Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 227




Tống Hi tiếp tục nói:

- Có lẽ, các vị cần một vị giáo quan ngoài biên chế? Chỗ chúng tôi có núi có rừng có tay đấm, hẳn là còn có thể phát huy vài phần nhiệt lượng thừa! Hay là nói chỉ có cầm súng xông pha đi chiến đấu mới kêu là phù hợp với sự cần thiết của quốc gia?

Đại đội trưởng trầm mặc nhìn Tống Hi.

Tống Hi đứng lên, nói:

- Dược liệu cùng lương thực tôi sẽ cho người mang tới, đúng hạn uống thuốc, chúng tôi về trước.

Nói xong lôi kéo Mục Duẫn Tranh đi ra cửa, đi tới cửa hắn quay đầu lại nói một câu:

- Vài lần suýt chết nhưng vẫn còn sống, hắn có quyền lợi vì chính mình sống một lần.

Đại đội trưởng không mở miệng, ánh mắt đã dịu đi xuống.

Mục Duẫn Tranh chậm rãi nắm chặt tay Tống Hi.

Khi về nhà đi cùng anh em Bạch gia, Bạch Chân tự mình chọn một con bò hai con dê, mang theo thật nhiều bình bình lọ lọ lưu luyến không rời về nhà.

Tháng 11, trời lạnh xuống.

Đường Cao vẫn mỗi ngày nhìn chằm chằm nhiệt kế, cực kỳ cao hứng:

- Hiện tại nhiệt độ cũng giống như tháng 10 năm trước, chậm hơn một tháng. Tuy vẫn không bằng nhiều năm trước kia, nhưng so với năm trước đã tốt hơn nhiều lắm. Ba mẫu nhà ấm kia đã để trống, đợi đất khô là có thể ở người.

Tống Hi gật gật đầu, nói:

- Lý Văn Hải đã hỏi tôi nhiều lần, tôi chỉ nói hết thảy tùy thôn sắp xếp, chỉ cần không đập vỡ thủy tinh không cố ý lãng phí đất của tôi, mọi sự tôi mặc kệ. Hiện tại hắn đang từng nhà công tác thống kê nhân số tính toán số lượng than cần dùng đâu!

Khi nhiệt độ hạ xuống – 10 độ, lão nhân cùng nhi đồng trong thôn lục tục tiến vào hai nhà ấm kia.

Tống Hi đơn giản nhìn một chút, so với năm trước nhiều hơn không ít, cũng có chút khuôn mặt xa lạ, hẳn là thân thích bạn bè tới nhờ vả.

Mùa đông này không có tuyết rơi, lạnh cùng khô ráo. Thời gian lạnh nhất cũng là – 37 độ, nhưng không xuống tới mức – 40 độ. Nhiệt độ ban ngày lại cao hơn năm trước 5, 6 độ.

Đêm 30, truyền bá hai tin tức.

Năm nay mặt biển chỉ dâng lên một nửa so với năm trước, trước mắt vùng duyên hải bị ảnh hưởng không lớn.

Nông trường nhà ấm đông bắc gieo bắp cao sản sản phẩm mới lấy được thành công lớn, chia đều mẫu sản vượt qua 2500 cân.

Nhìn hai đại tin tức được đẩy lên trang đầu đỏ tươi, Tống Hi quay đầu liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh, một cước giẫm lên tiểu Đa còn đang cắn gót giày của hắn, cười rộ lên.

Phiên Ngoại:

Đường Cao thở ra một hơi:

- Cuối cùng có điềm tốt!

Đúng vậy, cuối cùng có điềm tốt. Chỉ cần mặt biển đừng trướng nhanh như vậy, nhiệt độ đừng thấp như thế, phương nam sản lượng đủ bảo đảm, hơn nữa thêm bình nguyên đông bắc cùng Hoa Bắc, ấm no vẫn có thể bảo chứng. Có ấm no, mới có phát triển!

Đêm 30 này quả thật khoái hoạt, tựa hồ vừa nhắm mắt mở ra đã là mùng một.

Sáng sớm cửa nhà Tống Hi bị gõ phanh phanh phanh, xen lẫn thanh âm nhi đồng non nớt hô.

- Chúc tết!

- Ăn tết vui vẻ!

- Tiểu Tống thúc, ăn tết vui vẻ!

- Mở cửa nhanh nha!

* * *

Tống Hi cau mày ngồi dậy, thở dài:

- Lý Văn Hải kém xa lão thôn trưởng, rất rõ ràng là quản không được thôn dân. Năm trước còn có lão thôn trưởng trấn thủ, người nào dám la hét ầm ĩ trước nhà chúng ta, hiện tại trời còn chưa sáng đâu! Cũng không biết bên trong đều ở loại người gì, trời lạnh cũng không chịu quản nhi đồng.

Mục Duẫn Tranh đi theo đứng dậy, nói:

- Bỏ đi, đều là nhi đồng, một năm chỉ đợi ngày này khoái hoạt miệng một chút đâu!

Tống Hi nói:

- Được, chờ sau này mùa màng tốt lắm, bên này có thể buông tay, hãy cùng tôi ra cửa đi! Làm lang trung du phương, trời nam đất bắc đều đi, nhìn xem phong thổ của non sông.

- Được.

Mục Duẫn Tranh trịnh trọng trả lời, cúi đầu nhìn Tống Hi hồi lâu, gom qua hôn một cái lên giữa trán.

Tống Hi đem người đẩy ngã, lại đè xuống hôn lên.

Mở cửa lớn, đối diện khuôn mặt xấu hổ của Lý Văn Hải đứng bên ngoài.

Lý Văn Hải vẻ mặt khó xử:

- Bọn nhỏ làm ầm ĩ, tôi, ai..

Tống Hi gật gật đầu:

- Bây giờ còn chưa tới năm giờ, cho bọn họ về ngủ tiếp một lát. Đầu năm nay dinh dưỡng theo không kịp, cũng không cần tiếp tục thiếu ngủ.

Lý Văn Hải ân một tiếng:

- Còn không phải sao, đều do thời đại này làm, trên mặt không có huyết sắc, nhìn thấy liền đau lòng.

Mục Duẫn Tranh trực tiếp đưa qua túi đậu phộng rang:

- Phân cho bọn nhỏ đi, đừng tiếp tục ồn ào, trong nhà có người già, không chịu nổi.

Lý Văn Hải ngượng ngùng tiếp nhận, kêu gọi nhóm nhi đồng chen chúc ngoài cửa đi rồi.

Mục Duẫn Tranh đen mặt:

- Con của hắn ở bên trong.

Tống Hi cười cười:

- Người đều có tư tâm, người như lão thôn trưởng chỉ có một. Chỉ là vì một ngụm cái ăn, bỏ đi, đem bắp nấu, hừng đông cho mỗi nhi đồng một trái. Nấu luôn đậu tương đậu giác, mỗi người một chén. Đều nấu ngũ vị hương.

Năm nay người lưu trong nhà ấm ăn tết nhiều hơn năm trước rất nhiều, bình thường có gia đình không biết xấu hổ kêu luôn thanh tráng trong nhà cùng tới, ở mãi tới trời tối đen mới về nhà ngủ.

Sau hừng đông người càng nhiều hơn.

Cũng có người ôm nhi đồng tới.

Mục Duẫn Tranh nấu nồi trứng gà, nhi đồng dưới ba tuổi mỗi người một quả trứng.

Tống Hi:

- !

Nhi đồng dưới ba tuổi trong thôn đều do hắn đỡ đẻ..