Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 132




Edit: Lệ Diệp.

Ngày hôm sau.

Sau khi rửa mặt xong, Lạc Khuynh Thành cân nhắc mình nên thương lượng với German kiểu gì để cứu Lạc Ngâm Tích.

Cô đang muốn xuống lầu thì đúng lúc này, quản gia trùng hợp đi lên, trong tay bưng hai tách cà phê.

"Bác Quản gia, bác đây là?"

"À. Buổi sáng tốt lành Dora tiểu thư, tối hôm qua cô ngủ có ngon giấc không?"

Lão quản gia nở nụ cười đầy vết đồi mồi, tầm mắt ôn thiện tiếp đón Lạc Khuynh Thành...

Vừa nghe đến tối hôm qua, mặt Lạc Khuynh Thành liền đỏ ửng lên.

Tối hôm qua đúng là cả đời cũng không thể nào quên, quả thật... Biến thái!!

Rõ ràng tối hôm qua lẽ ra cô hẳn là sẽ ngủ không ngon giấc, dù sao trong người cũng đầy tâm sự, thế nhưng nằm trong lòng anh cô lại cực kỳ yên giấc, cảm giác tỉnh dậy thì trời đã sáng toang, mà German lại vừa mặc xong quân phục, quân trang thẳng tắp lộ ra vẻ lạnh lùng âm u của anh.

Có lẽ là anh có việc bận cần phải đi xử lý, nếu không thì anh sẽ ra hoa viên phía sau nhà luyện bắn, hoặc là sau khi luyện tập xong anh sẽ quay về giường rồi đợi cô tỉnh dậy. Đây là những điều mà cô nghe được từ người hầu.

"Buổi sáng tốt lành."

Ánh mắt thản nhiên phảng phất nét thanh tú trên gương mặt, Lạc Khuynh Thành cố gắng để mình có thể giao tiếp một cách thoải mái nhất...

"Trong nhà có khách tới sao?"

Nếu không, sao lại có đến hai tách cà phê?

"Ừm, đúng vậy."

Hơi gật đầu, lão quản gia đưa mắt dè chừng nhìn quanh, đợi đến khi xác định không có ai thì lão mới hơi nhướng người về phía Lạc Khuynh Thành, đè thấp âm thanh nói: "Là trung tướng Hobart, Dora tiểu thư."

Hả? Hobart?

Đúng, sao cô có thể quên tên đó cho được!? Tối hôm qua hắn vốn đã ở sân, sau đó bị Gavin cùng binh lính đuổi hắn mới đi...

Chỉ là, mới sớm sáng, hắn tới đây làm cái gì?!
Loading...

"Đưa cà phê cho cháu, bác đi đứng không tiện, cứ để cho cháu đem qua đó."

Dứt lời, cô liền nhận lấy khay bưng đồ, không sai, cô muốn nghe lén, nhưng German rất cảnh giác, cô muốn học ngoan hơn chút, cho dù bị anh bắt tại trận, cũng có thể lấy lý do là mình đến đưa cà phê để giải vây.

Cô chậm rãi bưng cà phê đến thư phòng, may mắn thay cửa không hề đóng, cô vừa đi đến gần để tiếp cận liền nghe được vài âm thanh từ bên trong truyền ra, là Hobart, hắn cũng không cụ thể nhắc tới ai, nhưng lại khiến cho hô hấp cô gần như căng ra!

Cô nghe được một cái tên mà cô chưa từng nghe qua.

Nghe có vẻ hình như là Hobart đang cố gắng khuyên can German, đem ai đó giao cho hắn, lý do cụ thể là gì chắc là cô đã bỏ lỡ, dù gì tổng kết lại, hẳn là muốn lấy ai đó làm công cụ, để có thể lấy lòng ai đó, thực hiện được mục đích dơ bẩn của bọn hắn!

Về phần cụ thể là ai, Hobart cũng không hề nói cụ thể, nhưng là không biết vì sao, Lạc Khuynh Thành cứ cảm thấy, người bọn họ đang nói chính là Lạc Ngâm Tích, bởi vì, trong cuộc nói chuyện Hobart có nhắc đến người phụ nữ phương Đông, mà người thì đang ở biệt thự của German, cho nên, ngoại trừ Lạc Ngâm Tích, thì còn ai vào đây?

Không, điều này sao có thể! Vì cô, Ngâm Tích mới vướng phải tội này, nếu như để chị ấy phải gánh chịu đau khổ thêm nữa, cả đời cô sẽ cắn rứt không yên!

Không thể, cô muốn đi cứu Ngâm Tích! Nếu đã không đả động được German, cô lại càng không thể mất đi cơ hội này.

Lạc Khuynh Thành lòng như lửa đốt, cẩn thận xoay người rời đi, đúng lúc này, trong thư phòng truyền đến âm thanh: "Là ai ở bên ngoài?!"

Cô như cứng đờ, bước chân khựng lại, hít sâu một hơi, cô quay đầu lại bước chân vào thư phòng lần nữa...

"Là em, tới đưa cà phê."

"Sao lại là em?"

Một thân thể to lớn bao bọc trong bộ quân trang đang ngồi trên ghế, mặt không chút thay đổi dừng trước Lạc Khuynh Thành, màu mắt German hơi mang vẻ tìm tòi nghiên cứu...

Thật ra từ trước khi cô dừng bước chân lại, anh cũng đã nghe được, chỉ vì quá mức ngắn ngủi, mà cô lại cố ý cải biến tần suất bước chân, cùng bởi vì bước chân của phụ nữ nhẹ nhàng và chậm chạp, anh cũng không thể phân biệt ra là cô hay là Kelly.

Dạo này German vẫn hoài nghi rằng Kelly có theo dõi anh, mà mới vừa rồi anh không có cắt đứt lời Hobart nói, là bởi vì những lời này cũng không có bao nhiêu tính bí mật đáng nói, hơn nữa, anh chắc chắc cô ta nghe không hiểu, còn không bằng thả mồi câu cá lớn, làm bộ dạng diễn trò, nhưng ai biết được, vậy mà lại có thể là cô?

Là anh sơ sót, còn cho rằng cô sẽ không nghe lén mình, dù sao gần đây anh và cô vốn không có mâu thuẫn gì...

"Quản gia ông ấy có việc muốn làm, mà đúng lúc em lại rảnh, liền giúp một chút."

"Loại việc này vậy mà còn làm phiền cô tự mình động tay? Ha ha, không phải có tiểu nữ phó mới tới gọi là Kelly sao? Để cho cô ta làm là được rồi."

Hai tay bỏ túi, nghiêng người dựa vào chiếc bàn bên cạnh, cũng không biết da mặt Hobart làm sao dày đến như thế, vậy mà không biết xấu hổ còn cười?!

"Không có việc gì thì em đi ra ngoài trước."

Trực tiếp không nhìn Hobart, giọng điệu cứng rắn nói, Lạc Khuynh Thành hơi hơi xoay người, đem cà phê hợp cùng với cái khay, "Phanh" một tiếng đặt ở trên bàn, cũng không tự kể công ở trước mặt German với Hobart, cô xoay người đi ra cửa, thoạt nhìn bình tĩnh như thường, còn thực tế mà nói lại là có một chút nóng nảy...

Cô tức giận, hẳn là còn vì sự việc của Lạc Ngâm Tích.

Có điều là lá gan của cô cũng thật là càng ngày càng lớn, thật có ý tứ, cũng dám nỏng nảy với anh? Chỉ là rất kỳ quái, cô như thế, vậy mà anh lại không tức giận?

Hơi cảm thấy mấy phần mới lạ, một tia ý cười lướt qua đáy mắt German giống như một loại nước gợn, cũng không có tức giận, càng không có lên tiếng, chỉ thản nhiên nhìn theo bước chân Lạc Khuynh Thành rời khỏi...

Bước chân nhanh chóng đi xuống dưới lầu, Lạc Khuynh Thành đang muốn đi tìm lão quản gia, thăm dò địa điểm giam giữ Lạc Ngâm Tích từ ông, lại đụng phải Kelly đang đứng ở phòng khách đầu tiên.

"Dora tiểu thư, ngài gấp như vậy là muốn đi đâu sao?"

Ánh mắt Kelly mờ ám thâm thúy, vẻ tươi cười sáng lạn trên mặt lại giương cao, trong nháy mắt hình thành hai cực đối lập, Lạc Khuynh Thành ngẩn ra, còn tưởng bản thân nhìn lầm rồi...

Tuổi Kelly còn rất trẻ, từ sau khi cô ta tới bên cạnh cô, mang đến cho cô rất nhiều vui vẻ, trong mắt Lạc Khuynh Thành, cô ta giống như là một cô em gái nhỏ, mà bình thường cô ta đối xử với cô, quả thật cũng có mấy phần tình cảm ở bên trong.

Cho tới bây giờ cô ấy đều là ánh mặt trời sáng lạn, tích cực hướng về phía trước, vẻ mặt tối tăm như thế hẳn là ảo giác đi?

Đem ý niệm trong đầu vứt đi, Lạc Khuynh Thành thu hồi vẻ giật mình ngây ra, nhẹ nhàng nhợt nhạt mở miệng: "Khải Lỵ (Tên Trung của Kelly), em nhìn thấy quản gia không? Tôi tìm ông ấy có chút việc."

"Ông ấy vừa mới bị người canh giữ khu viên bên phải gọi đi rồi."

Nhìn thấy Lạc Khuynh Thành, cười tủm tỉm nói chuyện, thoạt nhìn Kelly có mấy phần hồn nhiên, giống như biểu hiện ở độ tuổi cô ta nên có: "Ngài tìm ông ấy vội vã như vậy làm cái gì?"

"Dora tiểu thư." Sắc mặt nhợt nhạt như hoa lan tử la ánh mắt lại chuyển vòng xung quanh, bỗng nhiên Kelly đi đến gần Lạc Khuynh Thành, nhón chân lên, ở bên tai cô thấp giọng mở miệng, biểu hiện giống như là đang làm kẻ trộm: "Trong lúc vô ý em vừa mới nghe được bảo vệ với quản gia nói cái gì mà người phụ nữ bị giam giữ, nói cô ấy tuyệt thực kháng nghị ra sao, bọn họ lại không dám làm ồn đến Thượng tướng, chuyện quản gia quan tâm chính là chuyện này, tạm thời nửa giờ chắc là cũng chưa về được đi?"

"Khu viên bên phải? Người phụ nữ bị giam giữ?"

Như thế nào gọi là tự mình đưa tới cửa, cuối cùng lần này Lạc Khuynh Thành cũng nhận thức sâu sắc một phen, theo như lời Kelly, còn không phải là Ngâm Tích sao?

"Đúng vậy, còn hình như là cái dị quốc nữ... Dora tiểu thư, ngài muốn đi đâu?"

Nói còn chưa nói hết, Lạc Khuynh Thành giống như vì một loại mong muốn của bản thân mà xông ra ngoài, trong đôi mắt Kelly thoáng hiện lên vẻ đạt được lại mang một chút màu sắc chết chóc, làm sao còn có nửa phần bộ dáng thiếu nữ hồn nhiên như vừa rồi?

Chỉ tiếc rằng Lạc Khuynh Thành không có thấy, đi nhanh giống như muốn bay, cô cấp bách chạy về phía khu viên bên phải, ở rất xa thấy quản gia đi tới, cô lập tức ngưng lại việc chạy nhanh, chỉ chậm rãi đi tới, giống như đang đi dạo bình thường.

Tại thời điểm đối diện với quản gia, Lạc Khuynh Thành thản nhiên chào hỏi với ông ấy trước, nói một câu là cô đi chung quanh một chút rồi lại lần nữa đi về phía khu viên.

Rất nhanh, cô đã đến khu viên bên phải, hai thủ vệ cũng quen biết cô, tuy rằng không biết rốt cuộc cô có ý nghĩa như thế nào với German, nhưng nói chung cũng đủ lớn để biết, cô chiếm giữ một vị trí không hề thấp, bởi vậy, cũng không dám quá mức sơ suất.

"German gọi các cậu qua đó."

"Chúng tôi? Đều qua đó sao?"

Ngơ ngác nhìn nhau, thủ vệ cũng không biết quan hệ của Lạc Ngâm Tích với Lạc Khuynh Thành, chỉ là trong lòng cảm thấy có mấy phần kinh ngạc, vì sao lại là Dora tiểu thư đến chuyển lời? Nhưng mà cô ngụy trang thật quá tốt, hoàn toàn nhìn không ra chút chột dạ hay sơ hở gì, cái này có phần ít nhiều cũng mê hoặc bọn hắn...

"Tôi đi, cậu ở đây trông coi, chờ tin tức của tôi."

Bỏ lại một câu như vậy, một thủ vệ trong đó ném cho cái ánh mắt liền rời khỏi, đáy lòng xẹt qua một tia bối rối, Lạc Khuynh Thành có chút sốt ruột, thuộc hạ của German quả nhiên rất giống với anh, rất khôn khéo, quá khó khăn để lừa được!

"Anh Đại binh."

Môi mềm nhẹ giương lên cao, vẻ mặt tươi cười giống như hoa, tới gần về phía thủ vệ, Lạc Khuynh Thành phát ra âm thanh nũng nịu, ngược lại giả bộ vô cùng giống nhưng mà ở trong lòng, cũng đã nôn mửa rồi.

Thật sự là quá đáng buồn, vì cứu Ngâm Tích ra, cô lại không tiếc một lần nữa bán đứng nhan sắc!

"Dora, Dora tiểu thư, ngài đây là..." Làm cái gì?

Nuốt nước miếng, lúc Lạc Khuynh Thành tới gần, thủ vệ từng bước một lui về phía sau, trên khuôn mặt nghiêm túc hiện ra vẻ khẩn trương hiếm thấy, người trước mặt chính là người phụ nữ của Thượng tướng, cho dù cậu ta có sắc tâm, cũng không có cái can đảm ấy!

"Tôi cảm thấy cậu rất tuấn tú, hơn nữa rất có mị lực."

Từng bước tới gần, nụ cười Lạc Khuynh Thành phát ra càng xinh đẹp, chọc tâm trạng của thủ vệ bập bềnh một trận, thật sự có chút không biết nên trả lời thế nào...

Đẩy ra khẳng định là không thể, đánh thì càng không thể hơn, ngộ nhỡ tổn thương đến cô ấy, Thượng tướng không đem da cậu ta lột ra mới là lạ!

Chạm, giống như rất không thể hơn nữa.

Bởi vì đoạn thời gian trước có cái gia hỏa lá gan che trời, bởi vì sờ soạng mông Dora tiểu thư mà bị Thượng tướng tự mình chém đứt hai tay, máu chảy đầm đìa ở trước mắt chính là ví dụ rõ ràng nhất, cho nên hiện tại ngay cả dũng khí đưa tay ra đẩy cô cậu ta cũng không có, ngộ nhỡ Dora tiểu thư tức giận, chạy đến trước mặt Thượng tướng cáo trạng, nói cậu ta muốn đùa giỡn lưu manh với cô, vậy cậu ta không được giải oan đã chết!?

"Dora tiểu thư, xin, xin ngài cách tôi..." xa một chút!

Muốn chết! Ngay cả muốn đuổi cô nặng hơn một chút cậu ta cũng không dám.

Không ngừng lùi về phía sau, sắc mặt thủ vệ rất khó nhìn, giống như là sắp khóc, quả nhiên là bởi vì cậu ta không biết làm thế nào.

Buổi sáng vừa mới nghe anh em giam giữ tiểu thư Lucy nói qua, tình nguyện ra sân giết địch cũng không muốn tiếp phụ nữ bị tạm giam, lúc ấy cậu ta còn hung hăng cười nhạo bọn họ một phen, hiện tại đến phiên bản thân cậu ta, đột nhiên cậu ta cảm thấy, thật sự có thể nói là lời lẽ chí lý!

Bởi vì, phụ nữ thật sự vô cùng phiền toái...

Buổi sáng vị nào đó ở bên trong vừa náo loạn một trận, giống như làm cho cậu ta đánh một trận, mà vị trước mặt này, càng là khó khăn nhất thế gian, lúc này mới không đến một phút đồng hồ đi? Phía sau lưng cậu ta vậy mà lại chảy ra mồ hôi!

"Tôi thế nào?"

Môi đỏ mọng hé mở, ném qua một đôi mắt xinh đẹp, xoa cánh tay thủ vệ, theo một đường trượt đến bên hông cậu ta, cả người Lạc Khuynh Thành nổi cả da gà, sợ hãi kêu lên một tiếng "A", cô cố ý khoa trương hét lên.

"Sao..."

"Có, có rắn!"

Cánh tay run rẩy chỉ về phía trước, Lạc Khuynh Thành run cầm cập nói chuyện, dường như là vô cùng sợ hãi, thủ vệ vốn đang muốn đẩy cô ra, lập tức quay đầu lại, thừa dịp cơ hội này, Lạc Khuynh Thành lấy súng ở bên hông cậu ta ra.

"Không được nhúc nhích, quay lại, đưa lưng về phía tôi."

Hoàn mỹ chính xác làm cho thủ vệ quay lưng đưa huyệt thái dương về phía mình, yêu mị trên mặt nháy mắt tan thành mây khói, màu mắt Lạc Khuynh Thành trong trẻo nhưng lạnh lùng cảnh cáo, cô chậm rãi ngồi xuống, ở trên mặt đất sờ đến một khối tảng đá, rồi sau đó, hướng tới chỗ cái ót của thủ vệ hung hăng đập xuống!

Đáng thương cho thủ vệ, không thể đánh trả còn cứ như vậy bị đập ngất đi, đem tảng đá sang một ném, nắm súng, Lạc Khuynh Thành vội vàng chạy vào bên trong.

Quả nhiên, Lạc Ngâm Tích ở đây.

"Khuynh Thành, sao em lại tới đây?"

Ngạc nhiên hô lên một tiếng, Lạc Ngâm Tích kích động đến mức muốn khóc rồi, mọi việc gần đây không may, đã trải qua nhiều kích thích như vậy, thật sự cô ấy có chút muốn hỏng mất.

"Hiện tại thời gian cấp bách, không kịp nói nhiều như vậy, em mang chị đi trốn thoát trước."

Đem dây thừng trên chân Lạc Ngâm Tích cởi bỏ, Lạc Khuynh Thành kéo cô tựu vãng ngoại bào(*), cô biết rằng cô đã rất liều lĩnh, nhưng mà vì Ngâm Tích, cô không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ cần có một cơ hội, cô cũng phải thử nghiệm một chút...

(*) Tựu vãng ngoại bào - 就往外跑: Hướng bên ngoài đi thật nhanh như muốn lập tức thoát khỏi nơi đó.

Gắt gao nắm chặt tay Lạc Ngâm Tích, Lạc Khuynh Thành mang theo cô chạy về phía sau khu viên, nhưng cô lại không biết, lúc này German đã mang theo người của mình, tự thân canh giữ ở nơi đó.

Là Kelly bí mật báo cáo, sau khi thủ vệ đến, cô ta liền mang theo cậu ta cùng nhau nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía thư phòng, thoạt nhìn cực kỳ bối rối, làm trò cực kỳ đúng chỗ, German lựa chọn tin lời của cô ta, về phần cô ta giả bộ, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu, nhưng mà hiện tại không phải là thời điểm lo liệu xử lý cô ta, việc anh phải làm trước hết là phải đi bắt được Lạc Khuynh Thành.

Người phụ nữ đáng chết, nhất thời không thấy cô ở đây, vậy mà lại bắt đầu chọc anh tức giận!?

Lúc này đây, nếu như anh không đem ý niệm chạy trốn trong đầu của cô hoàn toàn cắt đứt, anh liền cùng họ với cô!