Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 199




Hai con đại heo rừng tặng cho Lý Bảo Điền được Tống Hi dùng thuốc chữa chân nối xương tạm thời nuôi dưỡng. Hai con heo rừng này là lớn nhất, lúc ra tay cũng lưu thủ, rất nhanh có thể bò dậy đi ăn cơm, ăn no liền gào, thật có sức sống, xem ra nuôi tới lúc kết hôn đều không thành vấn đề.

Mục Duẫn Tranh đem hai con heo khác mang về nhà cũng giết chết, cắt thịt heo, một khối tám lượng. Sau đó đưa tới nhà thôn trưởng, cứ tính theo mỗi nhi đồng, mặc kệ là thuộc bản thôn hay là nhi đồng nhà thân thích tới ở nhờ, dưới mười tuổi tính theo đầu người mỗi người một khối. Người già, chỉ hạn trong thôn, ngoài năm mươi lăm mỗi người một khối.

Vừa hô trên đại loa, trong sân nhà thôn trưởng rất nhanh đầy người.

Thôn trưởng ngồi trên ghế, chiếu danh sách phát thịt. Tình huống nhân khẩu trong thôn hắn đều nhớ rõ, cũng hiểu biết người ở nhờ trong thôn là thế nào.

Phân tới cuối cùng, trong sọt còn thừa lại mấy khối thịt.

Bên cạnh còn có hai người vẫn tay không, là Lý Đại Trụ cùng cha của Lý Mậu Xuân.

Lý Đại Trụ ồn ào trước:

- Nhà của tôi cũng có hai nhi đồng, còn chưa tới mười tuổi, nói nương nhờ họ hàng cũng có, tôi lấy hai khối.

Nói xong vươn tay vào sọt muốn lấy thịt.

Cha của Lý Mậu Xuân cũng vươn tay:

- Tôi năm mươi sáu, có tôi.

Con lớn nhất của thôn trưởng ba một tiếng đem sọt che kín.

Thôn trưởng nói:

- Bán người ta ăn súng còn muốn ăn thịt của người ta, trường mặt lớn như vậy cũng ném bỏ! Lão đại, đem sọt vào nhà đi. Tiểu Tống nói, không câu nệ còn dư bao nhiêu, đều là của lão đầu tử này!

Hai cháu trai của thôn trưởng xông lên nâng sọt chạy vào nhà, vừa vào liền khóa cửa lại.

Cha của Lý Mậu Xuân cùng Lý Đại Trụ bật người gào lên.

Lý Mậu Xuân rũ cụp đầu đem cha mình kéo trở về, cũng trộm lưu lại khối thịt phân cho con của hắn. Thịt của tiểu Tống, hắn không mặt mũi ăn.

Lý Đại Trụ bị hai đứa con của thôn trưởng xô ra khỏi sân, đứng trước nhà người ta mắng thật lâu.

Có người hỏi một câu:

- Lý Đại Trụ, ông dám đứng trước mặt tiểu Tống mắng một tiếng không? Dám mắng một tiếng, tôi bội phục ông cả đời!

Lý Đại Trụ đỏ mặt tía tai muốn rống trở lại.

Lại có người bỏ thêm một câu:

- Tiểu Tống đã tới, còn mang theo chó.

Lý Đại Trụ nhất thời nuốt sạch một bụng chửi mắng, nhìn xung quanh, xoay người bỏ chạy. Đêm hôm đó hắn đứng gần, thấy thật rõ ràng tiểu đao xuyên thủng cổ tay đám cướp bóc kia.

- Nga nga, dọa chạy dọa chạy!

Mặt sau một đám ồn ào.

Thịt ba con heo, phân xong cũng không còn nhiều lắm, Tống Hi lưu lại chút thịt cùng xương sườn, còn lại thịt cùng xương cốt kể cả máu heo lòng heo đều đưa tới cho Trầm Việt.

Đường Cao đưa qua, sau khi trở về nhìn thấy Tống Hi muốn bổ nhào lên người hắn, dưới ánh mắt giết người của đội trưởng phải ngừng lại, nói:

- Hầu tử nói muốn tôi thay thế hắn mời nam thần nhận lấy..

Chưa nói xong đã bị Tống Hi cắt đứt:

- Ngừng, tôi đối với bất kỳ bộ vị linh kiện nào trên người hắn đều không có hứng thú, hoàn toàn không có giá trị dùng thuốc, căn bản chính là thường tiền hàng!

Rất nhanh đi tới ngày kết hôn của Lý Bảo Điền.

Theo lẽ thường thì cần ăn tiệc rượu trước một ngày kết hôn. Lý Tam Pháo đặc biệt mở xưởng làm đậu hủ, loại đậu hủ ướt cùng khô đều có. Đây xem như là món chính ngày hôm nay.

Đồ ăn chủng loại thiếu, trên bàn nhiều người, lúc mang thức ăn lên là dùng chén lớn. Một chén đồ ăn đi lên, hơn mười đôi đũa vói vào, nháy mắt thấy đáy. Thật nhiều người chỉ ăn đồ ăn không ăn cơm, tướng ăn đều thật khó xem.

Tan tiệc chỉ còn lại người một nhà, Toàn Căn thím quở trách những nữ nhân tướng ăn khó coi nhất trong thôn một lần lại một lần. Có một người, thậm chí có nhi đồng đã kẹp đồ ăn rồi mà còn mặt dầy cướp đi chính mình ăn.

Toàn Căn thím vừa mắng vừa bĩu môi.

Lý Bảo Cương đột nhiên nói:

- Nếu không có tiểu Tống, nhà chúng ta cũng tham thịt như vậy.

Tướng ăn khẳng định cũng không dễ xem hơn bao nhiêu.

Toàn gia đều không lên tiếng. Con lớn nhất nhà bọn họ không nói thì thôi, nhưng mỗi lần há miệng sẽ đem người nghẹn chết còn làm cho người ta không thể nào phản bác.

Tới ngày kết hôn chính thức, còn chưa tới 11h thì người trong thôn đều tới đầy đủ. Hiện tại không mua được kẹo, Toàn Căn thím rang hai gói đậu phộng phát ra, mỗi người một nắm, cũng không cấp nhiều hơn.

Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh từ nhà mình bưng qua vài nồi bánh mì hỗ trợ, dùng áp rổ cho người đến dự tiệc. Một trăm hai mươi bánh mì trắng, đây là cấp thân thích thôn ngoài. Còn lại đều là bánh mì kẹp, là cho người có mang theo quà tặng trong thôn.

Liễu Diệp mang theo tiểu Đa vào trong sân, không bao lâu liền từ trong đống củi đặt dọc theo tường viện trong sân bới ra hai khối thịt điêu tới bên chân Lý Bảo Cương.

Lý Bảo Cương sờ đầu tiểu Đa, cầm thịt không hé răng. Người vợ nói thịt không đúng số lượng, thiếu quả thật không chỉ là một chút, từ trong những góc nhà tìm ra đều có hơn mười cân. Tới nhà hỗ trợ có thể đụng tới thịt, đều là người thuộc thân thích họ hàng gần.

Ngày hôm qua Liễu Diệp lần thứ nhất nhìn thấy thịt bị giấu riêng thì chỉ nghĩ người sống đều không dễ dàng, coi như không phát hiện. Nhưng chỉ một ngày đã nhìn thấy ba lần như thế, sau đó vô thanh vô tức nhặt mang trở về. Hôm nay thịt kiếm ra càng nhiều thì người cũng nhiều hơn, chưa đầy nửa ngày đều là "không cẩn thận" nhặt được rất nhiều thịt bị ẩn giấu. Liễu Diệp nghĩ lại, rõ ràng đi mượn tiểu Đa qua nhà. Quả nhiên từng quân khuyển không bao lâu đã bới ra không ít thịt tươi thịt chín cùng với rau dưa mới mẻ.