Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 118




Thì ra, thật sự không phải cô ấy ! ?

Rõ ràng là đã biết rõ kết quả, thế nhưng vẫn muốn tự lừa dối mình, tự cho rằng ánh mắt mình sai, hy vọng dưới đáy lòng vùng dậy như một kẻ lạc lõng giữa biển khơi không tấm phao, cuối cùng thì sao, ôm hy vọng xa vời, để rồi bỏ lại trước mắt sự thật tàn khốc mà anh không bao giờ muốn chứng kiến, hư ảo, mộng tưởng, tất cả hóa thành một câu chuyện cười mà anh đóng vai trò là thằng hề đó!

Là lỗi của anh, lẽ ra lời của phụ anh là thứ duy nhất trên đời anh không nên ký gửi lòng tin vào.

Tin tưởng một người một cách vô điều kiện, đây không phải là German, anh lẽ ra phải máu lạnh hung ác, vô tâm vô tình mới đúng!

Vì sao Lạc Khuynh Thành lại đẩy anh đến nước này, lừa dối lấy cắp đi trái tim anh còn chưa tính sổ, bây giờ còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn mê hoặc dụ dỗ anh khiến anh phải mở lòng với cô, không một chút phòng bị với cô, cho nên, ngay lập tức, cô mặc sức giẫm đạp lên nó, khiến tôn nghiêm lẫn trái tim say mê của anh, đều vỡ tan.

Cuối cùng, thứ còn lại, chỉ có đau đớn...

Nực cười!

Môi mỏng nhếch lên thành hình cánh cung lạnh lẽo, anh đưa con ngươi màu lam màu đầy sát khí không chút tình cảm nhìn chằm chằm vào gương mặt thất kinh của Lạc Ngâm Tích, ánh mắt sắc lạnh ẩn chứa một bàn tay vô hình, có thể dễ dàng bóp nát trái tim của đối phương....

Lạc Ngâm Tích không thể chịu đựng nổi ánh mắt khủng bố của anh, khắp người nổi một tầng da gà rợn gáy, German lạnh lùng cong môi bật thốt một câu: “Cô ây chạy rồi."

Không phải chất vấn, càng không phải trách cứ, chỉ cúi đầu phát ra một tiếng, giống như đang tự nói với chính bản thân mình, tự than thở với lòng mình, khẩu khí lạnh lẽo, thanh âm nhẹ nhàng tựa như chiếc lông vũ trắng lướt nhẹ giữa bầu trời. Tựa như lời báo hiệu ngầm trước khi giông bão ập đến, không ai biết được, tâm trạng của anh khi thốt lên một câu đó, là như thế nào, thậm chí trên gương mặt lãnh khốc ấy không hề biểu lộ bất cứ ưu tư gì.

Đầu quả tim chợt co thắt lại, hai đồng tử bắt đầu trừng lớn, Lạc Ngâm Tích bị dọa đến mức không dám thở mạnh, lá gan cô vốn nhỏ, giờ gặp phải bộ dạng muốn giết người kia của German, cô mới nhận ra, để em mình rời khỏi con người này là đúng đắn.

"Không biết Reggie Nord thượng tướng đang nói cái gì? Cô ấy là đang ám chỉ ai?"

Lặng lẽ hít một ngụm khí lạnh, Lạc Ngâm Tích run rẩy mở miệng, cũng là đang cố gắng giả ngu đối đáp với German. Vừa nghe xong, anh chỉ cong khóe môi cười lạnh một tiếng, đến cả nhìn đối phương, anh cũng lười không thèm liếc mắt tới, cánh tay trên bả vai cô chậm rãi buông lỏng, tay trái hơi giơ lên, giữa không trung búng một tiếng vang dội.

Ngay lập tức, giữa khuôn viên trống trải liền xuất hiện một loạt tiếng bước chân dồn dập ngày một đến gần, Lạc Ngâm Tích biết, thứ mà cô sắp phải đối mặt, chính là một đội quân hùng hậu.

Không hổ là người đứng đầu trong quân đội, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đám binh lính đã tập hợp đứng thành hình tròn bao vây lấy Lạc Ngâm Tích...

Đi theo sát phía sau German, Lệ Thiếu Đình lập tức hoàn hồn, cả trái tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.

Lệ Thiếu Đình biết, thái độ của Reggie Nord lúc này, ngay cả chính anh cũng không ngăn nổi, ban đầu còn nghĩ đối phương cùng lắm sẽ chất vấn Tích Nhi hai ba câu, nào ngờ, anh lại trực tiếp ra tay khủng bố như vậy?

Xong rồi, người này đang muốn nổi bão!

Sải bước dài tiến nhanh về phía trước, Lệ Thiếu Đình vội vàng chắn trước người Lạc Ngâm Tích, trực diện mặt đối mặt với German, anh thu lại ý cười giả tạo trước đó, khẩu khí có phần gấp gáp : “Lôi thượng tướng, cô ấy là vị hôn thê của tôi, từ lúc cùng tôi rời khỏi quán rượu đến giờ, vì cảm thấy không thoải mái trong người nên mới ngồi lại trong xe, vừa rồi vì thấy quang cảnh hoa viên không tồi nên mới xuống xe ngắm nhìn một chút."

Một tràng giải thích của anh, tuy nghe thì hợp tình hợp lý, nhưng quá nhiều sơ hở...

"Cậu cho là tôi sẽ tin?"

Nói dối một cách trắng trợn như thế, còn mạnh miệng lừa gạt anh? Đúng là quá coi thường anh rồi!

Trong lòng âm thầm khinh bỉ, ánh mắt anh hờ hững liếc vế phía đám binh lính đang đứng xung quanh chờ đợi lện, German lạnh giọng buông mệnh lệnh: “Bắt lại, lôi đi."

Binh lính chỉ nghe theo mỗi lệnh của German, một khi mệnh đã truyền xuống, bọn hắn chỉ có nghe và làm theo, vì thế, một đoàn người kiên cố bắt đầu xông về phía Lạc Ngâm Tích, nhưng, liệu Lệ Thiếu Đình sẽ dễ dàng để mặc đám người đó động vào người con gái anh yêu sao? !

"Đều đứng hết lại cho tôi!"

Giận dữ lớn tiếng quát một câu, đây là lần đầu tiên Lệ Thiếu Đình tỏ ra phong thái uy nghiêm trước mặt German, lặng lẽ bắt lấy cánh tay Lạc Ngâm Tích đang đứng phía sau, dùng hành động vô thanh vô thức này ngầm trấn an cô, ánh mắt kiên định đối diện với một German tuy ngoài mặt lãnh khốc nhưng bên trong đang muốn thiêu trụi cả thế giới.

"Lôi thượng tướng, xin hỏi, anh bắt cô ấy với lý do gì? Đừng quên cô ấy là người của tôi, cũng được coi là khách quý của đế quốc các người, anh nói muốn bắt là bắt dễ dàng vậy sao?!"

"Khách quý?"

Cười lạnh một tiếng, con ngươi German bắt đầu co rút, anh sẵng giọng nghi vấn một câu, thái độ vô tình như không.

"Lệ Thiếu Đình, nếu không phải vì nể mặt cậu, con mẹ nó, tôi đã muốn bắn cho cô ta một phát đạn rồi!"

Lạnh giọng ném một quả pháo lên người Lệ Thiếu Đình, một lời trầm thấp của German khiến hai quả tim lần lượt bị dọa đến sợ hãi, Lệ Thiếu Đình biết, nếu không phải vì có mình xông ra bảo vệ cô, nhất định thứ mà anh sắp phải đối diện sẽ chính là một khối thi thể nhuốm đầy máu ...

Tối hôm qua German đã rất cực kỳ khó chịu với cái người tự xưng là chị ruột của Lạc Khuynh Thành, hôm nay còn dám xuất hiện trước mặt anh, thậm chí còn giúp đỡ cô gái đáng chết đó chạy trốn, không giết chết cô ta đã là nhân từ lớn nhất anh ban cho rồi, đằng này Lệ Thiếu Đình còn không biết điều, dám lấy uy quyền của mình ra áp chế thế lực của anh?!

Lẽ nào hắn ta cho rằng anh không dám động đến hắn ta? Đừng nói là khách quý của đế quốc, cho dù có là sứ giả do thượng đế phái tới, một khi đã động đến giới hạn chịu đựng của anh, động đến người con gái của anh, cái gì anh cũng dám giết, không có chuyện nương tay.

Chỉ là German biết, bây giờ việc đôi coi với tên Lệ Thiếu Đình này thật ngu xuẩn biết bao, người anh muốn tìm ra và trừng phát lúc này nhất chính là con thỏ bội bạc kia, người mà một giây trước còn dịu dàng hứa sẽ không rời khỏi anh, ngay giây sau liền nuốt lời!

"Tối qua tôi đã nhắc nhở các người, đừng bao giờ để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa nếu không đừng trách tôi không khách khí, bây giờ, người của tôi đã mất tích, mà vị hôn phu của cậu lại đang mặc đồ của cô ấy, người bị tình nghi lớn nhất chính là cô ta, về tình về lý, không phải tôi nên đem cô ta về tra hỏi một phen sao?"

Hai tròng mắt mang theo lửa giận như muốn thiêu đốt đối phương, anh cố gắng kiềm nén cảm giác muốn điên cuồng giết người xuống, lời của anh, không hề vô lý, hơn nữa anh không phải là loại người làm việc vô pháp vô thiên, một người sống và làm việc có nguyên tắc như anh, trước mặt nhân vật lớn, anh sẽ dùng cách hòa hoãn tối thiểu nhất mình có thể hành xử để giải quyết!

Hay có thể, anh chỉ đang quăng một viên kẹo đường để dụ dỗ đối phương?

Lệ Thiếu Đình không khỏi nể phục sự khôn khéo của người đàn ông trước mắt, dù sao với thân phận tạm thời của Lạc Khuynh Thành, anh nói như vậy, đúng là có chút không ổn!

German nói hoàn toàn có lý, cho dù có làm loạn cứu người đi chăng nữa, anh cũng không có quyền ngăn cản người đàn ông này, trái tim Lệ Thiếu Đình, lập tức trầm xuống, lạnh lẽo....

Chết tiệt, ngay cả bản thân anh cũng sơ xuất để lộ sơ hở?!

Thật ra, anh rất tự tin, với thân phận đặc biệt của mình, cho dù German có muốn nổi điên lạm quyền cũng không thể không nể mặt anh, nào ngờ, con mẹ nó, một tên hắn cũng không tha.

"Lôi đi!"

Tức giận quát một câu, German dùng ánh mắt lãnh khốc ra lệnh đám binh lính tiếp tục áp giải Lạc Ngâm Tích...

"Các người, dẫn người bao vây toàn bộ hoa viên, kiểm tra xem hôm nay có chiếc xe nào rời khỏi cổng chính, nhanh chóng bắt người trở về đây cho tôi!"

Khuynh Thành, em trốn cho kỹ vào cho tôi, nếu không, một khi bị bắt trở về, tôi sẽ khiến cho em biết chữ chết viết như thế nào! Dù em có lấy lòng tôi, hay dùng thái độ mềm mỏng thế nào cầu xin tôi, tôi cũng không thể tha thứ cho em!

Âm thầm hít một hơi lấy lại bình tĩnh, đôi mắt xanh lục nhuốm đầy lửa giận của chợt càng trở nên sầm lạnh hơn trước. Thân mình cứng rắn như vị thần, toàn bộ đường nét cơ thể đều được khắc họa rõ nét dưới bộ quân trang, so với bình thường thì càng thêm sắc bén đến bức người. Đôi mắt anh lạnh ngắt phảng phất một tia đau nhói, đã nhiều năm anh chưa từng đau như vậy.

Cảm giác lơ lửng trống rỗng vô định giữa vực thẳm lại một lần nữa tái diễn, bị một người con gái mà anh ngỡ sẽ cố gắng hết mực yêu thương cô, cuối cùng, cô lại vứt bỏ anh đi bằng một thái độ cương quyết và đáng khinh.

Đau... rất đau.

Ngay khoảng khắc bóng lưng Lạc Ngâm Tích đọng dưới đáy mắt anh, ảo giác đã bắt đầu sinh sôi, ảo giác chứa hàng ngàn hàng vạn mũi tên băng đâm thẳng vào lồng ngực anh.

Vừa lạnh, vừa đau!

Cô là người con gái đầu tiên anh ngỡ sẽ tìm thấy bầu trời mới mẻ nào đó hòng xóa bỏ vùng đất chỉ có lạnh lẽo và cô độc tồn tại suốt những gần mấy chục năm, anh ngỡ chỉ cần mình biểu lộ chút tâm ý từ tận đáy lòng mình cho cô thì có thể sẽ khiến cô an tâm ở bên cạnh mình, anh ngỡ chỉ cần tin tưởng cô, cho cô cái cảm giác tự do mà cô luôn ước ao thì cô sẽ không thể nào rời khỏi mình nữa. Kết quả, hy vọng hóa thành tro, từng sợi dây thần kinh cảm giác đều bắt đầu đứt đoạn, tổn thương nghiêm trọng.

Rõ ràng anh nên xóa hình ảnh cô trong tâm trí và cả trong tim anh đi, anh nên quên người con gái đã phản bội anh mà bỏ trốn đi. Nhưng chỉ cần trong tiềm thức còn nhắc đến tên cô, dáng người nhỏ nhắn mềm mại với nụ cười tỏa nắng kia lại cứ hằn in trong đầu anh, vừa khiến anh hoài niệm đến nhớ nhung khôn nguôi, lại càng khiến anh căm hận đến rét lạnh cả tâm...

Chưa bao giờ có một ai dám khiến anh đau đớn đến bực này?

Bị cô đối xử như thế, vì sao anh không chịu từ bỏ, không chịu thức tỉnh? !

Sải bước rời đi, German của giây phút này , ngoại trừ nguy hiểm và sát khí ra thì bóng lưng anh quá mức cô độc và trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức khiến đối phương hít thở khó khăn. Anh là người đàn ông bí hiểm, không một ai vĩnh viễn có thể nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng anh lúc này. Là bi thương, là đau đớn, hay là lãnh khốc, vô tình.

"Thượng tướng, chúng tôi đã tìm ra phụ tá của thiếu soái Lệ Thiếu Đình, nhưng..."

"Nói!"

Giống như vương giả cao cao tại thượng, duy trì nét mặt lãnh ngạo như ngày thường, không một ai biết trong lòng anh có bao nhiêu khẩn trương khi nghe được một chữ “nhưng" phát ra đó, gân xanh bắt đầu nổi bạo ở hai mu bàn tay...