Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 221




Lão thôn trưởng liên tục thở dài. Mấy di dân người đông bắc chuyển tới đây cũng cùng thời gian gia đình A Cổ Lạp năm trước, đều là đợi gieo trồng xong mới đi qua, đương nhiên là không còn đất trống phân cho bọn họ. Nhưng gia đình A Cổ Lạp còn mang theo thật nhiều gia súc đi cùng, vừa tới mượn súc vật đổi được rất nhiều lương thực, cho nên cuộc sống cũng không quá khó khăn, thậm chí còn tốt hơn một số gia đình trong thôn không ít. Lần này nhóm di dân người đông bắc thì khác, ở trong nhà mình chịu đựng hơn nửa năm mùa đông, cực lạnh lẫn đói khát mang đi trưởng bối cùng nhi đồng của gia đình bọn họ, cũng mang đi sự khỏe mạnh của chính họ. Bọn họ chỉ có thể mang theo dụng cụ sinh hoạt đơn giản, cùng trong huyện phát cho mỗi người ba mươi mầm móng bắp, năm mươi mầm móng khoai tây. Nhưng đất vườn đâu mà gieo trồng? Đừng nói hiện tại tìm mấy hộ thuê bao đất vườn thu đất, dù thu được chỉ sợ còn bị làm ầm ĩ đâu!

Còn chưa an bài xong cho di dân đông bắc, dân lưu lạc lại tới, một đám một đám, nam bắc đều có.

Mục Duẫn Tranh phụ trách công việc ngoài đất vườn, Đường Cao chăm sóc chuồng trại, hai vị dì phụ trách việc trong nhà cùng cơm canh cho người làm công hàng ngày, Tống Hi ở trong phòng thuốc điều chế dược liệu mà Trần gia mới đưa tới.

Trầm Việt mang theo binh xuống dưới đổi đồ vật, tiến vào Lý gia kênh rạch liền gọi đoàn xe trực tiếp đến nhà Tống Hi, nhào vào trong bếp.

Tống Hi lập tức bắt mạch cho nhóm binh sĩ.

Trầm Việt ngậm một khối xương sườn đã lạnh tha thiết mong chờ nhìn Tống Hi, mồm miệng không rõ:

- Bầy sói xuống núi, hôm kia nửa đêm vào trong tiểu Lưu trang huyện bên, cắn chết sáu người, bị thương mười mấy, điêu đi một búp bê ba tuổi. Bên kia vào núi đánh một lần, không đánh trúng được mấy con lại đuổi chạy về hướng chúng ta. Chúng tôi vào núi tìm kiếm một chút, cầu nam thân chỉ dẫn một chút!

Tống Hi nghĩ nghĩ:

- Tôi muốn một nửa da sói!

Da sói là vật tốt, coi như hắn cùng Mục Duẫn Tranh không dùng được nhưng dì cùng chú trong nhà tuổi tác lớn, Đường Cao thân thể cũng hơi yếu.

Trầm Việt ngậm xương sườn, trên tay còn cầm một khối, nói:

- Không thành vấn đề, thịt cho tôi là được.

Lại do dự một chút, hỏi:

- Thịt sói có thể ăn đi?

Tống Hi gật đầu:

- Có thể, cũng giống thịt chó thịt hổ, tôi cho cậu gói thuốc trừ mùi tanh. Nhưng mà, thịt sói đã ăn qua thịt người, ha ha!

Khuôn mặt tang thương của Trầm Việt nhất thời tái mét.

Tống Hi nói:

- Thả một trung đội giúp tôi xem nhà, mang theo hai trung đội trưởng, cần khí lực lớn, cản trở thì không cần. Cộng thêm Mục trưởng quan là đủ rồi.

Trầm Việt rưng rưng:

- Nam thần thật tốt.

Với đám binh sĩ của hắn, chống lại bầy sói còn không biết là ai truy ai đó! Cây cối trong núi không tốt, động vật ăn cỏ ngày càng ít, động vật ăn thịt đương nhiên ăn không đủ no, phải đi ra ngoài rừng tìm thịt ăn. Đói bụng một đông một xuân, còn hưởng qua thịt người, không nhanh chóng diệt sạch chỉ sợ nói không chừng có lúc nào lại đi ra tai họa người.

Ba ngày sau Trầm Việt mang theo một đám binh sĩ mặt mũi bầm dập tới nhà, lưu một trung đội giữ nhà, hai cai đi theo vào núi.

Tống Hi:

- !

Cơm no + thịt – mị lực ghê gớm thật.

Năm người một con chó chen chúc trong núi ước chừng tám ngày.

Mục Duẫn Tranh lột xong tấm da sói cuối cùng nhìn Trầm Việt ngước cằm.

Trầm Việt nhìn hai mươi sáu bộ thịt sói bị lột trần, nhìn xem hai chiến hữu phía sau, cắn răng:

- Chôn.

Ba người trầm mặc đào hầm.

Đám người quét dọn xong tàn cuộc, Tống Hi nói:

- Cũng không thể đi một chuyến uổng công, tiếp tục đi dạo, không câu nệ là thịt gì, tốt xấu có thể bắt trở về.

Ánh mắt mấy binh sĩ liền sáng.

Tiểu Đa sưu một tiếng bỏ chạy ra ngoài.

Mấy người liền đuổi theo.

Cuối cùng sờ soạng vào nhà, Tống Hi lấy được một đầu hươu một đầu nai con ba con heo rừng mười lăm tấm da sói.

Trầm Việt mang theo trung đội cùng thật nhiều thịt suốt đêm quay về nơi đóng quân.

Hai con hươu đều còn sống, heo rừng bị thiến cùng nai con được đưa vào sân sau. Thịt hươu cũng lập tức được xử lý.

Trước khi ngủ, Mục trưởng quan trộm uống canh máu hươu.

Buổi sáng, Mục trưởng quan nằm úp sấp trong mền cào đệm giường.

Tống Hi xuống giường đổ nước bồn tắm, nhìn Mục trưởng quan cười hỏi:

- Có cần tôi ôm anh đi tắm không?

Mục trưởng quan oán hận giãy dụa bò dậy, hai chân mềm nhũn bước vào bồn tắm, trong lòng chỉ muốn chết cho xong – là hắn khinh thường, thầm nghĩ thân thể Tống bác sĩ đã khỏe buổi tối lăn sàng đan không cần bị thái bổ nói không chừng có thể lăn vài lần, ai ngờ liền không đứng dậy nổi.

Tống Hi đưa tay vuốt ve lên cơ bụng rắn chắc của trưởng quan.

Hơi thở trưởng quan nhất thời liền rối loạn, bắt lấy bàn tay, nhãn cầu nhìn chằm chằm Tống Hi.

Tống Hi vỗ mặt hắn:

- Lần sau làm canh máu hươu đừng bỏ nhiều máu như vậy, hươu đực già như thế, anh cũng thật có can đảm. Trước tắm đi, tôi đi tiêu da sói.

Mục Duẫn Tranh tắm rửa xong đi vào bếp.

Đường Cao nặn sữa xong trở về, chứng kiến đội trưởng rõ ràng mệt nhọc quá độ còn kiên trì xuống bếp, tiếp tục nhìn nam thần thần thanh khí sảng xử lý da sói trong sân, cảm khái:

- Đội trưởng, ngài nhất định là người vợ tốt nhất cảm động cả thiên hạ! Thật hiền huệ!

Tay của Mục Duẫn Tranh tạm dừng, muốn đem người gọi ra sân sau nói chuyện nhân sinh, nhưng hiện tại xương sống quá chua thắt lưng đau chân mềm cảm thấy nói không lại người ta, liền ghi nhớ một số, sau đó yên lặng nhịn.