mất hứng không yêu nữa thì lúc đó chẳng phải tiếc nuối khóc?

“Uôi uôi, cái gì đây, tình yêu nảy mầm giữa tro tàn à, há há”

Có giọng nói ở ngoài của sổ phòng y tế, hai người lập tức ngồi bật dậy, tên Tí với nụ cười đểu nhìn hai người.

Tân đứng ở phía sau, sau khi thấy hai người này qua cửa sổ, cậu cũng mặc kệ, chuyện của người khác hơi đâu mà để ý.

Nhưng tên Tí thuyết phục tốn nước bọt với ý đồ nham hiểm của anh ta.

“Cậu cứ mang thêm hai người họ cũng không có để không nha, nếu gặp con nào khó chơi, chẳng phải đem họ làm mồi là dễ dàng thoát được sao, đây là phao cứu sinh di động á nha”

Tân nghe xong cũng có chút cảm thấy hợp lí, trước tiên cứ hỏi ý của họ muốn đi với mình không đã, nếu đồng ý đi rồi thì cũng không có gì phải áy náy trong lòng hết.

Tí vui vẻ, nếu có thêm phao dự phòng thì tốt cho anh nha, mặc dù anh ta nói mình sẵn sàng bị Tân vứt bỏ, nhưng cho đến lúc đó phải vứt trước một hai người đã.

Hai người từ trong phòng y tế đi ra đồng ý đi theo, Tân và Tí nhìn thấy cái vai cụt bị băng bó

của Tuyết Nhung thì nhìn một chút rồi lờ đi như thường.

Đôi mắt có quầng thâm mắt nhìn trên người Tuyết Nhung đảo trên đảo dưới nhìn một cách trầm tĩnh.

“Đi thôi”





Đường về nhà vẫn luốn như vậy, chỉ là có thêm nhiều xác chết trên đất và zombie biết đi mà thôi, cậu muốn về nhà thật nhanh nên đối mặt trực tiếp với bọn chúng luôn.

Tân trút hết nỗi buồn bực vào nắm đấm vào bọn chúng vậy, tay cậu như cỗ máy nghiền nát đầu của từng con đối diện cậu vậy.

Tí và Vĩ đứng một bên giết phụ, Tí đã thăng cấp lần ba rồi nên mấy con đợt một đợt hai không có điểm cho anh ta, anh ta chỉ đứng một bên giết phụ.

Vĩ hăng hái săn giết mấy con đợt hai để mau đầy thanh năng lượng, vì từ giờ cậu đã có bông hoa của riêng mình để bảo vệ nên đấnh hăng hái hơn thường ngày.

Một khi xuất hiện con đợt hai ít ỏi thì Tí xông lên giúp cậu đem nó đánh tay chân rụng rời, cậu nhào vô kết liễu.

Sau khi dứt điểm được một con cậu quay lại cười với Tuyết Nhung, cô cũng cười lại nhìn cậu, sau đó cô dáo dác cẩn thận zombie xung quanh.

Họ có ghé qua hai tiệm tạp hóa để kiếm đồ ăn sáng, nhưng đều trống trơn.

Gần về đến nhà, chỉ còn cách một con hẻm, có chút nét vui trên gương mặt đầy sự mệt mỏi cảu cậu.

Từ xa ở trước nhà cậu có một nhóm người đang tụ tập thành một chấm nhỏ, Tân tức thời căng chặt cơ bắp, bất chấp mệt mỏi, chạy thật nhanh lao tới.

Vù vù!!

Ba nguời đi đằng sau không biết tại sao Tân bỗng nhiên chạy cái vèo, bọn họ nhanh chân đuổi theo.

Kah kah kah

“Có ai ở nhà không ạ, chúng tôi không có ác ý gì đâu, chúng tôi tới đây là đến thu nhận thêm người vào đoàn trại Thanh Niên của chúng tôi”

Thanh niên cao lớn cầm một thứ dài dài vác trên vai gõ lên cánh cửa xếp nhà cậu, Tân chạy gần thấy rõ mặt của anh ta, vảy đỏ nổi lên khuôn mặt mệt mỏi trợn mắt lên.

“Hửm”

Nghe tiếng động bên tai, thanh niên khẽ ngó đầu qua hướng của Tân, anh ta nghiêm túc nói trong miệng.

“Gai sắt”

Trên cánh tay anh ta mọc ra vật thể dài nhọn, và còn biết bắn ra khỏi tay anh ta nữa, chúng như hàng loạt đinh sắt phóng thật nhanh về hướng này vậy, mặc dù rất nhanh nhưng cậu có thể đánh bay tất cả bọn chúng ngay lập tức.

Đem tay mọc ra lớp vảy màu đỏ long lanh, cậu nắm chặt chuẩn bị phát lực.

“Hơi nóng”

Một giọng nói của một người khác vang lên, Tân không biết là của ai, nhưng một làn sương hơi nước từ đâu xuất hiện tạt mạnh vào thân người cậu

Hơi nước nhiệt độ cao đem cậu bao bọc, đẩy chậm tốc độ của cậu, mắt mũi dính đấy hơi nước mở không lên.

Tiếng vút vút của đinh sắt vượt lên trước mặt cậu, nếu cậu không bị mệt mỏi bất thường thì dễ dàng dư sức đánh bật hết đinh sắt trong tình trạng này.

Nhưng nó xảy ra vào lúc này nên cậu không làm gì khác được, cậu nhanh chóng bật “Da dày” toàn thân, lớp vảy bao bọc thêm ở phần ngực.

Leng keng keng!! Phập!

Hít

Một cây đinh sắt dài hai mươi xăng ti mét đâm vào mạn sườn Tân, nơi không kịp bọc vảy, khuôn mặt mệt mỏi của Tân ngày càng trầm trọng.