Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 181




Đường Cao rưng rưng mà đi, chạy tới chuồng dê sân sau nhìn đàn dê béo chơi u buồn. Đội trưởng cùng nam thần đều rất xấu rồi, cũng đã không thể yêu!

Trên đỉnh nhà ấm, đồng dạng cũng đang chơi u buồn tiểu Đa hừ hừ, ngay lúc chiến hữu Đường Cao u buồn xong trở về đột nhiên nhảy dựng xuống, thành công đem người áp ngã sấp, đứng lên, ngửa đầu, thản nhiên rời khỏi.

Đường Cao càng thêm u buồn, ngay cả con chó cũng khi dễ hắn, ngày tháng thật không tốt!

Tháng 11, càng lúc càng lạnh, gió tây bắc cạo lên mặt rát bỏng như là dùng dao cạo.

Tống Hi nhìn lúa mì vụ đông, nghĩ nghĩ, đáp nhánh cây nơi bờ ruộng, đem thân rễ bắp chất đống đi lên. Về phần có phát ra nổi tác dụng giữ ấm hay không, ai biết được!

Nhà ấm một năm hai đợt bắp, Tống Hi cũng không thiếu thân rễ bắp sót lại sau khi thu hoạch. Đó là một vật tốt, có thể đốt, cũng có thể đút cho dê cùng bò ăn. Dân chăn nuôi A Cổ Lạp năm nay dời tới cũng đã hơi trễ, không được phân đất vườn, lương thực cùng củi lửa trong nhà cũng không đủ. Tống Hi tặng cho họ hai xe thân rễ bắp cho súc vật ăn, còn dùng bắp thay đổi phân hữu cơ.

Lúc Lý Toàn Căn bày tiệc rượu mừng đầy tháng cho cháu nội lại đau đầu thêm một lần. Lệ thường trong thôn, trừ bỏ gia đình người thân cận đến ăn tiệc đầy tháng phần lớn là nữ nhân. Mà những nữ nhân ở nông thôn cơ hồ một năm không gặp thức ăn mặn, lượng cơm ăn cũng không kém hơn hán tử bao nhiêu, hơn nữa còn luôn sẽ mang theo nhi đồng. Nhi đồng nhà mình chưa đủ, còn mang cả nhi đồng nhà thân thích. Một nữ nhân, chia đều mang theo ba đứa bé.

Lần này Lý Toàn Căn cũng không dám làm đồ ăn chú ý như ngày cưới của con trai, toàn bộ chỉ chiếu theo lợi ích thực tế. Trừ bỏ bánh mì cùng cơm xứng rau xào trên bàn chủ nhân, những bàn khác đều là bánh bắp, cơm cao lương, đồ ăn thập cẩm. Đôn khoai tây, đôn đậu hủ, xào khoai tây, xào đậu hủ khô, thịt không nhiều không ít, sẽ không để cho người xem mình thành coi tiền như rác, cũng không khiến cho người lật cả đĩa đồ ăn cũng không thấy có gì để ăn.

Đậu hủ là do Lý Tam Pháo đặc biệt làm. Tống Hi khiêng hai túi đậu tương qua, cũng đi theo làm thật nhiều. Đương nhiên là cần đông lạnh mang về từ từ ăn.

Thai song sinh của nhà Lý Lâm Trịnh Sưởng cũng đãi tiệc đầy tháng, rốt cục là cô gái gả ra ngoài, cho nên điệu thấp hơn Lý Bảo Cương, người đến dự đều là người trong nhà, không có người ngoài.

Lý Lâm vừa tra ra có thai không bao lâu cha mẹ chồng liền từ thành phố dời qua thôn, cùng hai vợ chồng ở chung trong nhà của Lý Kỳ, chiếu ứng phụ nữ có thai, cũng giúp đỡ con trai làm việc thoải mái. Hai lão nhân đều là người hiểu lý lẽ, cũng không chiếm tiện nghi của người, cùng hàng xóm xung quanh qua lại không tệ lắm.

Tống Hi ăn hai bữa tiệc đầy tháng liên tục, nói với Mục Duẫn Tranh:

- Con gái của Trịnh Sưởng bộ dạng tốt, lớn khẳng định đẹp.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Chỉ là một con khỉ con nhiều nếp nhăn, có chỗ nào nhìn ra sẽ đẹp?

Tống Hi kéo kéo da mặt hắn, nói:

- Đi đem ảnh chụp thời nhỏ của anh đưa cho tôi xem. Ai, thật muốn có một tiểu quan quân mặt than, nếu tấu nhất định rất sung sướng!

Mục Duẫn Tranh:

- !

Đường Cao vốn chuyên chú nghe vách tường đội trưởng cùng nam thần nhất thời liền kích động. Thật không hổ là nam thần, điều này mà cũng nghĩ ra được! Đúng vậy, tấu tiểu đội trưởng mặt than khẳng định thật thích!

Không biết đội trưởng có thể sinh con được hay không.. lần trước Bạch Chân truyền vài quyển tiểu thuyết nam nhân có thể sinh con.. nói không chừng còn có thể sinh ra một tiểu nam thần..

Hắc hắc hắc hắc..

Không biết đội trưởng có thiên phú dị bẩm cao lớn như vậy hay không..

Mục Duẫn Tranh đi lên lầu hai cầm xuống xấp album ảnh chụp thời thơ ấu của mình, tiện thể đem Đường Cao xách ra sân sau đánh một trận.

Tiến vào tháng 12, Tống Hi đem nhà ấm trồng lúa nương thu thập ra trồng lúa nếp. Tính toán thời gian thành thục, hẳn là khoảng tháng tư tháng năm năm sau, lúc trời vừa ấm lại.

Trời càng lạnh, nhà ấm cũng cần thêm than lúc nửa đêm. Mục Duẫn Tranh cùng Đường Cao luân phiên thức nửa đêm, Tống HI cũng có chút sầu muộn.

Mỗi lần Mục Duẫn Tranh rời khỏi mền xuống giường luôn rất lạnh, đợi hắn trở về cũng đã qua một giờ, quá vất vả, cần thuê người.

Nhưng Đường thúc Đường dì cùng Chu dì đều cảm thấy trong nhà đã có ba thanh niên, ai cũng mạnh khỏe, chút việc như vậy còn đi thuê người thì không thể nào nói nổi. Hơn nữa thuê người cũng phiền toái. Hiện tại tiền không đáng giá, thuê người định tiền công cũng khó khăn. Cấp lương thực, trong thôn cũng không thiếu lương thực ăn.

Đường thúc trực tiếp đem hành lý của Đường Cao cuốn lại ném vào trong phòng nhỏ bên cạnh nhà ấm.

Tống Hi:

- !

Chú thật có lực hành động, đây là con ruột của ngài!

Mục Duẫn Tranh:

- !

Đỡ phải để cho tên hỗn đản nào luôn cố gắng chui vào phòng phía đông, điểm khen Đường thúc.

Đường Cao:

- Đem tiểu Đa cho tôi, tiểu Đa cho tôi!

Vì thế Đường Cao liền kéo theo Tống Tiểu Đa cùng đi trực đêm đốt nồi hơi.

Từ tháng 11 chuyển lạnh cũng không thấy tuyết rơi, nhưng nhiệt độ ngày càng thấp, giữa tháng 12 cũng đã là – 15, 16 độ.

Trong thôn thật nhiều gia đình đều cảm thấy may mắn năm nay đã dùng lương thực đổi than.

Lúc này phía nam tuyết rơi.

Nhất là mấy tỉnh vùng duyên hải, một hồi đại tuyết kéo dài suốt ba ngày còn chưa ngừng, nhiệt độ còn thấp hơn chỗ của Tống Hi.

Đường Cao nói:

- Núi băng Bắc Cực trôi tới chí tuyến bắc thì nhanh chóng hòa tan, bên kia phỏng chừng phải đợi núi băng toàn bộ hòa tan mới có thể khá hơn một chút!