Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 196





Cuối tháng bảy, Tống Hi đem nửa mẫu lúa mì vụ đông thu hoạch. Nhìn bộ dạng không sai, còn sống qua mùa đông giá lạnh, vì thế đem mầm móng tốt lưu lại làm giống, chỉ còn lại hai túi lớn lúa mì, xay thành hai túi bột mì, ăn vào quả nhiên ngon hơn lúa mì vụ xuân.

Buổi tối ngày 3 tháng 8, Tống bác sĩ đang thái bổ Mục trưởng quan, có tiếng gõ cửa vang lên.

Tống Hi hô to:

- Đường Cao đi mở cửa!

Thanh âm thật lớn, đem Đường Cao ở trong nhà giữa cao hai tầng lầu trực tiếp chấn lên.

Vì an toàn nên Tống Hi đã sớm nói, buổi tối mặc kệ là ai kêu cửa đều không cho ba lão nhân ở dãy nhà trước đi mở cửa, cho dù là người trong thôn tới cửa tìm thầy thuốc cũng không được.

Ba lão nhân ở sân trước đều là loại phòng trong ngoài hai gian, còn có bọc lưới sắt, đóng cửa lại đều giống như là một cái sân riêng biệt. Do tiểu Đa phụ trách bảo hộ, buổi tối thích chui vào phòng ai thì chui, đều có thể được ngủ trên giường sưởi. Sân sau có một đám thịt, do từng bộ đội đặc chủng Đường Cao gần gũi bảo hộ. Tống bác sĩ cùng Mục trưởng quan ở trong phòng phía đông, xưng bá cả sân.

Đường Cao đi mở cửa, qua thật lâu một mình trở vào, đi gõ cửa phòng phía đông, thanh âm chần chờ:

- Đội trưởng, có hai người, nói là em trai của anh.

Hai người đang thái bổ nhất thời không còn hứng trí, mặc quần áo xuống giường cùng đi ra bên ngoài.

Chứng thật là hai em trai, một là em họ Mục Duẫn Tĩnh, một là con riêng Mục Duẫn Phi.

Khóe môi Tống Hi co rút lại, lúc gõ cửa hắn cũng nghe được thanh âm tiếng máy xe phát động. Đây là đem người đưa tới sợ bị cự tuyệt nên bỏ chạy sao? Ha ha.

- Ca, em rất nhớ anh!

Mục Duẫn Tĩnh mở miệng trước, bộ dạng thật cao hứng.

Lại chào hỏi Tống Hi:

- Bác sĩ đã lâu không gặp, cảm ơn anh lần trước gởi phương thuốc, hiện tại tôi đều tốt lắm!

Tống Hi gật gật đầu, không nói tiếp, cũng không cho người vào cửa.

Mục Duẫn Tranh luôn trầm mặc.

Mục Duẫn Phi luôn cúi đầu, lúc này ngẩng đầu nhút nhát nhìn Mục Duẫn Tranh, nhỏ giọng nói:

- Nhị ca, ba ba nói..

Vừa nghe lời xưng hô, khuôn mặt Mục Duẫn Tranh càng lạnh hơn.

Mục Duẫn Phi lui ra sau một bước, không dám nói tiếp.

Mục Duẫn Tĩnh do dự, tiến lên một bước nói:

- Ca, tiểu Phi cũng rất nhớ anh. Lúc ở nhà..

Tống Hi trực tiếp ngắt lời:

- Có việc thì nói.

Mục Duẫn Tĩnh bị ngắt ngang, mặt có chút đỏ, nói:

- Ca, cha cùng đại bá cho tụi em tới tìm anh.

Tống Hi quay đầu nhìn Mục Duẫn Tranh, nói:

- Nguyên lai là tới tìm anh ôn chuyện, vậy cứ tán gẫu.

Nói xong đem người đẩy ra ngoài cửa lớn, xoay tay lại liền đóng cửa, khóa lại.

Người trong ngoài cửa:

- !

Đường Cao xoa tay nhìn Tống Hi, cực kỳ sùng bái.

Tống Hi nói:

- Không có việc gì, đều quay về đi ngủ đi!

Người trong ngoài cửa:

- !

Lão nhân đều đi về ngủ trước.

Tống Hi kêu tiểu Đa:

- Tiểu Đa, đi theo.

Tiểu Đa đi theo Tống Hi vào phòng khách.

Tống Hi ngồi trên sô pha ôm chó mập gãi cằm.

Tiểu Đa thoải mái híp mắt rên ư ử.

Đường Cao vò đầu bứt tai, muốn hỏi lại không dám hỏi, nghẹn cực kỳ khó chịu.

Mục Duẫn Tranh nhìn cửa lớn đóng chặt, trầm mặc.

- Ca, bác sĩ..

Mục Duẫn Tĩnh mở miệng.

Nghe được hai chữ "bác sĩ", Mục Duẫn Tranh quay phắt người nhìn em họ, mắt như đao, lập tức làm người hoảng sợ không dám lên tiếng.

Mục Duẫn Phi kéo kéo ba lô, cắn môi nói:

- Cha nói để cho em tới ở với anh.

Mục Duẫn Tĩnh nói:

- Còn có em, còn có em, ba của em nói không cho em về nhà.

Mục Duẫn Tranh nhìn em họ, nói:

- Cậu lưu lại còn được, hắn không được.

Sắc mặt Mục Duẫn Phi trắng nhợt.

Mục Duẫn Tĩnh nói:

- Ca đừng như vậy, tiểu Phi tốt lắm. Chuyện người lớn đừng trách tiểu Phi, chúng ta..

Lúc này thanh âm Tống Hi truyền ra:

- Mục Duẫn Tĩnh, cậu bao nhiêu tuổi, hắn mấy tuổi?

- Tôi mười tám tuổi, tiểu Phi nhỏ hơn tôi hai tháng.

Trong cẩn thận mang theo chút oán khí.

Tống Hi nói:

- Đầy mười tám tuổi, đã không cần người giám hộ. Coi như cần, chỉ cần cha mẹ cùng anh trai của hắn còn chưa có chết, liền không tới phiên Mục Duẫn Tranh!

Thanh âm Mục Duẫn Tĩnh mang vài phần ủy khuất:

- Tiểu Phi là vô tội, tiểu Phi thật sự tốt lắm. Còn nữa bác sĩ, đây là chuyện nhà chúng tôi, không tới phiên anh quản.

Tống Hi mở cửa, lạnh lùng nhìn Mục Duẫn Tĩnh, nói:

- Thứ nhất, cậu nói cậu rất nhớ anh cậu. Di động của anh cậu mỗi ngày đều mở ra, nhưng chưa từng nhận được số điện thoại của cậu. Tay cậu phế hay não tàn nên không biết gọi? Nhớ rõ lần đó bạo tuyết, anh của cậu vì che chở chính cậu suýt nữa chết cóng. Ha ha! Thứ hai, cậu cảm thấy được hắn vô tội hắn tốt lắm. Đúng rồi, mẹ hắn không thông dâm với cha cậu ba mươi năm, chưa sinh cho cha cậu hai đứa con riêng, không cùng cha cậu làm tức chết mẹ cậu. Đừng nói với tôi cái gì vô tội hay không có tội, thông dâm sinh con, hắn sinh ra liền mang theo tội gốc! Người tốt hay xấu thì sao, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi! Chuyện nhà cậu tôi mặc kệ, nhưng nơi này là nhà của tôi, tôi có quyền cự tuyệt khách nhân không được hoan nghênh tiến cửa nhà tôi!