Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 115




Thời gian chậm rãi trôi, dưới góc phố trải một vệt nắng mỏng chào đón một mùa đâm chồi nảy lộc, hình ảnh cao lớn với bóng lưng thẳng tắp giữ chặt người con gái với vóc dáng nhỏ nhắn, làn da trắng nõn phản chiếu dưới tia sáng khiến cô như một vị nữ thần, mà anh, lại được cho là Đế Vương của bóng đêm, lẽ ra, hai con người ấy không nên đứng trên cùng một thế giới, càng không thể tồn tại đồng thời cũng một lúc. Chính sự tương phản sâu sắc này lại là điểm mấu chốt để kích thích một loại cảm xúc mà con người luôn tìm mọi cách chinh phục nó.

Tò mò... tò mò tìm kiếm sự mới mẻ, tò mò tìm kiếm thú vui giải khuây, anh gặp được cô cũng chính vì sự tò mò, cô luôn có những khả năng dễ dàng kích thích bản năng của người đàn ông tham lam chinh phục mọi thứ mà ngay chính cô không biết, vì sự đơn thuần và ngây thơ ấy, vì sự thông minh đôi khi lại ngốc nghếch đáng yêu khiến anh không biết bao lần phải vứt bỏ nguyên tắc làm việc của mình.

Môi mỏng nhẹ lướt qua khóe miệng cô, anh chậm rãi thì thào một câu, ánh mắt sắc lạnh lại ẩn hiện một tia nhu tình hiếm có.

"Hứa với tôi, về sau không được chạy trốn nữa, được không?"

Lời của anh, không giống trường hợp là người đàn ông đang cầu xin người con gái mình yêu đừng rời bỏ mình mà là đang cho cô sự lựa chọn, sự lựa chọn để ký gửi lòng tin của mình đến đối phương. Vừa nghe xong, Lạc Khuynh Thành có chút bối rối, hàng lông mi dài khẽ động, như cố gắng đọc suy nghĩ của anh thông qua biểu cảm trên gương mặt anh tuấn kia, rõ ràng, câu trả lời, cô vốn dĩ không thể nào chống cự được anh...

Rõ ràng, con tim cô đã hoàn toàn bị anh khống chế, chỉ cần một kíp nổ do chính anh điều khiển, đáng buồn thay, phần tình cảm này, không phải vì bị anh ép, mà là cô cam tâm tình nguyện.

Hơn nữa, những lời thổ lộ ngầm vừa rồi của anh đã đủ ngọt ngào khiến cô nảy sinh một loại cảm giác hối hận, vì sao cô lại muốn rời khỏi người đàn ông kiệm lời vừa tố cáo cô đã lừa trái tim anh đi, luyến tiếc, cô không thể rời khỏi anh được nữa rồi.

Anh dịu dàng gọi tên cô, ánh mắt bập bềnh dịu dàng, sủng nịch? Lý do gì cô phải chạy trốn anh?

"Được, em hứa với anh, chỉ cần em với anh đồng lòng đồng tâm, hơn nữa không hại đến đứa bé, em tuyệt đối sẽ không trốn."

Nhẹ “ừm" một tiếng đồng ý, Lạc Khuynh Thành kiên định trả lời anh, đôi mắt mê ly kiều mỵ, tựa như viên ngọc trai long lanh giữa biển trời buổi bình minh, hai gò má phiếm hồng, phong tình vạn chủng, từng chút từng chút một ăn mòn vỏ bọc sắc thép trong lòng anh...

Người con gái anh yêu, đang biểu lộ cho anh thấy dáng vẻ mê người nhất của mình, vừa trong sáng ngây thơ, vừa xinh đẹp gợi cảm, một Lạc Khuynh Thành sở hữu hai loại hình hoàn mỹ nhất của phụ nữ khiến German không cách nào cưỡng lại, sự mềm mại bao trùm lấy lồng ngực anh, sự nóng bỏng thiêu đốt cổ họng anh, ánh mắt vì cảnh đẹp trước mặt, mà rực cháy.

Cổ họng theo bản năng trượt hai cái, con ngươi ma mị khẽ nheo lại, German đương nhiên không cách nào che giấu được dục vọng bản thân, bằng chứng rõ ràng hơn, “khẩu súng" nửa thân dưới đã bắt đầu lên nòng.

Chết tiệt! Anh thề, nếu không phải vì cô đang mang thai, anh nhất định sẽ làm tình với cô trong này, mặc kệ không gian thời gian địa điểm thế nào.

Bàn tay to lớn đặt lên bầu ngực cô vuốt ve, đôi mắt anh mang lửa nóng nhìn chằm chằm vào cô, phần thân dưới hơi đưa đẩy vào giữa hai chân trắng nõn lộ ra ngoài khiến cô cảm thấy cơ thể mình có sự biến hóa lạ thường, là mong chờ, là hưng phấn, anh thì hay rồi, một chút tiết tháo không hề có, đại ý đại biểu trong đầu nghĩ gì thì hoàn toàn thể hiện hết ra bằng hành động.

"Anh..."

Hai gò má vốn đang ửng hồng, giờ phát hiện hành động càn rỡ công khai của anh, với một người da mặt vốn mỏng tan như cô, lúng túng ngại ngùng là điều không tránh khỏi, cô liếc mắt trừng cảnh cáo anh, nhưng vì ngượng lên không dám nhìn quá lâu.

Anh là loại đàn ông có thể chỉ dùng ánh mắt thôi cũng đã ăn sạch sành sanh cô, làm sao cô địch nổi?

"Hám sắc!"

Phụt cười, cô giận dỗi cười ngốc nhìn anh, khuôn mặt vì một câu châm chọc anh mà đỏ bừng cả lên.

"Ai bảo trong mắt tôi em luôn đẹp, không hám sắc mới lạ?"

Không chút khách khí gật đầu, anh hào phóng tự nâng địa vị của cô trong lòng mình lên một bậc, khiến cô ngượng đến không biết giấu mặt vào đâu.

Không biết xấu hổ! Anh làm như anh là kiểu đàn ông đào hoa lắm.

Lông mi hơi run rẩy, đôi tay để trước ngực German kháng nghị có lệ, Lạc Khuynh Thành bối rối, mặt mày thẹn thùng, chiếc cổ cao mảnh mai ẩn dưới mái tóc đen mượt trông càng thêm xinh đẹp, hấp dẫn, cô tựa như đóa hoa hồng nhỏ, dụ hoặc người lập tức ngắt xuống.

Tiểu yêu tinh này lúc nào cũng thẹn thùng, thật sự đáng yêu chết!

"Em quyến rũ tôi, nó phải xử lý sao đây?"

Trực tiếp nắm lấy tay cô di chuyển xuống dưới thân mình, anh thấp giọng thì thầm một câu đầy gợi tình bên tai cô.

Biến, biến thái!

Trừng mắt nhìn anh, cô thẹn quá hóa giận, dùng lực nhéo ngay vị trí yếu điểm đó. Cắn răng nói : “ Tự anh giải quyết đi."

"Tránh ra nào, chúng ta đứng đây lâu rồi, quay về thôi, đừng để mọi người lo lắng."

Xoay người nhích ra khỏi vòng vây dưới cánh tay anh, Lạc Khuynh Thành lập tức đổi đề tài.

Hai người, một là sĩ quan cấp cao của một đế quốc, một là phiên dịch viên đặc biệt của thiếu tướng Lệ Thiếu Đình, hai thân phận chủ chốt như thế, không thể để người khác đánh hơi thấy điều gì khác thường.

Mặc dù biết rõ ý đồ của cô, nhưng vì điều cô nói được xem như hợp tình hợp lý, anh cũng chỉ đành nhượng bộ gật đầu đồng ý, ánh mắt nhuộm màu ấm áp, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi, thấp giọng mở miệng: “Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, trở về rồi nói sau."

Anh có rất nhiều điều muốn hỏi cô, hơn nữa còn rất muốn nói với cô...

"Ừm, được."

Hài lòng với bộ dáng mềm mỏng ngoan ngoãn của cô, German cong khóe môi cười nhạt, một tia nhu hòa nhẹ lướt qua đáy mắt.

Con người anh máu lạnh vô tình, không hay cười nói, mỗi một cử chỉ nhợt nhạt anh biểu lộ ra, quá đủ để khiến bao trái tim người phải tan chảy.

"Tuy thái độ của em rất hợp lòng tôi, nhưng, phạt vẫn phải phạt."

Việc muốn chạy trốn của cô khiến trái tim anh bị tổn thương sâu sắc, anh không chịu nổi cảm giác phản bội, cho dù hai trái tim đã chịu mở cửa chào đón nhau nhưng vẫn phải phạt cô nhóc này một chút, để cho cô nhớ thật kỹ trong đầu rằng, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng không được mất lòng tin ở anh.

"Phạt?"

Đã đến nước này rồi mà anh còn muốn phạt cô sao? Hừ, đểu giả, rốt cuộc anh còn uất ức gì nữa?

"Em đang mang thai, không thể làm."

Câu này, cũng như là tâm nguyện cuối cùng cô muốn gửi gắm đến anh, cô nghĩ, quá lắm thì anh sẽ dùng cách đè cô ra để trừng phạt cô, cho nên, không thèm nghĩ ngợi, cô liền mở miệng nói, lời vừa dứt, cảm giác hối hận lập tức xâm chiếm. Đừng nói là German, cô cũng ngạc nhiên và hoảng hốt trước câu nói mang tính tự phát của mình.

Tại anh! Bình thường dạy dỗ cô thế nào thì cô tiếp thu cái ấy, cho nên luôn hiểu lầm nhiều chuyện, xấu hổ chết được.

Nghe xong, đột nhiên anh vùi mặt mình vào giữ khe rãnh ngực sâu hun hút của cô, dùng chóp mũi di chuyển lên xuống, lưu manh muốn ngậm hạt đầu hồng nhạt lấp ló đằng sau lớp áo. Anh khẽ bật cười, âm thanh có phần trêu chọc.

Làn da trắng nõn cảm nhận được hơi thở nóng rực của người đàn ông truyền đến, cả người cô lập tức run lên, gương mặt đỏ ửng. Không thông cảm cho cô thì thôi, đằng này còn mặt dày cười sỉ nhục cô.

"Còn cười nhạo em nữa là em bơ anh luôn!"

Dùng hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy mặt, hơi thở trở nên hổn hển, cô muốn đẩy đầu anh ra khỏi ngực mình, nhưng German lại cứng đầu không phối hợp.

"Đừng nhúc nhích, để tôi hôn em trước đã."

Lời vừa dứt, Lạc Khuynh Thành liền cảm giác được sự ma sát mang theo một chút ẩm ướt từ đầu lưỡi anh chậm rãi lưu luyến liếm láp...

"Đừng, đừng để lại dấu vết gì trên cổ, lát nữa em còn phải gặp khách đó."

Anh thật là, da dẻ cô rất mẫn cảm, chỉ cần một lần hôn mút của anh, đến tận mấy hôm sau mới tiêu tan hết dấu đỏ, nếu bị người khác nhìn thấy, cô không biết phải làm sao.

"Ừm."

Thấp giọng đáp lời, nhưng động tác của anh lại không có ý dừng lại, chỉ đành phải để cô gái ngốc ngẩng đầu lên khó chịu thở dốc, mặc anh hôn điên loạn trên ngực mình.

Kiêu ngạo đánh dấu chủ quyền một hồi, anh mới thỏa mãn buông tha cô, cánh tay tráng kiện vẫn vây lấy chiếc eo thon, khống chế cô, sau đó mới di chuyển, dùng lòng bàn tay phải của mình ôm trọn lấy một bên mặt cô.

Lửa nóng không hạ, sáng ngời nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, anh lặng lẽ gạt đi sợi tóc rối tinh nghịch bám dính lên gương mặt cô, sau đó dùng môi hôn nhẹ lên vầng trán, mấp máy nói: “Đi thôi."

Tuy anh thực sự luyến tiếc không nỡ!

"Từ đã, anh cứ thế mà đi à?"

Giận dỗi liếc nhìn anh, cô lặng lẽ lấy khăn tay trong người, kiễng mũi chân, ngượng ngùng lau giúp anh dấu son còn lưu lại bên khóe miệng anh, quan sát một hồi, cảm thấy vết son không con, cô mới cùng anh rời khỏi góc phố.

Trở về đối mặt với Lệ Thiếu Đình, thấy anh có vẻ lo lắng cho mình, cô chỉ biết cười yếu ớt, gửi cho anh một cái nhìn trấn an. Mà anh thì kiểu, làm sao yên tâm nổi!

Trong mắt Lệ Thiếu Đình, Lạc Khuynh Thành chỉ là một cô bé ngây thơ chờ bị German làm thịt, vừa rồi chờ hai người họ lâu như vậy, chắc là con bé bị ngược đãi dữ lắm!

Anh phải nhanh chóng tìm cơ hội tiếp cận Khuynh Thành, nói cho con bé biết kế hoạch trốn thoát.