Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 189




Mục Duẫn Tranh rất nhanh liền nổi lên phản ứng.

Nhưng thắt lưng quá chua, chân thật mềm, thân thể không phối hợp làm sao bây giờ!

Mục trưởng quan thập phần sốt ruột.

Tống Hi tắm xong mặc áo len cùng quần bông, bỏ thêm nước ấm vén tay áo giúp Mục Duẫn Tranh tắm rửa.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Tống bác sĩ cầu cậu đừng có sờ, cần xảy ra vấn đề..

Tống Hi nói:

- Hiện tại thân thể của tôi sắp khỏe lại, phỏng chừng qua thêm ba năm tháng cũng không cần tiếp tục thái bổ anh.

Tiểu sư thúc ở tư chất vẫn kém hơn hắn một ít, thật không hổ là tiên thiên thuần dương thân thể đâu!

Ánh mắt Mục Duẫn Tranh nhất thời liền sáng. Không cần thái bổ, ý vị như thế nào? Tống bác sĩ cũng sắp khỏe hẳn! Sẽ không sợ lạnh không giảm thọ! Hoạt động trên giường không cần tiếp tục hạn chế! Hắn cũng không cần hoạt động một lần thì thắt lưng mềm chân mềm toàn thân mềm nghỉ ngơi suốt vài ngày!

Tới mùng hai, không có thân thích đi thăm, người một nhà tụ ở phòng khách sưởi ấm.

Tống Hi ôm tiểu Đa vuốt lông cho chó mập, ngón tay vừa lướt qua, mang theo một nhóm lông chó. Liên tưởng tới tối hôm qua nghe được thanh âm, khóe miệng Tống Hi co quắp, trừng mắt liếc Trầm Việt một cái.

Trầm Việt ngượng ngùng hướng sau lưng Đường Cao rụt rụt.

Đường Cao không chút do dự chuyển qua chỗ sô pha mà cha mẹ đang ngồi đem chiến hữu ngu xuẩn lộ đi ra.

Tiểu Đa ngẩng đầu cho Tống Hi gãi cằm, một chân trước giẫm lên mu bàn chân Tống Hi, cái đuôi quét tới quét lui trên chân Mục Duẫn Tranh.

Mục Duẫn Tranh lạnh mắt nhìn thấy lông chó trên tay Tống Hi, ngón tay giật giật, cũng muốn nhéo một phen.

Lúc này Ô Lực Hãn dẫn theo hai cái thùng đi vào nhà, một thùng sữa dê, một thùng sữa bò.

Hai vị dì lôi kéo Ô Lực Hãn ngồi xuống cạnh bếp lò nói chuyện, Mục Duẫn Tranh cầm cho người ta một tuyết hoa lê.

Ô Lực Hãn cầm lê nhưng không đành lòng ăn, bỏ vào trong túi.

Tống Hi đem hai thùng sữa cất kỹ, cộng thêm số sữa hai ngày nay tự vắt trong nhà, quyết định buổi chiều làm bột sữa dê. Sữa bột nấu lên tự uống rất tốt, còn có thể tặng một ít cho Trịnh Sưởng. Sữa của Lý Lâm không đủ, còn là thai song sinh, không đủ ăn, Liễu Diệp mỗi ngày đều đi qua hỗ trợ đút cho một lần sữa, lại bù thêm sữa bột của Tống Hi, cũng đem hai đứa nhỏ nuôi được mập mạp tròn vo.

Tống Hi nấu trà sữa, Ô Lực Hãn đi theo xem.

Tống Hi nói:

- Nói với cha của cậu năm trước nhà cậu không kịp phân đất vườn, trong đất còn phải đợi thu hoạch mới lấy lại được, súc vật trong nhà chính là sinh kế trước khi thu hoạch vụ thu. Sau này lại có người tới nhà hỏi sữa dê, làm cho bọn họ lấy lương thực đổi. Năm nay mùa màng thế nào ai cũng không biết trước, đừng nghĩ mình dùng sữa dê đưa không cho người ta thì đổi được sống yên. Niên đại này thật quá khó khăn, phải để dành thêm chút lương cho trong nhà mới được.

Ở trước mặt thiên tai, một chút nhân họa khiến cho rất nhiều người đều vứt bỏ lương tri, chỉ một chút sữa dê lại đổi được bao nhiêu nhân tình! Gia đình nào có lòng, dùng lương thực đổi sữa cũng sẽ cảm kích. Người không có lương tâm, đừng nói chỉ cho một chút sữa, dù là đem toàn bộ súc vật trong nhà đưa cho hắn ăn thịt cũng sẽ không nói người ta một câu tốt đẹp!

Buổi chiều Lý Bảo Điền chạy tới, cầm cho Tống Hi bánh rán hai mặt, là bà ngoại của hắn làm.

Tống Hi hâm bánh rán ăn, uống sữa nóng.

Lý Bảo Điền nói:

- Thân thích đi thăm nhà tôi, hôm nay đi nhà bà ngoại đem quà tết cho dì út cũng mang theo, chiều đi qua ngồi xem như chúc tết. Lúc trở lại bên Trương gia kênh rạch ngồi chơi, qua nhà dì hai xem như cũng chúc tết. Năm trước mấy nhà người quen cũ cũng đã nói, trước không gây sức ép qua lại với nhau cần tiêu tiền làm gì.

Tống Hi trầm mặc không nói chuyện. Liên tục nhiều năm thiên tai, thân tình càng thêm đạm bạc. Cũng không thể không mỏng, tiền không đáng giá là một, trong tay không có tiền mặt là một, thời tiết lạnh là một, trên đường không an toàn cũng là một, ra cửa cần lo lắng trong nhà cũng là một.

Cướp bóc không nhiều, nhưng chưa từng ngừng qua, luôn có tin tức nói này bị cướp nơi kia có người chết truyền tới. Nhiều nhất là ăn trộm. Trong thôn thật nhiều nhà đều gặp ăn trộm, cũng không lựa chọn, ăn dùng lấy được gì trộm cái gì.

Qua mùng năm, trong thôn không ai đi thăm người thân, thôn cũng an tĩnh lại.

Tống Hi đi quầy bán quà vặt mua muối, nhìn quầy trống rỗng lắc đầu. Những năm trước lúc này quầy vô cùng náo nhiệt, lót dạ cũng chồng chất thật cao.

Bà chủ cười khổ:

- Quầy bán quà vặt này tôi cũng sắp không mở nổi nữa, hiện tại chỉ có muối bán tốt, nước tương cùng dấm chua đều bán không được.

- Vậy cấp cho tôi thêm mấy bao muối, nước tương cùng dấm chua thêm mấy bình.

Bà chủ cầm ba bao muối, hai chai nước tương hai chai dấm chua.

Tống Hi lại mua thêm vò sơn tra, là hàng cũ năm ngoái.

Bà chủ cầm tiền run lên:

- Lập tức bán nhiều tiền như vậy, cũng không biết cầm ra bên ngoài mua được chút gì trở về.

Tống Hi nói:

- Mua mầm móng phân hóa học cùng tấm bạt, đây mới là căn bản mạng sống.

Bà chủ thở dài:

- Một năm một lứa hoa màu, mệt chết việc cực làm nửa năm, nộp thuế phải giao hai xe, còn lại cũng không đủ ăn.

Tống Hi cười cười không nói tiếp. Trong thôn lương thực khẩn trương không chỉ một hai nhà, phàm là có thân thích đến cậy nhờ, lương thực đều có chút khó khăn.

Tỷ như bà chủ, bốn miệng ăn, trừ bỏ gia đình bốn người bọn họ, còn phải nuôi sống gia đình chị chồng năm người. Anh rể cùng mẹ của anh rể cũng không bớt lo, vừa tới luôn bãi cái giá của người thành phố, ngại lương thực phụ không thể ăn. Hai đứa con cũng không ổn định, cả ngày đòi này đòi kia, lúc đó trong quầy còn chút ăn vặt, không cho sẽ khóc, ra ngoài nói mợ đối đãi bọn họ không tốt. Bà chủ nhịn vài ngày, chờ chồng mình cũng nghẹn ra lửa thì lập tức không nhẫn nại, không vài ngày thì đem toàn gia người thành phố thu thập thành thật. Hiện tại gia đình kia cũng không còn đau đầu nhức óc, ăn lương thực phụ cũng không kêu ca, việc trong ruộng cũng sẽ làm.