Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét) - Chương 32: Không nghi ngờ




Sáng ngày hôm sau, An An ra khỏi nhà đi làm mà Minh ^-'Minh vẫn chưa về. Cô thầm thở dài, chẳng phải đã sớm quen rồi sao? Lần nào anh cũng ham chơi bỏ mặc cô một mình, đến hai ba ngày sau mới về.



Công việc tiến triển bình thường, mấy cô gái trong công ty vẫn chưa chịu buông tha Tiểu Vũ, lần nào cũng tìm lý do để dò la tin tức của hắn. Có lẽ cô gái nào cũng muốn chàng trai của mình chỉ chú ý đến mồi côa, nhưng chính vì thế lại khiến bản thân như đang mang một khoản nợ lớn, mặc dù nó là một thứ ràng buộc đầy ngọt ngào.



Cố gắng xua đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, An An tập trung chuẩn bị bài báo cáo cho cuộc họp thường kỳ hôm nay.



Công ty có thêm dự án mới, hôm qua xem trên email, phòng kinh doanh vừa ký được một họp đồng lớn, nếukhông nhầm thì hôm nay sẽ bàn luận về dự án này.



Thì ra lần này dự án triển khai ở tỉnh khác, cần một nhóm đặc biệt để thử vận hành thiết bị cho khách hàng xem, đây là hợp đồng bạc triệu nên công ty rất coi trọng, trong hợp đồng ký kết ngoài hỗ trợ về máy móc kỹ thuật còn cung cấp một số mô hình tiên tiến của công ty. Cho nên, ngoài việc cử thành phần ưu tú nhất của phòng tiếp thị và kỹ thuật thì giám đốc còn đặc biệt đề cử cô làm trợ lý, để tối ưu hóa và đào tạo phương thức quản lý cho đối tác.



CEO hết sức chăm chú lắng nghe chi tiết đàm phán của bản hợp đồng, sau đó sắp xếp công việc cho các bộ phận, còn nhấn mạnh thêm lần này giám đốc bên đối tác đánh giá cao phương thức điều hành của công ty, hết lời khen ngợi, nên mọi người cần dốc toàn tâm toàn lực cho dự án này.



Kế hoạch thực hiện từ tuần sau, bắt đầu ở Đại Liên, đặc biệt nhóm đi công tác phải ở đó từ một đến hai tuần, nhưng chủ yếu là nhân viên kinh doanh và kỹ thuật, cô chỉ chịu trách nhiệm huấn luyện nên có lẽ ở lại chừng một tuần.



Cuộc họp giải tán, An An vội lao vào chuẩn bị cho công việc. Thời gian quá gấp, chỉ có ba ngày để làm tài liệu tập huấn, cô sắp xếp một người thay thế khi cô vắng mặt, tạmthời Nhạc Vân sẽ gánh vác tất cả mọi chuyện ở phòng nhân sự. Nếu như có việc gì đặc biệt thì liên hệ trực tiếp với cô.



Cô nghiên cứu tỉ mỉ thông tin của khách hàng, sau đó gửi cho bộ phận kinh doanh một bản, trong đầu đã phần nào định hình được một vài ý tưởng. Sau đó lập tức mở tài liệu quản lý của công ty chọn ra một vài nội dung đào tạo phù họp, lập ra một khung đề mục lớn, rồi lên mạng tìm kiếm những đề án huấn luyện mới nhất gần đây để viết đề cương bài giảng, chọn trò chơi nhỏ phù hợp trong quá trình đào tạo.





Một ngày bận rộn qua đi, công việc căng thẳng khiến cô không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện khác, đồng thời cũng bớt đi được không ít ưu phiền trong lòng.



Buổi tối cô vừa vào nhà liền phát hiện điện trong phòng ngủ đang sáng. An An treo túi lên giá quần áo, đẩy cửa bước vào phòng, Minh Minh đang chìm sâu trong giấc ngủ, điều hòa và nhạc đều vặn rất lớn. Âm thanh mặc dù ồn ào nhưng không hề ảnh hưởng đến anh, nhất định là đã thức trắng đêm qua.



Cô bước tới, vặn nhỏ âm lượng rồi đi ra chuẩn bị bữa tối, thường thì chỉ một tháng một lần Minh Minh mới về nhà, n hôm nay cô muốn nấu một bữa thật ngon lành cho haingười.



“Mama, về rồi à.” Giọng anh bồng vang lên ngay đằng sau, Minh Minh đang bám vào cánh cửa nhà bếp, mặt vẫn còn ngái ngủ. Cô mỉm cười nhìn anh: “Đi tắm đi, một lát nữa là xong”.



Anh gật đầu, ngáp một cái rồi bước vào phòng tắm.



Nhìn theo bóng anh, lòng An An nặng trĩu, liệu anh có hỏi tối qua cô đi đâu không?



Đến lúc Minh Minh ra khỏi nhà tắm thì cô đã nấu xong. Tóc anh ướt nước nhỏ từng giọt một, mình trần ngồi xuống bàn đối diện với cô. An An lấy cơm cho anh rồi mới ngồi xuống.



Cô lặng lẽ ăn, quan tâm hỏi: “Hôm qua anh không ngủ hả?”.




Minh Minh gật đầu: “ừm, đều do bọn Binh Binh cả, lúc sau còn thêm mấy người nữa, chơi tới chơi lui đến tận sáng. Mệt chết được”. Cô gắp đồ ăn cho anh sau đó lại cúi xuống tiếp tục ăn. “Đúng rồi, tối qua sao em lẩn về trước vậy? Không nói câu nào đã chạy rồi?”, anh hỏi.



“Em thấy khó chịu nên về trước.” Cô ngước lên, bình thản nói, không hề nhìn vào mắt anh. “Vậy sao không cầm túi theo? Sáng nay may có Binh Binh nhắc không thì suýtchút nữa anh cũng quên”, Minh Minh tò mò hỏi.



“À, em có gọi điện nhưng anh không bắt máy.” Cô nhìn anh, bình tĩnh nói: “Túi của em để ngay bên cạnh, em nghĩ là anh thế nào cũng cầm về hộ”. Anh gật đầu, không nghi ngờ gì: “ừ, sau đó mới thấy cuộc gọi của em, chẳng phải anh đã gọi lại cho em rồi à?”. An An rầu rĩ ậm ờ một tiếng. Anh cũng chỉ có hỏi đến vậy, cần gì quan tâm cô đi đâu.



“Khi nào anh bắt đầu họp?”, bởi mỗi lần anh về nhà đều là vì phải tham dự cuộc họp của công ty.



“Ngày mai, chủ nhật tuần này cũng phải đi làm, sếp muốn kiểm tra công việc của bọn anh ở đó.”




“Ngày mai? Thứ năm?”, cô ngạc nhiên hỏi.



“ừ, vì vậy lần này chỉ ở chơi được một hai ngày đã phải đi rồi.” Anh cũng chán nản nói, nhưng không phải là vì công việc mà là thời gian được ở lại quá ít.



“Lần này em cũng đi công tác”, An An nói.




“Vậy hả? Đi đâu?”, anh khựng lại nhìn cô, vì rất ít khi cô phải đi công tác.



“Đi Đại Liên, công ty nhận một dự án mới, phải đến đó huấn luyện.”



“Ồ, công ty em lần này kiếm được hợp đồng lớn à? Khinào em đi”, anh trêu cô.



“Vâng, vì vậy mới phải cố gắng, dốc toàn lực thực hiện. Giám đốc đã ra lệnh rồi, lần này phải làm cho thật tốt. Thứ hai tuần sau em đi, dự định khoảng một tuần”, cô cười nhạt trả lời.



Thời gian khít, anh đi chủ nhật, thì thứ hai cô tới Đại Liên. Minh Minh không ý kiến gì: “Cũng tốt, dù sao mấy ngày này anh rất bận, em cứ làm việc của em đi, anh để máy tính ở nhà cho em dùng”.



Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng đả động gì mấy đến việc tối qua cô về trước. Trái tim An An vì vậy càng nặng trĩu hơn, anh đúng là chẳng quan tâm đến chuyện có cô ở bên cạnh hay không. Chỉ là do cô suy nghĩ vớ vẩn, còn mong chờ anh sẽ chất vấn tại sao bỏ đi trước, cô sẽ giải thích một chút nếu như anh có trách móc mình. Tuy nhiên, chẳng có gì xảy ra cả, ngay cả sự nghi ngờ cũng không. Mối quan hệ của họ là vậy, mồi người có một cuộc sống riêng, chỉ cần không làm phiền đối phương, thì mọi chuyện đều ổn.



Sự áy nảy day dứt của bản thân có phải quá dư thừa rồi không? Cô chán nản cùng cực.