Sống Sót Ở Tận Thế Drillcoat

Chương 42: Chapter 41: Tìm thuốc chữa "bệnh"




Những người gần cậu vừa nhẹ nhõm vừa sợ hãi, nhẹ nhõm vì có Tân đối mặt hầu hết zombie của bên họ, bọn chúng đông lắm, bọn họ nếu đối mặt với toàn bộ bọn chúng chắc chắn sẽ xuất hiện thương vong.

Sợ hãi là vì Tân cả người đen nghịt, đôi mắt trắng trợn tráo to đùng nhìn chằm chằm zombie, trên người ẩn hiện lớp vảy giáp màu đỏ kì lạ đón đỡ hết tất cả móng răng tấn công lên cơ thể, sau đó lại biến mất.

Trận chiến kéo dài khoảng hai tiếng, lúc đi khoảng gần bốn mươi người, trên chuyến đi chở thực phẩm cần thiết trở về Đoàn trại lúc này còn sót lại hai mươi mấy người, chiến thảm chết tại chỗ không phải là số ít, cũng may mà chỉ có những người thăng cấp lần hai đồ bị giết, lần ba cũng không nhiều, ông Cảnh cùng với những thành viên kỳ cựu đem bao vây giết hết.

Mặc dù đã thành công đạt được mục đích của chuyến đi lần này nhưng trên khuôn mặt mọi không có sự vui sướng, ủ rũ bơ phờ nhìm chăm chăm hoàn cảnh xung quanh.

Trở về tới nơi, bọn họ được tiếp đón ngay lập tức, người thân quen biết của đoàn người đứng đợi bọn họ trở về, chị Nhi cũng ở trong đó, lo lắng chạy ra thì ngã bệt xuống đất.

(Đăng tại Vtruyện và Truyenyy)

Trên người Tân đang dính đầy máu hôi không một kẽ hở, đen thui khắp người, chị Nhi nhìn cậu mà hoảng sợ, cậu đôi mắt vô tình hay cố ý để lộ sự thèm khát, ai chạm phải mắt cậu ta đều phải tránh mắt đi, bởi vì chịu không nổi cái nhìn của cậu.

Tân còn đang chìm trong mơ màng, ngỡ như còn đang ở bên dưới siêu thị, đi một mạch xuống suối tắm quen thuộc, để nước dội sạch máu đen nhơ nháp, bên miệng tiết nước bọt, đem lưỡi nếm lấy hương vị vừa trôi đi.

Ừmmh…Ờhhhh….Tuyệt.

Tròng đen co rụt lóe lên hơi đỏ, mắt híp lại đến cực điểm thốt lên, cậu lau chùi cơ thể suốt mười lăm phút, cậu nhận ra rằng mình không thể lau chùi đi cảm giác kích thích đó, tim đập rộn ràng.

“Tại sao thiệt hại lần này lại nặng đến vậy, không lẽ zombie đang có hiện tượng kì lạ nào đó xuất hiện? Nói cho tôi biết đi”

“Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng nếu cứ đi một hai chuyến gặp tình huống như vậy nữa thì một nửa người có thể chiến đấu bên trong trại chúng ta sẽ chết sạch”

Ông Cảnh và cô gái đeo kính tóc vàng cùng với các ban cán bộ khác đứng lớn tiếng nói lên sự bất thường trong chuyến đi lần này, Tân đi ngang qua nghe ngóng một chút rồi đi tìm chị Nhi, chắc chị ấy hoảng sợ lắm.

Chị Nhi nhìn lấy cậu e ngại, với ánh mắt nhạy bén cậu đã thấy ngay, chị ấy nói rằng không thể ở chung với cậu nữa, họ là chị em họ không thể ở chung được nữa.

Trên người không có gì khác lạ, Tân ánh mắt trầm xuống che lại sự bạo ngược, cậu thản nhiên đồng ý, chị ấy nói chị sẽ ở chung với bạn mới quen của chị ấy mấy ngày gần đây.

Có người đang đến đây, theo như chị Nhi nói thì đó chính là nhóm bạn của chị ta, có nam lẫn nữ, nam thì đứng chọc ghẹo nói hài nói hước, nữ thì hung dữ nhéo tai, hiền thì thẹn thùng cười cười, điển hình là chị Nhi.

Nhìn giống như mấy đứa chơi theo nhóm mà cậu thấy trong lớp hồi trước, giờ nghĩ lại cậu mới để ý rằng trong đây tập trung toàn là thanh niên thế này, đều là những người cùng lứa tuổi với chị Nhi, so với cậu thì chị ấy dễ hòa hợp sống chung với bọn họ rất nhiều.

Cậu tự cảm giác cô đơn lạc lõng trong chính mối quan hệ chị em của cậu, có lẽ không nên là chị em đi.

Chếch qua bên trái lồng ngực cảm thấy hơi nhói, so với tổn thương đam chém thì cảm giác này khó chịu gấp chục lần, nhưng cũng không lớn lắm, cậu có thể đè ép nó.

Chỉ là nét mặt của cậu lại một lần nữa đổi mới, quầng thâm bên trên chính là đôi mắt lạnh lùng, càng thêm lơ đễnh không quan tâm.

Chỉ là tận thế kéo đến biến cậu thành con người mà cậu lúc trước không quen thuộc chút nào, bộ mặt hao hao, nhưng vừa nhìn là khẳng định rằng hai người trước sau là khác nhau.

Quay người trở về lại căn lều, căn lều chỉ to bằng sáu người nằm, thường này cậu nằm bên trong cảm thấy tràn đầy ấm áp, nhưng bây giờ nó không có gì cả, đơn giản chỉ là căn lều mà thôi.

Bên ngoài có hai tiếng bước chân nhỏ nhẹ, Tân ngồi dậy chỉnh lấy mặt cười, vén bên lều lên hiện ra hai cô bé nhỏ xinh xắn, tóc tai búi lên gọn gàng mượt mà, đôi mắt to biết cười nhìn lấy cậu chào hỏi nói chuyện ríu rít.

“...”

“Các cháu thấy chú Tân như thế nào?”

“Chú Tân tất nhiên là một người tốt bụng khỏe mạnh, cháu rất thích chú”

“Cháu cũng vậy nữa” Cô bé còn lại đáng yêu tranh nhau nói.

“Vậy sao, buồn quá, sau này lớn lên rồi các cháu cũng ghét lấy chú thôi”

Tân cười cười nhìn lấy hai đứa nhóc nói thích cậu đến nhường nào, bên môi nhoẻn miệng cười, bất ngờ làm nổi bật đôi mắt vẩn đục của cậu.

Một tháng qua đi, bốn tuần thì có hai tuần cậu có tham gia tuần tra xung quanh Đoàn trại, lâu lâu lại xuất hiện một hai con zombie đợt ba, cậu xung phong dẫn đầu giết hết, mặc dù hăng hái như vậy nhưng vẫn còn xa để thăng cấp lần bốn lắm, càng lên cao điểm năng lượng cần lại nhiều mà.

Một con trong đó cũng để cho cậu kĩ năng hữu ích “Mê Mang” thuộc loại tấn công tinh thần hiếm thấy.

Nay hai chị em sinh đôi vẫn qua đây chơi, hai cô bé cởi giày nhỏ ra tung tăng bước vào, chị Nhi dạo này không có tới thăm cậu, tuy vậy có hai cô nhóc tới làm bạn thử đủ trò tinh nghịch khiến cậu không buồn như vậy nữa.

Hai chị em cô bé nằm sấp lại, muốn Tân mát xa lần nữa, hai cô bé rất nôn nóng hối cậu, hai tuần trước, chị tên là Sam bị té lát chân, cậu dùng hơi ấm hòn đá chảy từ trong bụng cậu ra để chân cô bé không dính sẹo.

Vết thương toàn thân cậu đã lành hết, hơi ấm hòn đá nhạt nhòa không thể thuyên giảm chứng mất ngủ của cậu, để xài cũng không mạnh lên bao nhiêu, cậu sảng khoái dùng nó lên người Sam.

Thần kì làm lành vết thương trên chân cô bé, cậu qua loa nói đó chính là do cậu mát xa chăm sóc cơ thể cô bé, ai biết được Sam nghe cậu có thể mát xa, liền nài nỉ cậu mát xa y như vậy lần nữa, Sum cũng học đòi cũng muốn theo.

Thế là Tân bị hai khuôn mặt đáng yêu bún ra sữa này thuyết phục, thoải mái dùng hơi ấm từ hờn đá, hai cô bé sướng người lại muốn cậu xoa bóp mát xa tiếp, Tân trêu đùa mấy đứa tham lam, xài một ít của cậu thì cũng phải trả chút giá nha.

Lần một là muốn hai cô bé đấm bóp mạnh rờ rờ lấy cơ thể cậu, lần hai là lần đặc biệt nhất cậu dùng một chút kĩ năng của “Mê mang” ở mức độ nhẹ để tránh hai cô gái nói với mẹ, cậu đưa miệng tiến sâu vào trong cổ họng hai cô bé, cưng lấy một cách ngon lành, hai cô bé thở không nổi rồi vui vẻ về nhà với mẹ.

Lần này lại đặc biệt hơn nữa, sau khi mát xa dễ chịu cho hai cô bé, cậu móc cái thứ to to hơi đỏ trong quần ra.

Yêu cầu hai cô bé tập mút lấy của mình, khuôn mặt đáng yêu thay phiên nhau chấm mút trên dưới, trong ngoài liên tục, bên trên đầu lưỡi của Sam liếm ra một thứ đen đen dơ dơ nữa.

“Ẹ, ghê quá đi, chú muốn bọn cháu liếm nữa ạ?”

“Không sao đâu cứ liếm đi, xong rồi chú mát xa lại bù”

Nghe thế, Sam và Sum không chần chờ mút nhiệt tình hơn, hai cô bé há to miệng ngoạm miễn cưỡng cái quy đầu của cậu, chắc là nó hơi to nên quá sức với các bé, mà để như vậy cũng không tệ, bên trong hai cái miệng ngọt ngào nóng bỏng cậu nhắm mắt thư sướng, bên dưới điên cuồng co giật như động kinh, hai cô bé phải cố sức ngoằm chặt lấy để không bị rơi ra, mắt đỏ lên ứa ra, tinh trùng đậm đặc như sữa cô gái Hà Lan phun ọt ọt điên cuồng kêu.

Lại dùng mê mang bắt hai cô bé ăn hết, lau hết chất nhầy dính trên răng rồi cho hai cô bé đi về.

Yêu cầu hai cô bé đem của mình nuốt lấy, há hết cỡ chỉ được phần đầu, hai đôi mắt long lanh khó thở nhìn cậu như chảy ra nước, da phần dưới của cậu theo các cuộc thăng cấp biến đổi thì không có dễ dàng bị các cô bé dễ thương này cắn phá được.

Bên dưới như cái ống cống ọt ọt hôi rình, xong xuôi về sau, cậu giải trừ “Mê Mang” để các cô bé đi về với mẹ.

Sau chuyện này, cậu cảm thấy cơn mất ngủ mình có chuyển biến tốt hơn, cậu lờ mờ đoán được hướng đi giải quyết căn bệnh lần này.

-------------------

Truyện đăng tại Vtruyện và Truyenyy