Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 154




Ăn xong điểm tâm, Tống Hi đi qua nhà ấm nhìn xem tình huống, phát hiện Lý Bảo Điền rúc vào trong ghế bố nằm ở một góc nhà ấm trùm mền ngủ gật.

Tống Hi đem người trạc tỉnh:

- Đừng ở chỗ này ngủ.

Nhà ấm tuy ấm áp, nhưng ẩm ướt, cũng không thích hợp nằm ngủ.

Lý Bảo Điền nhướng mắt nhìn hắn, mơ màng nói:

- Tiểu Tống ca anh cho tôi ngủ thêm một lát đi, đêm qua cả đêm tôi không ngủ được, quá lạnh, mỗi lần vừa chợp mắt thì bị lạnh tỉnh. Sau không có biện pháp, chạy qua nhà mẹ tôi cùng nhau ngủ, phải thêm một bếp lò mới híp mắt trong chốc lát. Mẹ của tôi luyến tiếc đốt thêm than, buổi sáng thức dậy đã tắt bếp rồi.

Tống Hi bất đắc dĩ, nhà của Toàn Căn thúc điều kiện xem như thật khá trong thôn, như vậy mà cũng luyến tiếc thêm than sưởi ấm, những nhà khác chỉ sợ càng thêm luyến tiếc.

Lý Bảo Điền lại co rụt, mí mắt muốn sụp xuống.

Tống Hi nói:

- Đi vào phòng tôi ngủ một lát đi, chỗ tôi ấm áp.

Lý Bảo Điền nhìn quanh, lắc đầu:

- Không đi, quan quân ở nhà đâu!

Nếu hắn chạy vào nằm trên giường của tiểu Tống ca, nhất định sẽ bị quan quân trừng!

Tống Hi không có biện pháp, đành vào nhà lấy một tấm thảm da dê giúp người trùm lại.

Không bao lâu, mọi người đều đến trong nhà ấm.

Lý Tam Pháo xoa tay hà hơi:

- Vẫn là trong này ấm áp, tối hôm qua đông lạnh chết người!

Tống Hi:

- !

Nguyên lai nhà ấm còn có tác dụng này.

Mục Duẫn Tranh thu thập xong trong nhà cũng đã tới, cùng mọi người cuốc đất xong lại để trống vài miếng đất.

Tống Hi thở dài:

- Giữa trưa tôi nấu một nồi canh thịt dê, mỗi người một chén.

- Tốt quá, canh thịt dê của tiểu Tống ấm áp nhất.

Lý Tam Pháo vươn ngón cái.

Lý Lâm cười nói:

- Có thể lưu tới tối uống hay không, uống lên ấm áp dễ ngủ.

Tống Hi còn chưa trả lời, Lý Bảo Cương nói:

- Buổi tối uống tốt, ngủ ấm áp.

Đêm qua lạnh như vậy, làm người vợ bị lạnh không chịu nổi.

Tống Hi gật đầu:

- Được, vậy buổi tối uống, buổi trưa chúng ta ăn lẩu chua cay, ăn cũng ấm áp.

Tiến vào tháng hai âm lịch, rau dưa cũng đã thu hoạch sạch sẽ, thương lái cũng không tiếp tục đi qua.

Tống Hi nhìn chút rau xanh còn thừa lại, nói:

- Còn lại từ bỏ, kế tiếp đều trồng lương thực.

Lý Bảo Điền đau lòng nói:

- Rau dưa còn bán được không ít tiền đâu!

Tống Hi nói:

- Trồng hoa màu đi, bên ngoài đã có rất nhiều người không có gì để ăn cơm. Đầu tháng ba chúng tôi đi trong trấn còn gặp được cướp đường, đều là trong trấn, còn có người già, còn mang theo nhi đồng còn chưa biết nói chưa biết đi.

Mọi người trầm mặc.

Lý Kỳ thở dài nói:

- Mọi người hái hết rau dưa còn lại đi, trong nhà còn có thể thêm chút đồ ăn. Nhất là cà chua, đừng nhìn còn như vậy, nhưng trái không nhỏ, lấy về hầm đồ ăn cũng ngon. Xong rồi nhanh chóng xới đất, đem lứa hoa màu gieo xuống.

Nhà ấm rất nhanh rửa sạch trồng lương thực. Bảy mẫu nhà ấm, trồng hai mẫu lúa mì vụ xuân, một mẫu gạo bạch ngọc, một mẫu bắp vàng, một mẫu khoai tây, một mẫu khoai lang, còn có nửa mẫu bắp mềm cùng bắp ngọt.

Trồng xong hoa màu, nhà ấm cũng không còn dùng được nhiều người như vậy. Hai vợ chồng Lý Lâm cùng Trịnh Sưởng nói trước sẽ không tới, còn có Lý Thụy, Lý Chính, Trương Miểu, Lý Tam Pháo. Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ anh em Lý Bảo Cương Lý Bảo Điền thân thiết với Tống Hi, ở cũng gần nhất, xem như bọn họ lưu lại thì hai anh em mỗi ngày cũng sẽ đi qua giúp đỡ làm việc, cũng đâu cần dùng nhiều người như vậy, lợi dụng cũng phải có mức độ!

Tống Hi nghĩ nghĩ:

- Buổi tối tôi nghĩ lưu hai người chiếu cố nồi hơi. Kỳ thúc xem ban ngày, buổi tối cần đứng lên đi tiểu đêm. Buổi tối chín giờ đến 12h, ở giữ từ 2 h lại một lần, buối sáng từ năm sáu giờ lại thức một lần. Ở lại trong phòng nhỏ, năm nay mới xây giường sưởi, nhưng chưa trang bị hệ thống sưởi hơi, phải tự mình đốt bếp lò. Bao hai bữa cơm, một tháng cho năm trăm cân than!

Mấy người nhìn nhau, đều không nói chuyện.

Trương Miểu nhìn đoàn người, mím môi. Hắn biết mọi người không nói lời nào là chiếu cố hắn, tiểu Tống ca nói ra khẳng định cũng thế. Việc này không nặng, ai cũng không sợ làm việc ra sức. Hơn nữa bên này ăn ngon ngủ ấm áp, trong nhà cũng không có việc gì, đang nhàn rỗi.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Trong mọi người nếu không ai làm, chúng tôi phải đi trong thôn tìm người.

Tống Hi mỉm cười vuốt đầu Trương Miểu nói:

- Buổi tối ở nhà, cậu cũng đừng tới. Trương bà bà lớn tuổi, em gái còn nhỏ, trong nhà không thể thiếu người.

Trong lòng mọi người cả kinh, lại quên mất điều này. Gần đây trị an không tốt, em gái Trương Miểu cũng được mười tuổi, mỗi năm càng lớn, người lại thật xinh đẹp, trong nhà không thể thiếu cột trụ.

Trịnh Sưởng nhéo tay Lý Lâm, cũng bỏ quên. Thật hiển nhiên làm việc này không thể mang theo người vợ, hắn cũng không dám bỏ một mình nàng trong nhà. Dù là thôn của nhà mẹ đẻ nàng thì thế nào, năm tai họa càng thấy rõ lòng người. Người tốt như Tống bác sĩ, hắn sống hơn hai mươi năm cũng chỉ gặp được một người như thế. Ha ha, năm tai họa, dù muốn làm người tốt cũng cần có thực lực. Anh trai chị dâu của Lâm Lâm còn có thể hạ mặt mũi của nàng trước mặt người ngoài, biết bao nhiêu người mê tít mắt nhà của Tống bác sĩ, nhưng cũng không ai dám nói ra miệng mà chỉ dám nói thầm trong lòng, còn thường xuyên bị người mắng trở về.