Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 107




Mấy gia đình di dân mới đến đều họ Trình. Một nhà bảy miệng ăn, bốn đời cùng đường, bà cố, ông nội bà nội, ba ba mẹ, một đôi chị cùng em trai. Một nhà sáu người, ông nội bà nội, cha mẹ, hai con gái, lớn chừng mười tuổi, nhỏ ba bốn tuổi. Một nhà năm người, bà nội, cha mẹ, hai đứa con mười bảy mười tám, thai song sinh, bộ dạng giống nhau như đúc. Cuối cùng một nhà chỉ có ba người, nữ nhân chừng ba mươi, mang theo hai nam hài năm sáu tuổi, một con trai một đứa cháu.

Cuối cùng một nhà Tống Hi nhìn lâu một chút, quay đầu lại đưa một bó củi tới chỗ Đại Trụ thím, nhờ nàng tìm thời gian dùng chính danh nghĩa của nàng đưa tặng qua. Quả phụ trẻ tuổi, hắn là một nam nhân độc thân vẫn làm chuyện tốt không lưu danh vẫn hay hơn.

Vài hộ di dân, trừ bỏ nhi đồng còn nhỏ không hiểu chuyện, những người lớn trên mặt mang theo vài phần mờ mịt. Quê hương bị hủy, xa xứ, bạn thân bà con nam đất bắc phân tán, ngày lành trước kia rốt cục về không được.

Người dàn xếp xong, đất vườn là một vấn đề. Trong thôn ngoại trừ một người bốn mẫu, còn có mấy trăm mẫu đất đều được nhận thầu, niên đại có dài có ngắn. Ngắn nhất là công văn một năm, cũng phải đợi tới khi thu hoạch mới có thể lấy trở về. Nhưng không có đất gieo trồng, dân cư mới tới chỉ có thể chờ thu hoạch mới có thể gieo trồng lượt thứ hai hoặc thứ ba. Nhưng đây là vấn đề cần thôn trưởng quan tâm.

Tống Hi trở về nhà, yên lặng thở dài một hơi, cầm xẻng đi trong đất làm việc. Khoai tây cùng khoai lang đã thu, sản lượng không tốt lắm, so với những năm trước còn ít hơn một nửa. Chất lượng cũng không được, trên vỏ khoai đều hiện vẻ lấm tấm. Mấy ngày nữa có thể thu đậu phộng, hiện tại nấu ăn cũng vừa vặn. Tống Hi nhổ qua một lần, quắt hỏng đều có, sản lượng cũng không có gì trông cậy, một mẫu đậu phộng này chỉ sợ không đủ ép mỡ ăn.

Tống Hi ngồi bên bờ ruộng nhổ đậu phộng ăn, Lý Bảo Điền cũng đi theo ngồi xổm xuống.

Tống Hi nói:

- Bảo Điền a, cậu nói xây nhà ấm thủy tinh trồng hoa màu có mọc lên được không? Sản lượng thế nào?

Nếu còn tiếp tục như vậy, ngay cả lương thực nhưỡng rượu hắn cũng không có. Năm nay có bắp cùng cao lương, tỷ lệ kia nhưỡng rượu uống được sao!

Lý Bảo Điền nhăn mặt nói:

- Tôi cũng không biết, tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy nhà ấm thủy tinh ngay trong nhà của anh.

Trong viện nhỏ như vậy xây nhà ấm thủy tinh phải dùng tới bao nhiêu tiền, đặc biệt muốn xây nhà ấm thủy tinh ngoài ruộng phải đợi tới khi nào mới có thể thu hồi tiền vốn a!

Tống Hi hạ quyết định:

- Xây!

Trong nhà còn nuôi một người có tiền đâu, vì sao phải ủy khuất chính mình! Hơn nữa mình ở cách gần như vậy, đứng trên lầu nhìn xem liền thấy ngay, chính mình cũng không phải quản không được. Cần có mấy tiểu tặc đui mù tìm tới, ha ha!

Tống Hi làm quyết định, đếm tiền giấy, vẫn mời những người lần trước, nhà ấm thủy tinh loại lớn thứ nhất toàn thôn cứ thế liền xây lên.

Tám mẫu, Tống Hi dùng bốn mẫu xây nhà ấm, đây là đồ ăn của bản thân hắn. Trong thôn ba mươi năm phân đất một lần, lần sau phân còn chờ thêm hai mươi năm, ai biết hai mươi năm sau sẽ như thế nào! Bốn mẫu nhận thầu không thể động, tuy nói cũng viết công văn ba mươi năm, ai biết có trạng huống gì đột phát hủy ước hẹn lấy về đây! Cũng giống như mấy gia đình di dân hiện tại, nếu không phải trong thôn có đất vườn để đó không dùng, chỉ sợ cũng phải động tới đất vườn mà thôn dân đã thuê bao thu lại chia cho người ta. Không thấy thôn trưởng Trương gia kênh rạch đều bởi vì tìm đất vườn chia cho di dân đều bị đánh sao!

Về phần thôn dân, một khắc trước có thể là hương thân thuần phác thiện lương, ngay sau đó sẽ biến thành điêu dân cay nghiệt khó chơi. Chỉ nhìn xem tình đời đơn thuần như thế nào.

Nhà ấm thủy tinh xây xong, nhận lấy đại quy mô vây xem.

Tống Hi mang theo Trần Tiểu Bàn đi sớm về trễ, tránh thoát đám người sôi nổi chạy tới tìm hiểu.

Lúc xây nhà ấm hoa màu cùng đậu phộng bị tao đạp không ít. Tống Hi đau lòng, trồng lại một ít bắp, còn lại đất trống trồng củ cải cùng cải trắng.

Tống Hi thở dài:

- Lại đến tháng chín.

Sắp qua mùa thu, kế tiếp là mùa đông ngao người, ngày cứ thế trôi qua.

Trần Tiểu Bàn vuốt cái bụng đã nhỏ một vòng lớn của mình, nhìn nhìn lại trong gương rốt cục có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ hình dạng ngũ quan, vươn năm ngón tay mập mạp kháp tay tính toán khi nào mình mới được thả về nhà.

Tống Hi nói:

- Đừng có nằm mộng, sau này tiếp tục giảm sẽ không nhanh như vậy, bằng không chết người! Căn cơ thân thể của anh lại không tốt, tôi còn cần điều dưỡng thân thể cho anh trước mới có thể tiếp theo giảm thịt. Đúng rồi, điều dưỡng thân thể không tính trong việc thu phí giảm béo đâu a, lúc kết toán cần viết rõ hóa đơn.

Trần Tiểu Bàn lại vươn năm ngón tay mập mạp, tính toán mình còn giá trị bao nhiêu tiền. Sau đó, sợ ngây người. Mẹ nó, đời này đừng mong tiếp tục hỏi mẹ cần tiền tiêu vặt!

Máy bay trực thăng.

Trầm Việt cúi thấp đầu ngồi trên ghế, thường thường nhìn thời gian, sắc mặt âm trầm gay gắt.

Một lần cuối cùng xem xong thời gian, hắn quay đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh lâm thời phía sau, đứng dậy, đi tới bên cạnh người lái trực thăng, duỗi tay, một thanh liễu diệp đao dán lên cổ người lái, nói:

- Nghe theo lời tôi nói, chuyển hướng.

Người lái trầm mặc nhanh chóng chuyển hướng, không chút do dự nhận uy hiếp.

Tống Hi đang cầm roi da rắn nhỏ quất Trần Tiểu Bàn, nghe được tiếng gầm rú giữa không trung, ném roi nhanh chóng đi vào phòng phía tây, lúc trở ra đã tiến vào hình thức của thần y.

Hai người bệnh.

Mục Duẫn Tranh cùng một thanh niên đông bắc tên lóng trong đội là lão Hổ.

Tổn thương của hai người đều đã làm xử lý, nhưng cũng không tinh tế tỉ mỉ, cũng giống như bệnh viện địa phương nhỏ xử lý khẩn cấp mà thôi.