Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 106




Tống Hi xoa nhẹ đầu Lý Kim Bảo, nói:

- Đừng lo lắng, đều sẽ tốt hơn. Chờ cậu tốt nghiệp công tác, sẽ càng tốt lắm tốt lắm.

Lý Kim Bảo vẫn cúi thấp đầu, một lát sau nhỏ giọng nói:

- Tiểu Tống ca, sau này tôi không ở nhà, anh giúp tôi chiếu cố mẹ của tôi một chút. Tôi không sợ cái khác, chỉ sợ lão súc sinh mang theo tiểu súc sinh trở về. Nơi này đều là họ Lý, thật làm, mẹ của tôi khẳng định có hại.

Tống Hi cười cười, nói:

- Yên tâm đi, thím ở trong này mười mấy năm, sớm đã là người của thôn này. Cho dù thật ly hôn, thím có tay có chân có đất vườn, mùa xuân năm nay còn mua cho cậu nền nhà ba gian, đến lúc đó xây lên là có nhà ở, không ai khi dễ được thím.

Nghe được lời Tống Hi, Lý Kim Bảo rõ ràng yên tâm. Trong thôn này hắn không tin ai, đừng nhìn thôn trưởng công chính lại có uy tín, nếu thật xảy ra chuyện, thôn trưởng cũng là họ Lý! Tiểu Tống ca thì khác, có ai chưa từng nhận qua nhân tình của Tống gia, nếu tiểu Tống ca lên tiếng, còn có ích hơn thôn trưởng.

Ở trong thôn, thi đại học cũng đều là đại sự như là xây nhà cưới vợ, đều cần tặng lễ. Thái độ làm người của Đại Trụ thím phúc hậu, nhân duyên không sai, tình huống trong nhà cũng rõ ràng, người trong thôn đi lễ đều mang theo ý tứ hỗ trợ. Phần lớn đều là một trăm, người thân cận thì hai ba trăm, thậm chí có người bình thường cũng không có qua lại cũng tặng năm trăm.

Tống Hi theo thôn trưởng cho năm trăm, tính toán lại số tiền hẳn đủ giao học phí khai giảng, cũng không cần lo lắng.

Tống Hi đưa xong laptop quay về nhà, chỉ thấy Trần Tiểu Bàn đang nằm trên thảm dưới bóng cây trong sân ngủ say, con chó mập ở bên cạnh kéo cũng kéo không tỉnh.

Tống Hi quyết định buổi tối sẽ đem con hoẵng đã ướp gia vị được ba ngày đem nướng, tham chết Trần Tiểu Bàn!

Mùi vừa ra tới, Trần Tiểu Bàn trực tiếp bị thơm tỉnh, lăn lông lốc đứng lên tha thiết mong chờ nhìn đồ ăn đang nướng trên kệ, lại trực tiếp xem nhẹ Tống bác sĩ đang ở bên cạnh.

Tống Hi một bên nướng hoẵng, một bên lại nấu cháo thuốc hoa màu.

Trần Tiểu Bàn tuyệt vọng uống cháo vừa đắng lại chát, uống xong cháo còn bị buộc làm ba lần bài tập thể dục của Tống thị.

Tống Hi đem thịt hoẵng chia thành bốn phần, dùng màng giữ tươi bọc lại bỏ vào trong rổ, đeo lên cổ tiểu Đa:

- Một phần cho Bảo Điền ca của cậu, một phần cấp thôn trưởng, một phần cấp bà chủ quầy bán quà vặt, phần cuối cùng cho Pháo ca, thuận tiện hỏi hắn cần mấy khối đậu hủ, cả ướt lẫn khô.

Còn kèm theo mẩu giấy.

Tiểu Đa nhìn số thịt còn lại không muốn nhúc nhích.

Tống Hi nói:

- Thịt này còn chưa nướng xong đâu, nướng xong đều là của cậu.

Tiểu Đa hài lòng, vui vẻ chạy ra cửa đi tặng thịt nướng.

Trần Tiểu Bàn:

- !

Mẹ nó, con chó còn ăn ngon hơn hắn! Bác sĩ này thật xấu!

Lúc Tống Tiểu Đa trở lại còn mang theo đáp lễ. Một bình kén nhộng, nhất định là của Lý Bảo Điền. Đậu hủ cùng bánh bã đậu là của nhà Lý Tam Pháo, sữa chua nhất định là bà chủ quầy bán quà vặt đặc biệt đưa cho con chó mập nhà hắn.

Tống Hi đem kén nhộng yêm lên.

Tống Tiểu Đa điêu chậu tới, thuần thục cắn vỡ bình sữa chua, uống sữa chua.

Trần Tiểu Bàn thở hổn hển tha thiết mong chờ nhìn thấy.

Tống Hi không để ý hắn, cắt một khối thịt nướng lớn cầm thêm hai bánh bã đậu hướng chỗ phòng bên kia vẫy vẫy tay.

Bảo tiêu mà Trần lão đầu lưu lại lập tức lủi tới ở ngay trước mặt tiểu thiếu gia nhà bọn họ đang chịu khổ chịu nạn tiếp nhận khối thịt hoẵng nướng thơm ngào ngạt cùng hai bánh bã đậu nhìn qua thật thơm ngon, sau đó không chút do dự chạy mất.

Trần Tiểu Bàn rốt cục rít gào:

- Tống tiểu Hi, anh rất khi dễ người!

Ở trước mặt người đang ăn uống điều độ giảm béo đại quy mô tụ đông ăn thịt nướng, còn làm được sao!

Tống Hi mặt không chút thay đổi nhìn Trần Tiểu Bàn.

Dáng vẻ bệ vệ rầm rĩ của Trần Tiểu Bàn liền dập tắt.

Lúc này đại loa đại đội lại vang lên.

Đập chứa nước huyện J phía nam cần mở áp thả nước, dự tính ba huyện dưới hạ du sẽ bị ngập, mặt trên an bài di dân, trong thôn phân tới bốn hộ hai mươi mốt nhân khẩu.

Di dân là một chuyện phiền toái, mặt trên phiền toái, phía dưới cũng phiền toái, người bị di chuyển cũng phiền toái, thôn nhận di dân cũng phiền toái. Nhà ở lâm thời cần an bài, cần phân đất vườn, thượng vàng hạ cám rất nhiều việc đều cần trong thôn chuẩn bị cho tốt.

Nhà ở là thôn trưởng buông tha mặt mũi tìm đến, đều là những phòng trống lâu năm. Có hai hộ là người nhà ra ngoài làm công bỏ trống, có một hộ là xây phòng mới dời qua lưu lại nhà cũ đợi ngày sau sửa chữa, còn có một hộ là do con dâu thắt cổ chết chồng không dám ở nên dời qua chen chúc trong nhà của cha mẹ già.

Mắt nhìn thấy sắp vào thu, di dân cần xây nhà ở mới cũng phải chờ tới đầu xuân sang năm, cho nên dời vào ở trong nhất thời cũng không dễ di dời. Gia đình bình thường thật sự không muốn trêu chọc phiền toái như vậy.

Vài hộ di dân rất nhanh tới rồi, dàn xếp xuống dưới.

Tống Hi hỗn trong đám người đi theo nhìn xem. Mấy gia đình mới chuyển nhà cũng dời thật sự hoàn toàn, dụng cụ không thiếu, chỉ là không có củi lửa. Thôn trưởng đang dùng đại loa kêu gọi mọi người tặng chút củi lửa. Người tặng không nhiều lắm, đưa đi củi lửa cũng không nhiều. Mùa đông lạnh như vậy, hiện tại bình thường nấu cơm đều tính toán không dám đốt quá nhiều, ai bỏ được đem củi lửa của mình không công tặng cho người khác, mùa đông năm nay tiền mua than còn chưa có tin tức đâu!

Tống Hi bất đắc dĩ, rốt cục vẫn tặng cho mỗi nhà một xe cùi bắp một xe lá bắp khô. Hiện tại luyến tiếc củi lửa, mùa đông đều vào núi đốn củi tới lúc đó bị tai ương chính là cây giống hắn mới trồng lại lúc đầu xuân.