Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 163




Tống Hi gật gật đầu, nói:

- Nếu đã tràn ngập lực lượng, vậy cậu ra sân sau đem tiểu Đa ôm xuống đi, u buồn chơi nhiều không tốt.

Cả người Đường Cao đều cứng ngắc lại, thanh âm cũng đông cứng:

- Lần trước tiểu Đa cân thử một chút, đã có 188 cân. Tôi cảm thấy được tôi vẫn còn có chút yếu ớt.

Tống Hi lắc đầu:

- Vậy cậu giết con gà thu thập sạch, buổi tối ăn gà, tôi mang tiểu Đa vào núi chạy một vòng.

Đường Cao nhất thời không còn nhu nhược, vọt vào phòng bếp cầm thái đao liền xông ra sân sau. Con gà trống lớn treo tạc thiên mổ hắn vài cái, đã bị hắn ngắm nghía thật lâu rồi.

Tống Hi leo thang đem con chó mập từ trên đỉnh nhà ấm ôm xuống, đi vào núi.

Vào núi, cách tầm mắt của đám người, một người một chó buông chân chạy.

Chạy không biết bao lâu, Tống Hi dừng lại, nằm xuống trên cỏ.

Tiểu Đa chạy ra thật xa lại chạy về, thấy Tống Hi nằm bất động lại đi cắn tay áo của hắn.

Tống Hi sờ sờ đầu tiểu Đa, nói:

- Cậu chơi đi, tôi nằm trong chốc lát, bây giờ còn không muốn trở về.

Trở về phải đối mặt đám người sầu khổ, cảm giác vô năng vi lực thật làm người khổ sở.

Tiểu Đa đánh bạo liếm lên mặt Tống Hi một cái, chạy ra.

Tống Hi nằm trên cỏ xuyên qua tán lá nhìn không trung ngẩn người.

Mãi tới xa xa nghe được tiếng dã thú rít gào.

Sắc mặt Tống Hi chợt thay đổi.

Là thanh âm của con gấu mà hắn từng nhìn thấy qua trước kia.

Ngày hôm qua Ngưu Khôn mang theo vài người trong thôn vào núi, nói cần qua hai ba ngày mới về nhà.

Tống Hi nhanh chóng bật dậy chạy tới, mới chạy ra vài bước lại nghe được tiếng hổ gầm.

Trong lòng Tống Hi cả kinh. Trong núi khi nào lại có thêm lão hổ! Bầy sói, con beo, con gấu, lão hổ, mấy thứ này không nên xuất hiện ở địa phương này. Nơi này chỉ cách hai ngày đi đường của người thường mà thôi.

Lão hổ cùng con gấu đánh thành một đoàn, tiểu Đa ngồi một bên rục rịch, Tống Hi trầm mặc. Tư thế của tiểu Đa rõ ràng là muốn chờ hai bên lưỡng bại câu thương đi nhặt lậu đâu!

Tống Hi cũng do dự.

Lão hổ cùng gấu chó đều là thịt chịu bảo hộ, hắn không có hứng thú. Nhưng hổ cốt cùng mật gấu thứ này dùng rất tốt! Nhất là hổ cốt, lão hổ này đang thời tráng niên, theo chất lượng bộ da mà xem, dinh dưỡng hẳn là cũng không tệ, xương cốt dùng tốt bao nhiêu a! Về phần gấu chó, đây là đang trong thời kỳ cho con bú đâu. Cho nên đây là gấu mẹ có con gặp phải lão hổ đực đang muốn ăn thịt rồi chứ!

Nhưng có gấu mẹ có con, ở cách xa hoặc là không xa hẳn còn có gấu cha. Địa phương khoảng cách gần thôn như vậy, dã thú nguy hiểm như thế, hơn nữa còn có thêm lão hổ, Tống Hi bắt đầu sầu muộn.

Tống Hi tính toán bằng vào lực lượng một người một chó muốn đánh một con gấu chó cùng một con lão hổ có bao nhiêu khả năng thành công, còn có khả năng làm sao đem tám trăm cho tới một ngàn cân thịt sống trở về nhà, cảm thấy được áp lực có chút lớn.

Một núi không thể chứa hai cọp, trừ phi một đực một cái.

Sau khi hổ cái đến, Tống Hi cũng không còn tâm tư suy nghĩ có áp lực gì hay không, bởi vì hổ cái hướng về chỗ tiểu Đa xông tới.

Tống Hi nhảy xuống cây, chạy tới đem tiểu Đa đang cúi người hướng hổ cái rít gào chuẩn bị khiêu chiến kẹp vào trong nách, lại lần nữa lên cây.

Hổ cái bị cướp đi con mồi có chút phản ứng không kịp, nhìn đại thụ cách đó không xa ngẩn ngơ.

Tống Hi tấu tiểu Đa, mắng:

- Gan chó thật lớn, ngay cả hổ cái cũng dám một mình đấu, cha của cậu là tôi đây còn không dám động thủ đâu!

Sẽ bị phạt tiền!

Tiểu Đa xoay vặn thân hình, hai chân trước gắt gao ôm bả vai Tống Hi không buông, sợ từ trên cây ngã xuống.

Tống Hi đem con chó mập ôm chặt hơn nữa.

Tiểu Đa lá gan lại lớn:

- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!

Nhưng mà tiểu Đa cảm giác mình đánh thắng được, thật nhiều thịt!

Tống Hi vỗ đầu chó:

- Im lặng, phía dưới có hai lão hổ!

Hổ cái nhìn chằm chằm đại thụ nơi Tống Hi ẩn thân hồi lâu, đại khái không cảm giác được nguy hiểm, liền bổ nhào qua giúp đỡ hổ đực cùng nhau giải quyết con gấu mẹ. Sau đó hai lão hổ hướng Tống Hi rống lên vài tiếng, đem con gấu chết kéo đi rồi.

Tống Hi yên lặng nhìn một viên mật gấu thật lớn bị hai bộ hổ cốt kéo đi, cực kỳ đau lòng.

Chờ hai lão hổ đi xa, Tống Hi xuống dưới, mang theo tiểu Đa tìm kiếm một trận, tìm hai con gấu con, xuống núi.

Lúc xuống núi gặp được một đám heo rừng.

Chứng kiến một người một chó quen thuộc, đàn heo rừng nhất thời gào khóc kêu loạn thành một đoàn.

Tiểu Đa anh dũng bổ nhào qua tấu lật một con đại heo rừng nặng chừng hai trăm cân.

Tống Hi nói:

- Cha quan quân của cậu đi vắng, chính cậu ngậm về.

Tiểu Đa ngẩn ngơ, lại hướng Tống Hi nhảy bắn. Khối thịt này quá nặng, tiểu Đa điêu thịt chạy không nổi!

Tống Hi thở dài lấy ra một túi vải mềm buộc hai con gấu con, một tay ôm hai con gấu, một tay nhấc heo rừng nói:

- Lần tới đừng bắt heo rừng già như vậy, không thể ăn.

Heo rừng không động qua tuyệt tự đao (thiến), tuổi lớn, thịt heo đực thật khai, thịt heo nái thật nhám, lúc nấu cần quá nhiều phối liệu, quá lãng phí.

Tiểu Đa đã chạy xa.

Tống Hi lại thở dài một hơi. Nuôi con dưỡng lão, còn muốn lão tử làm thể lực sống nặng nề, tiểu Đa thật bất hiếu.

Lại đi không bao lâu, liền nghe tiếng tiểu Đa tiếp tục kêu lên.