Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Song Trùng

Chương 117





Trong không khí đầy mùi thuốc súng từ hai vị siêu học bá của trường, trán của thầy hiệu trưởng không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.

Ông lấy ra giấy báo dự thi rồi đưa cho hai người, giọng nói đầy ân cần dịu dàng lên tiếng:“Đây là giấy dự thi của hai em.

Hiện tại hai em là hạt giống số một của trường chúng ta, vậy nên trường sẽ cố gắng hỗ trợ hết mức có thể cho kì thi sắp tới của hai em.


Kỷ Dược Phàm nhận lấy giấy báo dự thi trong tay, rồi liếc nhìn về phía cô gái đối diện mình kiêu ngạo lên tiếng.

“Em từ trước đến nay không hứng thú với điểm số, nhưng nghe nói bạn học Mộ đây từ đội sổ mà có thể vươn lên top 1 của trường, vậy thì lần này em phải dùng hết sức, để cậu ấy biết cái gì gọi là hiện thực tàn khốc rồi!”
Kỷ Thần Hi đương nhiên cũng thuộc thể loại chỉ cần đậu là được, dù sao với lượng kiến thức mà cô có thì quả thật mấy cái kì thi này trở nên vô cùng nhạt nhẽo.


Thế nhưng tên thần kinh có vấn đề này, lại năm lần bảy lượt muốn gây hấn với cô, hắn nghĩ Kỷ Thần Hi này là kẻ ăn chay chắc?
“Muốn tôi thấy hiện thực tàn khốc? Cậu có khả năng đó sao?” Cô gái xinh đẹp khẽ nhếch mép khiêu khích.

Vốn dĩ thầy cô trong trường còn đang bàn luận với nhau về cách kích thích tinh thần chiến đấu của hai siêu cấp học bá này.

Dù hai đứa nhóc thiên tài này thật sự rất giỏi, nhưng bọn nó lại không muốn thể hiện hết khả năng của bản thân, mà luôn tìm cách khống chế điểm số của mình ở mức trung bình.

Nhất là con bé Mộ Nhược Vi, từ sau lần đạt điểm tuyệt đối trước toàn trường, con bé liền không để ý đến điểm số nữa.

Cứ mỗi bài thi chỉ làm đúng phân nữa số điểm, không hơn không kém dù chỉ một điểm.

Cứ một hai lần thì còn gọi là trùng hợp, nhưng xuyên suốt mấy chục bài thi, bài nào cũng chỉ làm một nữa rồi nộp, đã thế chỉ làm đúng những câu khó nhất.

Thật là khiến cho người làm nghề nhà giáo như bọn họ tức chết mà!
Khi mọi người còn đang rầu rĩ không biết nên khuyên nhủ thế nào, thì thầy hiệu trưởng lại nói tiếp.

“Đã thế thì các em có muốn cược với nhau một ván không? Nếu ai là người cao điểm hơn sẽ đáp ứng người kia một điều gì đó.


Hai người đang đấu mắt với nhau, nghe lời hiệu trưởng nói thì liền lạnh mặt nhìn về phía thầy hiệu trưởng đáng kính mà đồng thanh lên tiếng:“Thầy đang đùa gà đấy à!”
Thầy hiệu trưởng tỏ vè ngơ ngác cười hề hề:“Nhưng có vẻ thầy thành công rồi đúng không?”
Kỷ Thần Hi nắm lấy giấy dự thi rồi muốn đứng dậy rời đi.


Trước khi đi cô nhìn thẳng vào mặt của anh chàng giáo thảo trước mặt mình, lần nữa khiêu khích.

“Phải! Thầy thành công rồi đấy! Nếu lần này em thắng, hy vọng bạn học Kỷ, chạy một vòng quanh sân trường, vừa chạy vừa la ‘Tôi là tên thần kinh có bệnh biến thái’!”
Kỷ Dược Phàm cũng không hề chịu thua mà đáp:“Được tôi đồng ý! Nhưng ngược lại, nếu cậu thua, cậu phải đứng trước toàn trường cầu xin tôi làm bạn trai cậu!”
Khoé môi Kỷ Thần Hi liền nhếch lên:“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Kỷ Dược Phàm:"Nhất ngôn cửu đỉnh!’
Đợi đến khi hai vị tổ tông rời đi, mấy thầy cô khác liền xúm lại khen thầy hiệu trưởng hết lời.

“Hiệu trưởng Hoàng, thầy cũng lợi hại quá rồi, có thể kích động tinh thần thi cử của hai tổ tông đó, kì này ngôi vương chắc chắn thuộc về trường chúng ta rồi!”
"Đúng vậy, thầy cũng lợi hại thật, dù hai đứa nó đều biết thầy đang đào hố, nhưng lại sẵn sàng nhảy vào, đúng là chỉ có thầy mới làm được thôi!’
Thầy hiệu trưởng nhìn về phía cửa rồi cười khẽ:“Hy vọng đề ngày mai không quá dễ, nếu không hai tiểu tổ tông của chúng ta sẽ cảm thấy vô vị lắm…”
Thời gian còn lại trong trường chủ yếu là để mọi người chụp ảnh cùng nhau, mà những việc vô vị đó Kỷ Thần Hi lại chẳng có hứng tham gia, nên cô quyết định đi về luôn.

Nhưng bước được mấy bước cô lại tức giận quay đầu lại mắng:“Nè! Tên thần kình! Anh đi theo tôi làm gì?”
Kỷ Dược Phàm đưa tay vào túi quần bước lên trước cô:“Đường này là của cô hay gì? Tôi không thể đi được à?”
“Được anh có quyền đi! Được chưa!” Kỷ Thần Hi cũng chẳng rảnh để đôi co với một tên bệnh, liền mặt kệ cậu ta mà đi tiếp.


Kỷ Dược Phàm nhìn cô gái tức giận bỏ đi thì liền mỉm cười:“Thật sự xinh hơn trước đây rất nhiều, còn có…có chút đáng yêu nữa.


Không hiểu sao Kỷ Thần Hi bỗng cảm thấy ớn lạnh, nhưng khi trông thấy bóng dáng quen thuộc ngoài cổng trường, thì cơn tức giận nãy giờ dường như bay đi hết.

Cô gái nhỏ phấn khích chạy đến xà vào lòng của người đàn ông đang mãi chăm chú nhìn vào điện thoại mà không để ý cô đang đến gần.

Tịch Cảnh Dương hơi bất ngờ, còn vô thức định đẩy cô ra, nhưng lại ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ quen thuộc thì liền mặc kệ mà để cô gái xà vào lòng mình.

.