Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 171




Tống Hi thập phần chờ mong:

- Đường Cao nói lão thái thái nhà hắn làm lót dạ rất ngon, tôi đi mua lò nướng trở về dự bị đi!

Mục Duẫn Tranh:

- !

Người ta ở dưới quê nhà làm ruộng đâu, làm sao từ xa xôi chạy qua bên này ăn nhờ ở đậu!

Tống Hi nói:

- Bắp cũng đã vào kho, ngày mai đem toàn bộ bắp cũ đều tuốt hạt, lưu một ít làm thức ăn gia súc, còn lại tặng mấy túi lớn cho viện dưỡng lão, dư một chút cấp Trầm liên trưởng. Đáng thương, mỗi ngày tuần tra còn ăn không đủ no, còn không bằng xuất ngũ tới giúp tôi chăn heo đâu!

Mục Duẫn Tranh:

- !

Đột nhiên cảm thấy đầu gối đau quá.

Mới tới giữa tháng bảy trường tiểu học được nghỉ hè. Với trung học huyện mà nói có nghỉ hay không cũng không có gì khác nhau. Người trong trường ngày càng ít, thật nhiều học sinh cũng không học bài, mỗi ngày đi theo người lớn trong nhà đi nông thôn tìm việc làm kiếm lương thực. Nông thôn còn đỡ, trong nhà không thiếu một ngụm đồ ăn, một năm chỉ một mùa hoa màu, việc cũng không nhiều, bọn nhỏ cũng không cần về nhà đi theo làm việc.

Tống Hi thở dài:

- Trung học tiểu học tới cuối tháng ba mới khai giảng, mới đầu tháng bảy đã cho nghỉ, một học kỳ chỉ học được ba tháng, có thể học được cái gì! Nhớ năm đó lúc tôi học bài canh năm thức tới nửa đêm, lười biếng một chút phải bị đánh, nhưng cho tới bây giờ chưa từng được nghỉ học.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Cho nên tới bây giờ cậu mới có thể sống được thật nhẹ nhàng.

Tống Hi vắng lặng. Đúng vậy, cho nên hiện tại hắn mới sống được nhẹ nhàng như vậy, mới có thể ở lúc mọi người ăn không đủ no mỗi ngày còn được ăn thịt. Tính ra cha nuôi dạy hắn đều là kỹ năng sinh tồn.

Rất nhanh đại học cũng nghỉ.

Lúc Lưu Kim Bảo trở lại tinh thần còn hoàn hảo, nhưng trên người không thịt, đem Khâu thím đau lòng rụng nước mắt.

Lưu Kim Bảo ở nhà nghỉ ngơi một ngày, chạy tới nói chuyện với Tống Hi:

- Tiểu Tống ca, anh không biết thôi, nhà ăn trong trường mỗi ngày đều chỉ ăn bánh bắp. Chỉ cỡ này, hai đồng một cái, thật nhiều nữ sinh đều ăn không đủ no. Tôi một lần ăn ba mới miễn cưỡng dừng lại, ký túc xá của tôi có một bạn người đông bắc, một lần ăn năm chỉ no được bảy phần.

Nhưng hắn luyến tiếc một lần ăn ba, mỗi lần ăn hai liền không ăn nữa.

Tống Hi nói:

- Hiện tại giá bắp thống nhất giá cả, năm đồng một cân. Theo như giá này nhà ăn cũng không kiếm lời bao nhiêu. Hơn nữa nơi này còn thường xuống thu lương. Lần trước, là sáu đồng tám một cân.

Trong huyện bỏ tiền thu bắp, lấy về mài thành bột tiếp tục tính năm đồng một cân bán cho dân chúng trong trấn.

Lưu Kim Bảo sửng sốt hồi lâu, nói:

- Cũng không biết khi nào thì ông trời mới tốt hơn một chút, khối băng xuyên Bắc Cực còn đang trôi về hướng nam đâu, có tin tức nói băng xuyên Nam Cực cũng không đáng tin.

Tống Hi nói:

- Ở trong trường học ăn nhiều một chút, đừng tiếc tiền, bắp trong nhà còn mắc hơn cậu mua bánh bắp ăn. Nhà cậu cũng chỉ có một mình Khâu thím, lương thực ăn không hết, tùy tiện bán một ít lương thực cũ đã đủ cho cậu ăn no. Đừng bị đói chính mình, thím sẽ khóc.

Lưu Kim Bảo gật gật đầu, nói:

- Được, sau này tôi đều ăn ba.

Tống Hi đứng dậy đi nhồi bột, nói:

- Buổi trưa ở trong này ăn đi, tôi làm vằn thắn, thịt viên.

Lưu Kim Bảo chạy tới phòng bếp chứng kiến một chậu thịt ướp gia vị, nhất thời chảy nước miếng:

- Lần trước tôi ăn bánh chẻo vẫn là lúc nghỉ đông. Tiểu Tống ca anh không biết, cửa sau trường tôi vốn là một phố mỹ thực, chuyên làm sinh ý cho học sinh, sinh ý rất tốt. Hiện tại sớm đóng cửa, chỉ còn hiệu sách còn mở ra, bán sách không cần tiền, cần lương thực, cần bánh bắp. Lúc tôi quay về mang theo một thùng đều là tác phẩm nổi tiếng thế giới, đều là dùng bánh bắp đổi.

Tốt, đói bụng lấy bánh bắp đổi sách không thể ăn, không biết Khâu thím sẽ sinh oi bức như thế nào đâu. Thôn phụ không biết bao nhiêu chữ, cũng sẽ không cảm thấy được một quyển sách ngoại khóa có bao nhiêu giá trị.

Qua hai ngày, cháu trai của Lý lão lục Lý Tinh Hoa trở lại, đen gầy, tinh thần không tốt lắm, cả người đều mệt mỏi.

Lý lão lục sợ cháu trai bị bệnh, cả đêm chạy tới tìm Tống Hi.

Tống Hi vác hòm thuốc đi xem một chuyến, nói:

- Đói quá lâu ngày, còn ngâm nước, lưu lại chút gốc bệnh. Vấn đề không lớn, trở về tôi bốc cho hai thang thuốc uống mấy chén là tốt rồi. Cái ăn cẩn thận một chút, đừng lập tức cho ăn mặn, từ từ sẽ đến, bằng không sẽ đem dạ dày ăn phá hư.

Lý lão lục ngồi xuống giường, ôm cháu trai liền gào lên:

- Cháu của tôi là đi học hay là đi chịu tội chứ, đứa nhỏ khỏe mạnh đi ra ngoài nửa năm, lúc đi vui vẻ, lúc về cũng không còn hình người, chúng ta không cần đi học nữa!

Tống Hi cúi đầu nghĩ phương thuốc, bị Lý Tinh Hoa kéo áo, ngẩng đầu nhìn Lý lão lục đang khóc ầm ĩ, nói:

- Khóc đi, nghẹn lên không tốt. Trong thôn có nhi đồng đi học bên ngoài trong nhà đều lo lắng đề phòng, sợ ăn không đủ no xảy ra chuyện gì. Năm nay F tỉnh nạn lụt không thu hoạch, gia đình của cậu hoàn toàn không có giấc ngủ yên.

Ánh mắt Lý Tinh Hoa lập tức liền đỏ, vỗ cánh tay ông nội, dỗ dành:

- Được được được, không đi, cháu không đi học.

Tống Hi nhíu mày. Lý Tinh Hoa đã lên năm ba, nếu lại khai giảng cũng là năm thứ tư, kiên trì hơn phân nửa năm sẽ có thể lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp.

Vẻ mặt Lý Tinh Hoa đau khổ:

- Muốn đi học cũng không đi được, trường đã cho nghỉ học, nói là sẽ có thông tri sau.

Mọi người đều nhìn Lý Tinh Hoa.