Tống Hi nhìn hai thiếu niên dân chăn nuôi.
Đứa lớn đem dê con nhét vào trong lòng Tống Hi, lại hành lễ theo tộc Mông Cổ, sau đó nói một tràng tiếng Mông Cổ.
Tống Hi nghĩ nghĩ, vẫn là không ấn tượng. Mùa đông năm ấy hành trình thảo nguyên hắn cứu rất nhiều người, căn bản không thời gian nhìn xem mặt mũi người mình cứu, còn thật không nhớ rõ khi nào thì cứu gia đình của bọn họ.
Dân chăn nuôi một nhà năm người, nam chủ nhân tên A Cổ Lạp, vợ tên Ô Vân. Đứa con cả tên Nhật Tùng, hai mươi hai tuổi, đang học đại học ở B thị. Con kế tên Đặc Mộc Nhĩ, mười bảy tuổi. Con út tên Ô Lực Hãn, mười ba tuổi.
Hai dê con là Ô Lực Hãn tự tay đỡ đẻ nuôi lớn, lấy ra làm tạ lễ, người lớn trong nhà không biết.
Khóe môi Tống Hi co giật, nhìn hai thiếu niên vẻ mặt thành thật, trịnh trọng tiếp tạ lễ, lại tặng lại một túi bột bắp.
Mấy nhi đồng đi cùng được Mục Duẫn Tranh đưa vào nhà múc cho mỗi đứa một chén canh gặm xương cốt, ăn xong rồi, liền dẫn hai thiếu niên rời đi.
Tống Hi nhìn hai dê con nói:
- Nhìn bộ dạng ăn thật ngon.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc ôm hai dê con đưa vào chuồng dê. Ngày hôm qua cầm nhiều thịt trở về, hai khối thịt này đợi nuôi mập rồi nói sau!
Buổi tối trước khi đi ngủ Tống Hi nhìn nhiệt kế, - 8 độ, đã ấm áp hơn một ít.
Sáng sớm xuống giường lại xem một chút, - 1 độ, cũng ấm hơn thêm một chút.
Tới gần buổi trưa, nhiệt độ đã tăng lên 6 – 7 độ, xem ra thời tiết cũng đổi ấm lại.
Người trong thôn đều thả lỏng. Cứ như vậy xem, còn thêm một hai ngày là có thể ấm áp lên, còn kịp gieo thêm một đợt hoa màu.
Hai ngày sau nhiệt độ rốt cục quay về độ ấm bình thường.
Tống Hi mướn mấy người làm công, đem thực vật chết cóng rửa sạch, một lần nữa xới đất, hai mẫu đều trồng cao lương.
Lần này dòng khí lạnh đến nhanh đi nhanh, gây sức ép qua một trận có chút lão nhân trong thôn thân thể không tốt lắm. Lớn tuổi, hai năm qua mùa màng không tốt, dinh dưỡng theo không kịp, người cũng không rỗi rảnh, già càng nhanh hơn.
Tống Hi đem dược liệu đôn canh thịt dê, lão nhân hơn 55 tuổi mỗi người một chén. Không có tác dụng lớn, tối thiểu có thể đuổi chút hàn khí.
Canh dê nấu ở cửa đại đội, hai cháu trai thôn trưởng hỗ trợ nhóm lửa. Tống Hi múc cho hai thiếu niên mỗi người một khối xương đùi dê.
Người đến uống canh thịt dê không ít, có người vô giúp vui nhìn thấy mắt thèm, hỏi:
- Tiểu Tống a, cũng chỉ có thể trên 55 tuổi mới được uống sao? Còn 53, 54 uống vào có sao không?
Tống Hi mỉm cười nói:
- Cho 53, 54 uống thì sẽ không đủ uống.
Lý Đại Trụ chỉ vào Tống Hi, chắc lưỡi:
- Tiểu Tống đứa nhỏ này thật quá tích cực, làm gì còn kém một hai ngụm như vậy, cậu múc cho tôi một chén tôi nếm thử uống được không, nếu có thể uống tôi về nhà lấy chậu cậu múc nhiều cho tôi một chút, nhà của tôi nhiều người.
Nói xong còn đúng lý hợp tình thêm một câu:
- Tôi trả thù lao!
Tống Hi không nhúc nhích.
Hiện tại ngày tháng của Lý Đại Trụ cũng không tốt lắm. Lương thực trong nhà không nhiều, hơn nữa còn đòi đổi lương thực tinh (loại ngon chất lượng cao), chị chồng của con gái còn thường xuyên đòi tiếp tế nhà chồng, còn lại càng không đủ ăn. Triệu gia kênh rạch có nhà xưởng xay lúa, nhưng không cần tiền chỉ cần lương, lương thực phụ đổi lương thực tinh. Cũng có nhà xưởng ép dầu mỡ, nhưng phải mang nguyên liệu gia công, có thể dùng lương thực đổi mỡ, nhưng không lấy tiền. Lý Đại Trụ mài mặt nhõng nhẽo mua được vài lần lương thực tinh cùng dầu nành, còn trộm lẫn cướp từ nhà các anh em làm ra một ít, các anh em của hắn đều cùng hắn xé toang da mặt, tiền riêng của hắn cùng con gái đều xài sạch sẽ.
Hắn chỉ có bốn mẫu ruộng, trồng lương thực không đủ, năm nay còn bao thuê tám mẫu loại ba, thật vất vả trồng lên một hồi dòng khí lạnh toàn bộ chết cóng. Trong nhà người dùng cơm nhiều, biết làm việc ít, bây giờ có thể thuê người làm công hàng ngày nên con rể cùng anh rể của con rể cũng không muốn tiếp tục xuống ruộng, nhưng thuê người làm cũng cần phải trả lương thực! Lý Đại Trụ hiện tại vô cùng ưu sầu.
Nhìn xem canh thịt dê cũng không còn nhiều, Tống Hi đem xương cốt vớt ra, đựng đầy một chậu đưa cho hai cháu trai của thôn trưởng. Tuy rằng số thịt còn lại không có mùi vị gì, nhưng cầm về nhà thêm chút gia vị mỡ muối chan lên ăn vẫn có thể ăn được.
Trở về nhà, dân chăn nuôi đã thu thập dàn xếp xong, A Cổ Lạp mang theo gia đình tới bái phỏng.
Tống Hi lại thu thật nhiều lễ vật. Một con nghé con, hai con dê, một lon rượu sữa ngựa, nửa chậu pho mát, còn có thật nhiều thịt khô.
Xem như là vì cứu tính mạng cả nhà của bọn họ, lễ vật này ở thời đại bây giờ cũng thật sự là quá nặng. Mục Duẫn Tranh cũng chuẩn bị đáp lễ. Một túi bột mì, một túi khoai tây, một túi khoai lang, hai rổ rau dưa, còn tặng thêm hai bó củi lớn đi qua.
Tống Hi cầm một khối khô bò ăn, cảm thấy được hương vị có chút quen thuộc, nhìn kỹ, hẳn là dựa theo phối phương mà hắn đưa cho Bạch Cẩn Chi làm, nhưng gia vị không được đầy đủ, khẩu vị kém hơn rất nhiều.
Đường Cao gom qua cũng ăn khô bò.
Tống Hi nói:. Đam Mỹ Hay
- Thịt trong nhà ngày càng nhiều, chờ cậu tới đây, tôi sẽ đem tường viện sân sau khuếch trương thêm vài thước, xây một loạt chuồng heo.
Người chăn nuôi heo! Đường Cao cảm giác trên trán mình nháy mắt ủi lên mấy chữ này.
Mục Duẫn Tranh nhìn chiến hữu đang ngây dại, chợt cảm thấy hắn cũng không quá chướng mắt.
Tống Hi nói:
- Hiện tại phân hóa học ngày càng khó mua, tôi cùng trạm trưởng có vài phần giao tình, hắn đặt biệt lưu lại cho tôi. Sau này thật sự cần dùng phân nông gia sao? Thật bẩn!