Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét) - Chương 9: Khó ngủ





Chẳng biết qua bao lâu, mà có lẽ do cô quá mệt mỏi, '“'cũng có thể là do cô quá sợ hãi, cô vẫn đứng thế, cứ để hắn ôm chìm sâu vào giấc ngủ. Cô đã quên mất cơn điên cuồng vừa nãy của hắn, quên mất hậu quả sẽ đáng sợ như thế nào, mặc cho hắn ôm.


Những giọt nước mắt của cô vẫn còn đọng lại trên hàng mi run rẩy. Nơi khóe mắt, những giọt nước mắt cũng dần khô, cứ như thế cô nằm trong lòng hắn, thiếp đi.


Vũ Minh nhìn cô trong vòng tay mình, gương mặt An An như đóa hoa lê dưới mưa, trong sáng ngây thơ, khác hẳn vừa rồi. Cô làm sao có thể, làm sao có thể ngủ trước mặt hắn thế này chứ, không sợ sẽ bị hắn “làm thịt” ư, cô gái ngốc nghếch này đúng là không phải ngốc bình thường.


Thôi bỏ đi, hắn không thể cưỡng ép khi trên gương mặt cô còn đầy nước mắt.


Nhưng, ánh mắt hắn nhìn xuống phía dưới, cảm nhận rõ sức nóng ở giữa hai đùi mình, đêm nay làm sao mà quađược đây. Vừa rồi lúc giằng co, phần cổ của chiếc váy đã bị bung ra, bầu ngực trắng nõn cứ thế phơi bày trước mắt. Vũ Minh đưa tầm mắt quét qua cái đầu nhũ hoa hồng hồng kia, vừa rồi mới vuốt ve giờ nó đã nhô hẳn dậy, thật lóa mắt.


Không xong rồi, đôi tay hắn càng ghì chặt lấy cô, không muốn rời, hắn không dám chắc đêm nay cô có thể trải qua một cách êm đềm.


Vũ Minh ôm cô vào trong phòng ngủ, đặt lên giường. Nhìn những sợi tóc rối tung rũ ra trên gối, tấm thân mềm mại nằm nghiêng nghiêng ở đó. Hắn không thể dừng lại, hắn sắp phát điên rồi.


Vũ Minh quay người, xông thẳng vào nhà tắm. Hôm nay oi bức thế này chẳng cần dùng đến nước nóng, mà cơ thể lại đang bừng bừng, cái hắn cần nhất là tắm nước lạnh. Nếu không, tối nay hắn sẽ khó chịu đến chết mất.


Cuối cùng cơn nóng trong người cũng tạm thời hạ xuống, Vũ Minh chỉ mặc một chiếc quần soóc rộng đi ra, cách ăn mặc thoải mái này khiến hắn giống như đang đứng ở bãi biển. Cơ thể hơi gầy, mặc dù cũng có chút cơ bắp trước ngực nhưng chỉ lờ mờ, cảm giác như những múi cơ ẩn mình bên trong mà không nhô ra bên ngoài quá nhiều.



Hắn nằm trên sô pha, xoay người trằn trọc, hơi lạnh củachiếc máy điều hòa dường như không hề làm giảm đi những bồn chồn trong cơ thể, chỉ cần nghĩ tới cô đang nằm trên giường, cơ thể trắng muốt, đôi gò bồng đảo hồng hồng đã đủ cám dỗ khiêu khích hắn rồi.


Vũ Minh không thể ngủ được, đành ngồi dậy, suy nghĩ rồi đi rót ly nước, uống ừng ực, nhưng niềm kiêu hãnh đang nằm phía dưới kia yên, dòng nước lạnh vừa rồi chỉ là tức thời khiến nó chìm vào giấc ngủ, nhưng chỉ cần trong đầu chợt hiện lên hình ảnh cơ thể ngọc ngà của cô, bầu ngực của cô, đôi môi hồng của cô, thứ cảm giác rõ ràng và kích thích trở lại, chầm chậm, ngọ nguậy, nó tự vươn mình dậy.


Suy đi tính lại, nghĩ tới nghĩ lui hắn vẫn không yên tâm. Nhưng thật không dám bước qua cánh cửa căn phòng ngủ, chỉ sợ khi bước vào sẽ khiến cô hận hắn suốt đời.


Đúng rồi, cô ấy không thể cứ mặc quần áo ướt thế mà ngủ, sẽ bị cảm mất. Trong đầu vừa bật ra suy nghĩ này, hắn hấp tấp như tìm được lý do để bước vào phòng.


Nhưng vừa đặt chân vào hắn đã hối hận ngay. Nhìn thấy tấm thân trắng ngần ấy thì ngọn lửa trong lòng bốc lên càng khó nhịn khiến cái phần phía dưới hắn dựng đứng dậy. Nhìn chiếc quần soóc phồng lên như một cái bao lớn, hắn cũng không còn cách nào khác, có lẽ đêm nay cầnphải tắm thêm lần nữa.


Được rồi, trước hết thay đồ cho cô ấy cái đã. Hắn đi đến trước tủ quần áo, tìm một cái áo sơ mi vải lanh thoải mái nhất ném lên giường.


Vũ Minh ngồi bên giường, do dự đưa tay ra cởi chiếc váy của cô. Nhẹ nhàng đỡ lưng An An dậy, cô ậm ừ vài tiếng, nhẹ chút, hắn nói với chính mình. Thật may, cô vẫn chưa tỉnh, có lẽ là do quá mệt, gương mặt cô áp hẳn vào cổ hắn, cảm nhận hơi thở của cô vẫn nhẹ nhàng đều đặn như không hề có chút ảnh hưởng nào.


Kéo dây khóa phía lưng ra, một mảng da trắng ngần hiện ra trước mắt. Hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giữ lấy tấm lưng, rồi cởi chiếc váy từ đằng sau, tuột nó khỏi vai cô.


Vũ Minh cảm thấy phía dưới mình càng ngày càng căng, chật cứng.



Nửa người trên của cô chỉ còn lại chiếc áo ngực trắng vừa vặn ôm gọn đôi gò bồng đảo.


Hắn đặt An An nằm xuống, sau đó nhấc đùi, hông cô lên, cuối cùng chiếc váy cũng được cởi ra hoàn toàn. Vũ Minh quay đầu lấy chiếc áo sơ mi, xỏ vào người cô.


Nhưng, hắn lưỡng lự, cánh tay dừng lại. Nhìn cơ thể ngọc ngà nằm ngay trước mắt, toàn bộ nội y đều màu trắng, nhưbao bọc lấy một cơ thể đầy mê hoặc. Mà lúc này người đó đang chìm sâu vào giấc ngủ, cô thật sự đã rất mệt, đôi lông mi khẽ rung động.


Vũ Minh nắm chặt ga giường, trong đầu hắn thiên thần và ác quỷ đang chiến đấu ác liệt.


Đây là cơ hội tốt, lẽ nào mày lại bỏ qua, mày đúng là thằng ngốc số một - Ác quỷ nói.


Không được, cậu phải đối đãi với cô ấy xứng đáng lòng tin của cô ấy dành cho cậu - Thiên thần nói.


Lòng tin là cái quái gì, đến lúc chiếm được cô ta thì còn sợ gì cô ta không theo mày - Ác quỷ


Yêu một người, không phải là làm tổn thương người đó -Thiên thần nói.


Được rồi, hắn khua tay xua đi những ý nghĩ lan man trong đầu.


Chẳng còn cách nào khác. Nghĩ tới khuôn mặt đầy những giọt nước mắt của cô, lòng hắn như chùng xuống. Điều Vũ Minh khao khát không chỉ là cơ thể cô, mà hắn còn muốn nhiều hơn, sự dịu dàng của cô, sự quan tâm chăm sóc của cô, hắn đều muốn độc chiếm tất cả.


Lý trí đã quyết, hắn chỉ có thể từ bỏ đi ý định cưỡng bức cô trong đầu. Mặc xong chiếc áo sơ mi vào người, chiếc áothùng thình có thể che đi bớt phần lớn da thịt cơ thể, nhưng vẫn hiện rõ đôi chân trắng muốt, vạt áo vắt trên đùi cô, ngoan ngoãn và dịu dàng.


Hắn không chịu được nữa nhắm chặt mắt lại, nếu không, hắn sẽ phát điên mất.


Vũ Minh trước giờ vốn không ngờ rằng, sống đến hai mươi hai tuổi đầu mà sẽ có một ngày, ôm chặt lấy một cô gái hoàn toàn lõa thể, bản thân sớm đã bị kích thích máu huyết nổi cuồn cuộn, nhưng lại phải kiềm chế mọi ham muốn. Tuy nhiên hắn không đành bỏ đi, không nỡ gạt đi bất kỳ cơ hội nào được gần gũi cô. Haizz, được rồi, hắn đành vừa ôm cô vào lòng, vừa không ngừng cầu mong cho trời mau sáng.


Mẹ kiếp, hắn vẫn không ngừng chửi thầm, nếu như có thêm mấy lần như thế này nữa, chắc có lẽ hắn sẽ mắc chứng bất lực mất.


Hít một hơi thật sâu, lờ đi cái chồ phồng lên quần soóc. Chỉ còn cách cố gắng chiến đấu với những giới hạn của bản thân, mũi không ngừng cảm nhận được mùi hương đặc biệt đó, nó như một sự an ủi đền bù cho trái tim đang đau khổ của hắn.


Đó đúng là sự đau khổ ngọt ngào.