Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 83





Hiện tại tin tức truyền bá nhanh chóng như thế, năm trước tuyết tai họa, năm nay nạn hạn hán, mùa màng giảm sản lượng đều rõ ràng đặt ngay trước mặt mọi người. Quốc gia có thể khống chế giá lương, nhưng không giải quyết được thiên tai, lòng người sao có thể không hoảng hốt!

Tống Hi nghĩ nghĩ, ra cửa một chuyến đi nhà xưởng mài lúa Triệu gia kênh rạch định mười túi gạo mười túi bột mì, lại đi trung tâm bán mầm móng trong trấn định một đám hạt giống lúa mạch lúa mì vụ xuân. Hai năm qua mùa đông quá dài, Tống Hi không dám trồng lúa mì vụ đông, vụ xuân thì còn có thể thử xem. Tuy nói hương vị bột mì lúa mì vụ xuân kém hơn vụ đông một chút, nhưng vẫn tốt hơn là bắp cùng khoai lang. Ai biết tình huống tai họa cứ kéo dài như vậy còn có thể mua được gạo ăn hay không, bởi vì địa phương này không sản lúa nước!

Không bao lâu sinh viên bên ngoài cũng đã trở lại.

Cháu trai của Lý lão lục là Lý Tinh Hoa gọi điện nhờ trong nhà cầm thêm quần áo dày đi ra bến xe đón người, nói là ở trên xe lửa từ B thị đi tới đã sắp chết cóng, hiện tại đã lên xe khách đường dài, còn dẫn theo hai nữ bạn học nhà ở đông bắc.

Lý lão lục tìm tới cửa, Tống Hi đáp ứng giúp người chạy một chuyến, trong lòng lại có vài phần buồn cười. Đại học phía nam, năm nay thời gian lạnh nhất nhiệt độ cũng chỉ đảo quanh 0 độ, trên xe lửa lại có hệ thống sưởi hơi, xe lửa đến B thị liền đối diện nhiệt độ dưới 0 độ, nháy mắt đều bị chết cóng.

Trong nhà Tống Hi có áo ba đờ xuy quân đội, là Mục Duẫn Tranh tặng, vì thế cầm theo. Hơn nữa Lý lão lục mang tới hai cái áo lông nữ sĩ, mới có thể đem ba băng côn mang trở lại.

Lý lão lục cười hắc hắc đem áo bông kiểu cũ thu vào:

- Cái này tôi lấy về, sẽ không làm cho cháu tôi bị dọa người trước mặt tiểu cô nương, nếu không khiến cho hắn không lấy được người vợ thì làm sao bây giờ!

Lái xe đến bên xe trong huyện thành, xe khách đường dài xuất phát từ B thị còn chưa tới, Tống Hi thấy xe của mình cũng không ngồi được nhiều người như vậy, liền kháp thời gian gọi một chiếc taxi, còn bỏ thêm tiền đem hệ thống sưởi hơi mở ra.

Xe đến trạm, Tống Hi ôm quần áo vào bến đón người.

Lý Tinh Hoa bái lên cửa sổ suýt nữa òa khóc:

- Tiểu Tống ca, bên này bên này!

Tống Hi vội vàng đem quần áo đưa tới.

Sắc mặt hai nữ sinh đều có chút trắng bệch, vừa nhìn bị đông lạnh phát tím.

Tống Hi đem người đưa tới ngoài bến xe, ném hành lý vào trong xe, lại đẩy ghế dựng lên:

- Các cô nương đi vào thay quần áo dày hơn đi!

Hai nữ sinh run rẩy bò lên xe đóng cửa mặc quần áo. Không phải dọc đường các nàng không muốn mặc, thật sự là không thể mặc. Mới vừa lên xe mặc không được, quá nóng. Càng đi về phía bắc càng lạnh, muốn vào phòng vệ sinh mặc nhưng xe lửa cuối năm muốn nhúc nhích đều thật khó khăn, trong phòng vệ sinh đầy ắp người, càng khỏi nói đi vào thay quần áo.

Tới B thị đổi xe, vừa xuống xe suýt nữa chết cóng, Lý Tinh Hoa nói mang các nàng về nhà sưởi ấm trước, lại cần vội vã gọi xe nên không có thời gian mặc quần áo bông dày, hiện tại rốt cục có địa phương thay quần áo.

Hai người xuống xe, Tống Hi mua ba bình sữa hạnh nhân nóng cùng sáu quả trứng luộc trong nước trà, đem ba người đưa lên xe taxi ấm áp.

Đem người đưa về nhà, Tống Hi vẫn không nhịn được cười. Mùa này hắn cũng từng ngồi xe lửa một lần, cha nuôi kiên trì, thật sự là bị tội. Lần đó là từ bắc tới nam, một đường đi một đường cởi, cuối cùng quần bông không khả năng cởi, lúc xuống xe suýt nữa nóng nực nổi cả rôm sởi.

Lý lão lục đến trả áo ba đờ xuy quân đội, nếp nhăn trên mặt đều mang theo cười. Cháu trai lên đại học nửa năm liền mang về hai cô nương xinh xắn, cũng nên có một cháu dâu đi!

Trời lạnh, Tống Hi không thích ra khỏi phòng, mỗi ngày lên mạng tìm thực đơn nấu mấy khối thịt nai.

Tiểu Đa sắp buồn bực chết. Còn không bằng mỗi ngày nấu nồi dưa chua đâu, tuy nói thịt không thơm, nhưng dù gì cũng là vị thịt a!

Tống Hi cũng buồn bực, lên mạng thật không đáng tin, thực đơn trên đó đều lừa gạt, mỗi bước viết cũng không tỉ mỉ, hoàn toàn chiếu làm thật khó khăn. Vẫn là cha nuôi lưu lại phối phương càng tốt hơn, giờ nào độ lửa gì cần phóng bao nhiêu trọng lượng đều thật rõ ràng, làm được hoàn toàn không áp lực.

Vì thế Tống Hi quyết đoán vứt bỏ lên mạng chạy lên lầu tìm kiếm bản ghi chép của cha nuôi. Một bên lật tìm một bên cảm khái. Xem, chữ viết thật đẹp, là cha nuôi mù viết ra! Chữ tiểu Khải, chữ tiểu Triện hoa mai, cuồng thảo, lật xem tới trang "Tiêu Dao du" cuối cùng, Tống Hi yên lặng xếp trở về. Đó là lúc hắn mười lăm tuổi viết, lúc đó còn tự cho rất đẹp, nháy mắt bị so thành cặn bã.

Cuối cùng Tống Hi nhảy ra phối phương nấu thịt nai thuốc thiện, chiếu làm một nồi, nấu suốt nửa ngày.

Tiểu Đa ăn thật ngon lành.

Tống Hi ăn càng thơm.

Vào ban đêm, một người một chó nóng đến không ngủ được, đứng lên đi vào núi chạy một vòng.

Tiểu Đa điêu một con hoẵng, Tống Hi bắt một con dê núi.

Suốt đêm thu thập xong.

Trời sáng rõ, Tống Hi đi lên lầu ngủ lại.

Tiểu Đa muốn lên giường, bị cự tuyệt không chút lưu tình:

- Cậu điêu xong con hoẵng không tắm rửa, ngủ thảm đi!

Tiểu Đa cực kỳ thương tâm, đem thảm da thỏ điêu tới bên cạnh giường, ủy khuất nằm ngủ.

Tống Hi lại đứng lên lấy cái mền lông vịt nhỏ đắp cho nó.

Lý Bảo Điền ở bên ngoài phanh phanh gõ cửa:

- Tiểu Tống ca, đưa bánh chiên cho anh đây, mới chiên xong, còn nóng hổi đâu!

Tống Hi mơ màng đạp tiểu Đa:

- Đi mở cửa cho anh của cậu!

Victor đứng lên đi ra mở cửa, nhảy lên cắn hồi lâu mở không ra.

- Gâu gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu!

Phá hư bác sĩ, tiểu Đa mở không ra!

Tống Hi ngủ được ấm áp, không muốn chui ra ổ chăn, liền bọc mền thò đầu qua cửa sổ kêu một tiếng:

- Bảo Điền, cậu trèo tường vào đi, để tiểu Đa đón cậu!