Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 223




Có thôn dân rỗi rảnh, nghĩ tốt xấu kiếm một vài thứ cải thiện cơm nước cho người thân trong nhà.

Hơn nữa cư dân trong trấn cùng di dân còn chưa được phân đất vườn, còn có dân lưu lạc đi qua kiếm ăn.

Có thể vào miệng đều không buông tha, tìm không được cái ăn cũng có thể chặt một ít củi mang về lưu trữ mùa đông nhóm lửa sưởi ấm. Trong núi có không ít cây cối chết cóng, bị chặt hết cây còn sống cũng gặp ương, chặt cành, bái vỏ cây, hoặc là cả cây đều bị chém về nhà. Năm trước trời đông cực lạnh, người bị đông lạnh cả một mùa đông cũng bị đông lạnh sợ hãi.

Đường Cao nói:

- Cây của nam thần trồng đều bị chém?

Tống Hi cũng không để ý:

- Năm ấy mùa hè mưa nhiều, tôi sợ có đất đá trôi mới trồng cây. Mấy năm nay cũng không thường trời mưa, nghĩ hẳn là vấn đề không lớn, chờ sau này mùa màng tốt trở lại thì tiếp tục trồng là được. Cũng không thể nhìn thấy người ta chết cóng, dù sao không phải ai cũng đổi được than.

Đường thúc thở dài một hơi.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Lúc trở lại tôi mượn xe ngựa của A Cổ Lạp, buổi trưa có điện đi xay gạo.

Tống Hi gật gật đầu:

- Hôm nay có lúa mạch cũng phơi khô, tiếp tục xay bột mì, đã lâu không ăn bột mì lúa mì vụ đông.

Mục Duẫn Tranh:

- Buổi tối làm vằn thắn?

Tống Hi gật đầu:

- Được.

Đường Cao cắn ngón tay nhìn từng đội trưởng – báo cáo lộ trình trưng cầu cơm chiều chẳng hạn, đội trưởng quả thật là hiền huệ càng thêm hiền huệ!

Đội trưởng hiền huệ như vậy, thật muốn.. cưới một người!

Tống Hi xem xét liếc qua Đường Cao, yên lặng quay đầu – thật là ngu.

Mục Duẫn Tranh xay gạo trở về, Đường Cao chạy tới hỗ trợ khuân vác, ống quần xăn lên cao, hai chân luân phiên vươn ra khoe khoang với từng đội trưởng:

- Giày mới, mẹ của tôi làm.

Hai vị dì cùng Toàn Căn thím học làm giày, đây là đôi thứ nhất.

Mục Duẫn Tranh lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Cao một cái, trầm mặc khiêng một túi gạo một túi bột mì đưa vào phòng bếp, sau đó quay vào phòng, không bao lâu lại đi ra, giơ chân khoe ủng ngắn, ngữ khí bình thản:

- Giày da hươu, chiếu theo quân giày cũ làm.

Đường Cao ôm ngực, cảm giác mình nhận thương tổn thật sâu.

Mục Duẫn Tranh liếc mắt nhìn chiến hữu ngu xuẩn bị đả kích, trở về phòng, cởi giày, nhu chân.

Tống Hi:

- !

Nhớ rõ đôi giày kia làm có chút nhỏ, thật là mài chân đâu..

- Tiểu Tống ca, tiểu Tống ca mau tới, thôn trưởng té ngã!

Rất xa, thanh âm Lý Bảo Điền truyền tới.

Tống Hi cả kinh, nhanh chóng cầm hòm thuốc chạy ra.

Lý Bảo Điền vừa chạy vừa thở hổn hển:

- Đại đội đánh nhau, bên ngoài tường viện nhà Lý Đại Trụ bị người đào khoai lang, nói là di dân đông bắc trộm. Di dân đông bắc không thừa nhận, hai bên liền đánh nhau. Thôn trưởng đi qua hòa giải, không biết bị ai xô đẩy một phen, không đứng dậy nổi.

Tống Hi cau mày.

Chờ kiểm tra xong, càng cau chặt mày.

Thôn trưởng nằm dưới đất không thể động, sắc mặt vàng như nến, bên cạnh vây quanh một vòng người, các con cháu đều sợ hãi.

Tống Hi nói:

- Bị thương thắt lưng, xương cốt không nhiều vấn đề, không cần phẫu thuật. Tôi trước xoa bóp một chút, nếu có thể động thì qua nhà tôi đi, phải nuôi dưỡng. Bảo Điền đi một chuyến, hỏi Mục trưởng quan cần cáng.

Mang lên nửa đường, thôn trưởng hòa hoãn lại, có thể nói chuyện:

- Tiểu Tống, đừng đi nhà cậu, nếu không việc gì cũng tìm tới nhà cậu, phiền toái.

Tống Hi cầm tay lão thôn trưởng, không lên tiếng, chỉ thúc giục người đi nhanh một chút vững một chút.

Đi tới cửa lớn, lão thôn trưởng chết sống không muốn đi vào, thấy mình nói không được người khác thì giãy dụa muốn lăn xuống dưới. Mấy vương bát đản trong thôn không có việc gì còn có thể gây sự đâu, nếu hắn ở lại trong nhà tiểu Tống, đám vương bát đản kia khẳng định lấy cớ tìm tới cửa, không thiếu sẽ tai họa đồ vật của nhà người ta.

Tống Hi thấy lão thôn trưởng thật sự không muốn, đành nói:

- Hay là như vậy đi, chú tiến vào phòng bệnh quan sát hai ngày, xong rồi tôi cho người đem phòng nhỏ bên nhà ấm thu thập đi ra, tổn thương gân cốt chữa trăm ngày, ở lại trong nhà của ngài thật không có phương tiện, nấu thuốc đưa qua đều lạnh.

Lúc này lão thôn trưởng mới buông tay gật đầu.

Chờ lão thôn trưởng nằm ngủ, Tống Hi kéo hai con trai của hắn qua một bên nói:

- Lần trước tôi đã nói với các anh, nếu chú không bỏ chức thôn trưởng nuôi dưỡng thân thể, có thể qua được năm nay hay không cũng huyền. Hôm nay lại thêm một lần té này, có thể nói một chân đều giẫm vào quan tài. Nhân cơ hội này đem gánh nặng bỏ xuống nuôi dưỡng một chút, nếu bây giờ kịp điều dưỡng, còn được ba năm năm.

Con lớn của thôn trưởng ngồi xổm ôm mặt ô ô khóc lên, con út đập tường, hận cực kỳ:

- Đầu xuân nói mặc kệ, lại không ai chịu làm, chuyện sốt ruột lại liên tục tới, phóng cũng không bỏ xuống được. Lý Đại Trụ là tên gia súc, tôi không tha cho hắn!

Khóe miệng Tống Hi co giật. Nhà của Lý Đại Trụ hiện tại một ngày cãi trận nhỏ ba ngày cãi trận lớn thường thường còn động tay, hai cha con đối địch với cha mẹ chồng cùng chị chồng, còn lại mấy người chỉ biết né tránh hoặc là trầm mặc. Cũng may mắn Khâu thím sớm cách khỏi toàn gia này, hai mẹ con hiện tại cũng không sai, còn thu xếp cưới vợ cho Lưu Kim Bảo đâu!

Lão thôn trưởng vào nhà Tống Hi không bao lâu thôn dân từng đợt từng đợt đi thăm, đem sân nhà Tống Hi nhìn quanh một lần, có người không tự giác còn leo lên cửa sổ nhìn vào phòng, nếu không phải gian nhà giữa khóa cửa, chỉ sợ còn có người mở cửa đi vào còn muốn chui luôn vào sân sau nhìn xem.