Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 179




Đẩy, Mục trưởng quan gục.

Lột quần áo của Mục trưởng quan, nhớ tới quá trình cần chuẩn bị dài lâu lẫn phức tạp trước khi làm việc, Tống bác sĩ cũng có chút kháng cự.

Mục trưởng quan dùng nhãn cầu đen sịt nhìn chằm chằm Tống bác sĩ.

Tống bác sĩ trầm mặc đem Mục trưởng quan chuyển người lại.

Mục trưởng quan:

- !

Làn da toàn thân đều đỏ.

Tống bác sĩ xoa nhẹ một phen chỗ nhiều thịt nhất trên người Mục trưởng quan, trầm mặc một lúc lâu, lại đem người lật ra, vẻ mặt khó xử:

- Hay là, anh ở trên?

Mục trưởng quan dùng một khuôn mặt than như người chết, dễ dàng tới tay.

Tới tay.

Thành công.

Sáng sớm Tống Hi xuống giường, thần thanh khí sảng, cảm khái, thái dương bổ dương đúng là tốt quá, năm xưa phóng máu nên thân thể có chút chột dạ lại có thể tốt hơn rất nhiều, quả thực là nỗi vui ngoài ý muốn.


Mục Duẫn Tranh nhìn xem Tống bác sĩ vui vẻ đánh quyền bên ngoài, sờ sờ hai chân mềm nhũn cùng vòng eo mỏi nhừ của chính mình, yên lặng cào tường. Mẹ nó, hắn mới là mặt trên đâu! Hoàn toàn không giống như trong sách nói! Ngay cả buổi sáng còn cần làm sao hầu hạ bác sĩ mặc quần áo dùng cơm hắn đều kế hoạch xong xuôi!

Đường Cao dậy sớm cắt cỏ trở về, chứng kiến bộ dáng xương sống thắt lưng chân mềm nhu nhược của đội trưởng nhà mình, yên lặng trầm mặc – nam thần khẩu vị thật nặng nề, đội trưởng là tháo hán tử da dày thịt béo cũng hạ được miệng, nghịch CP làm sao bây giờ!

Mục Duẫn Tranh lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Cao một cái, nhịn xuống ý niệm trong đầu muốn đem người gọi ra sân sau đàm nhân sinh – xương sống thắt lưng chân mềm chỉ sợ đánh không lại.

Tống Hi đánh một bộ quyền, cảm thấy được trên người có khí lực dùng mãi không hết, liền gọi con chó mập:

- Tiểu Đa, cùng cha ra cửa tản bộ!

Một người một chó tản bộ vào trong núi, Tống Hi chạy ra một thân mồ hôi mới dừng lại, cảm thấy được trên người cũng thả lỏng. Sau đó đã phát hiện một ít dấu vết.

Trong núi sâu ít người lui tới, nhân loại lưu lại chút dấu vết.

Lúc này tiểu Đa cũng chạy tới, gâu gâu gâu kêu Tống Hi đi về một hướng khác.

Tống Hi ôm lấy tiểu Đa nhu nhu đầu chó nói:

- Đi thôi, nên trở về nhà ăn cơm. Lúc xuống núi cậu muốn ăn gì thì điêu cái gì.

Tiểu Đa hướng trong núi cúi đầu kêu hai tiếng, đi theo Tống Hi xuống núi.

Tống Hi không quay đầu lại, cũng không muốn đi bên trong xem xét. Đầu năm nay vào trong núi còn có thể làm gì đâu, đơn giản vì một ngụm đồ ăn. Trong núi có lão hổ, chỉ sợ ở trong mắt người đói bụng thịt của lão hổ còn có giá trị hơn hổ cốt đi!

Tống Tiểu Đa điêu về một con dê núi, còn sống. Tống Hi nhìn xem, là dê cái, liền ném vào trong chuồng dê, bắt một con dê con ra làm thịt. Bầy dê trong nhà càng lúc càng lớn, mỗi lần sinh dê con, con cái lưu lại, dê đực thì một đao làm thịt ăn.

Mục Duẫn Tranh thu thập lòng dê.

Tống Hi ngồi bên cạnh.

Đường Cao:

- Hắc, hắc hắc, hắc hắc hắc..

Đội trưởng thật hiền huệ!

Đội trưởng hiền huệ như vậy hắn cũng muốn cưới một người!

Chỉ sợ nuôi không nổi!

Đường Cao trạc trạc Tống Hi nói:


- Nam thần, trong nhà có đậu đỏ không?

Tống Hi gật gật đầu:

- Có.

Đường Cao trộm liếc đội trưởng, càng nhỏ giọng:

- Làm cơm đậu đỏ thôi!

Tống Hi liền hiểu, lúc này đem Đường Cao đưa ra sân sau, học Mục trưởng quan cùng Đường Cao bạo lực đàm nhân sinh.

Đường Cao rưng rưng nước mắt. Vì sao nam thần hung như vậy, mới ngủ xong lão bà lại gia bạo cậu em vợ! Còn có thể khoái trá ngủ đội trưởng nhà hắn hay không!

Đêm đó, nếm qua thịt dê, tắm rửa, lên giường.

Ngày hôm sau, Mục Duẫn Tranh xuống giường, bước chân hơi phù phiếm, liền lâm vào hoài nghi bản thân thật sâu. Thân thể khỏe mạnh, đang lúc tráng niên, lại không thỏa mãn được lão bà, làm sao bây giờ!

Tống Hi cũng đang lo lắng làm sao bây giờ. Tuy rằng hắn đã sớm nửa đường bỏ dở không muốn làm thần côn, nhưng rốt cục cũng là chính thống đạo gia tâm pháp, năm đó tu luyện ra tới linh lực dù quá loãng vẫn còn lưu lại, kết quả không biết sao lại đem Mục trưởng quan thái bổ. Một hồi hai hồi không nói, số lần nhiều hơn, dù thân thể Mục trưởng quan làm bằng sắt cũng không chịu nổi!

Cẩn thận suy nghĩ một phen, Tống Hi cùng Mục trưởng quan phân ổ chăn ngủ.

Mục trưởng quan càng thêm tối tăm. Không thỏa mãn được bác sĩ, bị bác sĩ ghét bỏ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!

Tống bác sĩ cùng Mục trưởng quan còn chưa nghĩ ra làm sao bây giờ, Trầm Việt lại mang tới một tin tức không biết là tốt hay là xấu.

Ba tỉnh phía nam nạn lụt tuyệt thu, cuối tháng 10 chính thức quân quản.

Mọi người trầm mặc.


Quân quản, chỉ sợ bên kia đã xảy ra tai vạ không thể thu thập. Từ trước tới nay quốc gia đem quân sự cùng chính trị tách ra, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, làm sao cần áp dụng biện pháp quân quản!

Người nếu cực đói, thật sự chuyện gì cũng làm được.

Tống Hi nghĩ nghĩ, nói:

- Trong núi có một đám người, theo dấu vết lưu lại mà xem, ít nhất có mười mấy.

Sắc mặt Trầm Việt thay đổi, nói:

- Đã biết, tôi sẽ cho người chú ý. Nơi này mọi người cũng phải cẩn thận, trong nhà đừng thiếu người.

Mục Duẫn Tranh híp mắt, hỏi:

- Có phải đã xảy ra chuyện hay không?

Trầm Việt thở dài nói:

- Huyện bên có một thôn nhỏ thật hẻo lánh bị cướp, đã chết ba, bị thương mười mấy. Chết một nhà ba người, bị diệt môn.

Lúc mặt trên nhận được tố giác đuổi qua người đã sớm chạy, đến bây giờ còn chưa đem người bắt được.

Đường Cao cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Nơi này của nam thần bình tĩnh tường hòa, cuộc sống giàu có, thậm chí còn tốt hơn gia đình của bọn họ trước kia, giống như là chốn yên vui. Nhưng ở địa phương khác đang trình diễn từng màn sinh tồn, đói khát, gian nan, huyết tinh. Nếu không phải lúc đó hắn quyết tâm cùng em họ động thủ hoàn toàn vạch mặt, chỉ sợ cha mẹ hắn còn phải tiếp tục uất ức trong thôn nhỏ kia ngao qua ngày đâu!