Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 96




"Để em làm phiên dịch viên."

Tuy mấy tên sĩ quan nước ngoài kia nghe hiểu tiếng Đức nhưng nếu có người đồng hương ở đây, cảm giác nhất định sẽ khác đi, chưa kể, mấy tên sĩ quan đó là những người rất được nguyên thủ coi trọng, đế quốc vừa mới ra đời, tất cả mọi quyền lực đều tập trung vào tay Hitler, nên lời nói của ông ta xếp trên mọi luật lệ. Chính phủ không phải là một cơ quan hợp tác mà là một tập hợp các bè phái đấu tranh vì quyền lực và lợi ích của Hitler cho nên trong giai đoạn đỉnh điểm của cuộc Đại Suy thoái, để khôi phục được một nền kinh tế ổn định nhằm làm tăng thêm lòng yêu mến của nhân dân đối với chế độ, bọn họ cần sự mua hàng lớn đặc biệt là vũ khí từ bên nước ngoài, nếu như ăn ý, bọn họ có thể suy nghĩ đến hợp tác lâu dài.
Quan trọng nhất là, những người làm ở vị trí phiên dịch viên lúc bây giờ được đất nước rất coi trọng và trọng dụng.

Ngoài ra, dưới tình hình Đức và Anh là hai nước luôn bất đồng về ý kiến, nói thẳng ra là không ưa gì nhau, đây là chuyện mà ai cũng rõ, chỉ là bây giờ vẫn đang giữ ở mức ôn hòa, nước ai người đó giữ, tất nhiên sẽ không có chuyện lật mặt xé xác nhau như khoảng thời gian hai năm tới mà lịch sử có ghi chép lại rất kỹ, cho nên hiện nay nếu có thể lôi kéo được đồng minh Trung Quốc về tay mình, đế quốc sẽ lại có thêm sức mạnh để chiếm ưu thế!

"Nhưng đối với mấy chuyện đối ngoại em nghe không hiểu."

Sự thật là cô không hiểu rõ mấy chuyện bên mảng quân sự - đối ngoại, cho dù có nắm rõ mọi sự kiện sắp diễn ra trong khoảng thời gian dễ biến động này thì sao? Dù gì đối với những người ở thế kỷ này mà nói sẽ cảm thấy rất mới lạ, luận về mảnh quân sự, đàn ông với đàn ông nói chuyện với nhau có vẻ hợp ý hơn là nói chuyện với phụ nữ.

"Không cần phải hiểu, em chỉ cần đi theo tôi nói chút chuyện phiếm là được."

Thật ra đất nước có vài người tài giỏi bên mảnh phiên dịch ngoại giao, chỉ là, anh muốn đặt niềm tin của mình vào cô một chút, anh tin với trí thông minh của cô, có thể dễ dàng lấy lòng được "khách hàng", cho nên anh mới đưa ra quyết định này...

"Vị khách lần này hẳn là một nhân vật rất quan trọng?"

Lạc Khuynh Thành hơi nghiêng đầu, chớp mắt nhìn anh, cố gắng tìm cách moi được chút thông tin gì thông qua cử chỉ và biểu cảm trên gương mặt anh, cuối cùng kế hoạch thất bại, bỗng nhiên, cô cong khóe môi cười nhạt một tiếng :" Vậy em có thể xem là anh đang mượn việc tư giải quyết việc công không? Nếu làm tốt, anh sẽ phát chút tiền lương cho em chứ?"

Lạc Khuynh Thành phải thừa nhận, đến lúc này rồi còn tâm tư đùa cợt này nọ với anh? Là đang tự mình tiêu khiển, hay là hối hận?

"Thưởng tôi cho em, được không?"

Bờ môi lãnh tình hơi mấp máy, âm thanh trầm thấp của German ẩn chứa vài phần ái muội khiến hai gò má Lạc Khuynh Thành lập tức ửng đỏ...

Sắc lang! !

Ai muốn tên hám sắc như anh làm phần thưởng chứ !? Ăn cũng không được, uống cũng không xong, có tác dụng cái gì chứ, nếu mà nghĩ kỹ lại, tác dụng của anh chủ yếu là để sưởi ấm, là cái gối ôm, nhưng bây giờ, thời tiết cũng đang dần ấm lên, cô không cần nữa...

"Không thích!"

Hai gò má trắng nõn phớt hồng, âm thanh cực kỳ thanh thúy dễ nghe, cô hờn giận liếc German một cái, sau đó quay đầu sang chỗ khác hòng muốn né tránh ánh mắt nóng rực của anh, nào ngờ, giấu đầu hở đuôi, cô lại vô tình dâng vành tai nhạy cảm, nhỏ nhắn của mình đến bên miệng anh.

Lập tức, bờ môi hé mở, anh dễ dàng ngậm lấy vành tai ửng đỏ tựa như mẩu dâu tây vừa chín giữa trời sương sớm huyền ảo, anh nhẹ nhàng kích thích cô, dùng đầu lưỡi khắc họa vành tai cô, anh gần như chìm đắm trong hơi thở mỏng manh cùng mùi hương dịu nhẹ thanh nhã trên người cô.

"Muốn tôi sao?"

Giọng nói người đàn ông cực kỳ giàu từ tính, thân mình đàn ông rắn chắc, nóng bỏng nhanh chóng bao phủ lấy cô, thậm chí cô còn có thể ngửi thấy hương nước hoa dịu nhẹ quen thuộc. Bên tai cô, một giọng nói trầm thấp cùng tiếng cười nhẹ vang, đồng thời, anh dùng hai cánh tay tráng kiện của mình áp đảo, đè cô dưới người mình ...

Trong nháy mắt, Lạc Khuynh Thành có thể cảm nhận rõ ràng vật thể bên dưới người đàn ông, đang dần trở nên cứng rắn, nóng bỏng đặt giữa hai đùi mình.

Anh đáng chết! Dám khiêu khích tán tỉnh cô! ?

"Không muốn!"

Quăng nấm đấm kháng nghị lên lồng ngực anh, lần này, âm thanh Lạc Khuynh Thành đã có chút chống chế, cho dù thực tế mà nói cô đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan...

Nói không muốn là giả, nỗi buồn bực của cô, hơn phân nữa đều xuất phát từ việc anh đã mấy ngày không ở bên cạnh cô, vừa nhớ anh, đồng thời cũng lại giận dỗi anh, phải nói cô chưa từng trải qua loại cảm giác phức tạp này bao giờ, nội tâm của cô có chút hoảng loạn, rối bời!

Không ưng thuận nhíu mày, một bàn tay anh siết chặt lấy vòng eo cô, giống như muốn cô hoàn toàn dung nhập vào người mình...

Bàn tay nâng eo cô bắt đầu không an phận di chuyển lên xuống đem theo luồng nhiệt nóng bỏng xuyên qua lớp vải, cảm nhận rõ ràng cơ thể mềm mại như không xương của cô. Anh đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, cúi đầu xuống, sống mũi anh tuấn khẽ áp lên má cô, không khó cảm nhận được hơi thở hổn hển của anh, ngay cả giọng nói cũng trở nên thô cát.

Lạc Khuynh Thành thực sự bị sự đùa bỡn thành thục của anh mà đầu óc trở nên choáng váng, hơi thở đàn ông bá đạo bao phủ cô chặt chẽ, cuồng dã của anh, phóng khoáng của anh, hung hãn của anh, tất cả đều khiến cô hoảng sợ muốn chạy trốn, nhưng căn bản là cô không thể nào thoát khỏi vòng vây của anh.

"Hức, German, đừng như vậy, đây là trên ban công, lỡ đâu người khác thấy..."

Vậy giết cô luôn đi!

"Nói em nhớ tôi."

Anh không hề có ý định ngừng lại hành vi của mình, đôi môi mỏng trực tiếp dán lên cánh môi đỏ mọng mê người của nàng, giống như dã thú say mồi, ánh mắt màu lam chuyển thành tối sẫm nhìn đến cánh môi mềm mại như hoa của cô, bá đạo buông một câu!


"Anh..."
Không những là một ác ma, đằng này anh còn rất vô lại!

Cô không cách nào thoát khỏi vòm ngực của anh, mà đôi môi gợi cảm kiêu bạc của anh càng lúc càng làm càn, ban đầu là khiêu khích đớp nhẹ, dần biến thành hừng hực cắn mút, lực đạo càng lúc càng mạnh, giống như là muốn đem cô hoàn toàn nuốt chửng

"A a... Đừng, nhớ...em nhớ... em nhớ anh."

Thở gấp, Lạc Khuynh Thành bị anh ép bức không biết làm sao, đành buông cờ trắng đầu hàng, âm thanh nỉ non có phần e thẹn pha chút tức giận, hơn nữa còn vô cùng bực bội chính mình!

Kỹ năng của anh, sự quyến rũ gợi cảm, lại còn bá đạo cưỡng ép khiến toàn thân cô dường như không còn nghe theo sự sắp xếp của cô nữa, cuối cùng, mặc anh cứ vậy mà dễ dàng công thành, phá tan mọi hàng phòng thủ trên người cô.

Sự vuốt ve, tiếp xúc của anh khiến cô mỗi lúc một nhạy cảm hơn, chỉ cần đôi tay của anh di dộng một chút trên làn da nõn nà của cô, lập tức cả người cô như trúng phải thuốc mê, có muốn kháng cự cũng vô dụng.

Cuối cùng, là cô phải chủ động thỏa hiệp?!

Chôn sâu giữa khe núi tuyết mềm mại, đôi mắt màu lam của anh nổi lên chân tình sâu sắc cùng chút hài lòng, đôi môi mỏng cuồng mị khẽ nhếch lên. Đầu lưỡi anh mang theo lửa nóng giống như con mãng xà, tham lam, cuồng dã miêu tả khe rãnh hoàn mỹ, thành công khiến cơ thể cô run lên bần bật, toàn thân giống như bị lửa đốt...

German không nhịn được bộ dáng đáng yêu này của cô, yết hầu không khống chế được thấp giọng bật cười.

Bị tiếng cười của người đàn ông dọa đến sợ hãi, Lạc Khuynh Thành vừa thẹn lại quẫn bách không biết làm sao, cô cắn môi bày ánh mắt đáng thương nhìn anh, may thay, cuối cùng anh cũng chịu ngẩng đầu lên.

Nhẹ nhàng dùng ngón tay thon dài vuốt nhẹ bờ môi cô, anh tham luyến bộ phận đó không thôi, bèn dùng môi mình mổ nhẹ lên môi cô, quyến rũ mở miệng : "Bảo bối ngoan, tôi cũng nhớ em."

"Buổi tối về sẽ yêu em sau, ân?"

Một chữ "nhớ" của anh gần như khiến con tim yếu mềm của cô bập bềnh sóng nước

Cô nhớ anh, là vì cô đã lỡ sa đà vào thứ tình cảm khó mà với tới này, cho dù phần tình cảm này có được German đáp lại hay không, cho dù tình yêu của hai người họ có bị người ngoài dị nghị hay không, cô vẫn muốn ghi giữ trong tim chỉ duy nhất một người đàn ông là anh, vĩnh viễn không đổi. Nhưng còn anh, anh bảo anh cũng nhớ cô, là anh thật lòng, hay chỉ vì giây phút cảm nắng nhất thời!

Một người đàn ông khó đoán, ngoài lạnh trong càng lạnh như anh, có mơ cô cũng muốn được anh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình, dùng cử chỉ ấm áp nhất để quan tâm mình.

Cắn môi, Lạc Khuynh Thành không nói lời nào, chỉ đỏ ửng mặt tựa con mèo nhỏ ngoan ngoãn chui vào lòng German.

Trông cô nàng đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, yên lặng lạ thường, môi mỏng anh không khỏi cong lên ý cười nhạt, anh nhẹ nhàng thả cô xuống lan can..


Chân cô vừa chạm sàn, German lập tức kéo tay cô rời đi.

Cô không khỏi ngẩng người mặc cho anh dẫn dắt mình, cô khẽ rụt tay về, cô rất muốn nói với anh rằng cô tự mình đi được, không cần anh phải nắm tay mình lôi đi như thế, nhưng phản ứng của cô ngược lại còn khiến anh lại dùng sức, mười đầu ngón tay anh, hoàn toàn đan cài vào giữa khe tay cô!

Hơi ấm từ cơ thể người đàn ông, cứ như vậy, truyền vào lòng bàn tay cô, Lạc Khuynh Thành có chút bối rối, sắc mặt đỏ lên, cô không dám tin vào mắt mình, thậm chí là cảm giác bây giờ...

Anh rất ít khi biểu hiện cảm xúc thật của mình với ai, đặc biệt là vẻ dịu dàng hay ân cần quan tâm với đối phương, nhưng, một khi anh biểu lộ ra ngoài mặt, lại khiến cô khó có thể tiếp nhận được!

Mười đầu ngón tay đan cài vào nhau, hàm nghĩa này, rốt cuộc anh có biết nó tượng trưng có điều gì không?

Có lẽ, người Đức cũng không biết cử chỉ này có ý nghĩa gì, hoặc cũng có thể cô là người sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc, là người mang dòng máu người châu Á, với nhận thức và cách nghĩ đậm chất thuần túy phương Đông, cô biết rõ, nếu như người đàn ông đan tất cả các ngón tay của mình lần lượt vào giữa các ngón tay của người con gái, điều đó đồng nghĩa với việc người đàn ông rất yêu thương người phụ nữ và muốn thông báo cho cả thế giới này biết rằng anh ta yêu cô ấy rất nhiều. Cho nên trong một cuộc tình hoặc một cuộc hẹ, người con gái nào cũng luôn muốn người mình yêu siết chặt tay mình. Bởi như vậy sẽ khiến họ có cảm giác rằng đối phương chỉ yêu mỗi cô ấy và không bao giờ rời xa cô ấy...

Nhưng bây giờ, hành động này của anh, lại khiến cô nảy sinh loại cảm giác vô cùng phức tạp, cô yên lặng lắng nghe trái tim mình, rốt cuộc là nó đang hạnh phúc, mê muội, hay là bài xích?

Rũ mắt xuống, Lạc Khuynh Thành có chút hoảng hốt, có thể là do cô quá nhạy cảm, phóng đại mọi thứ xảy ra xung quanh cho nên cô luôn để ý đến từng chi tiết mà anh đối xử với cô, German như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

Mang một bụng suy nghĩ rối bời mãi cho đến khi bóng đêm dần bao phủ.

Dưới màn đêm ảo diệu, trên chiếc du thuyền xa hoa rộng lớn với thiết kế đậm chất cổ điển trôi nổi trên mặt sông Rhine phẳng lặng, hai bên bờ sông là sự kết hợp những vẻ đẹp duyên dáng của thời Trung cổ với những lâu đài tráng lệ như bước ra từ truyện cổ tích.

Mùi hương nồng nàng của bia ủ phiêu đãng khắp du thuyền, nước Đức thời bấy giờ được mệnh danh là "Xứ sở của Bia". Bữa tiệc tối hôm nay được tổ chức cho Lệ Thiếu Đình nên về các loại bia đều được các chuyên gia chuẩn bị rất kỹ lưỡng, mang nét đặc trưng vốn có của nước Đức, từ loại bia nổi tiếng thời thập niên 12 được sản xuất bằng cách sử dụng cây hoa bia, cất ra một loại thức uống có vị mát, hơi chút đắng và mùi thơm cho đến loại hoa bia được ủ trong hủ băng kim cương, còn có Pilsener hay Weissbier – những loại bia nổi tiếng với nồng độ cacbonat cao...
Đương nhiên ngoài bia ra, nước Đức còn nổi tiếng với nền ẩm thực độc đáo như chân giò hun khói, thịt viên Bouletten, bánh mì Abendbrot....

Không sai, Lệ Thiếu Đình chính là khách quý mà đêm nay chính phủ Đức muốn tiếp đãi.

Lạc Khuynh Thanh đi theo sát phía sau German, đảo mắt đánh giá kiến trúc bên trong, có thể nói, bữa tiệc đêm nay, rất quan trọng.

Bởi vì cô xuất hiện ở đây với vai trò là người phiên dịch cho nên cô luôn đi theo sát German giống như người hầu nhỏ để thuận tiện cho việc anh giao lưu với đối phương.

Đi theo German đến khoang thuyền chính giữa, Lạc Khuynh Thành đưa mắt nhìn lại, trùng hợp lại giao mắt với Lệ Thiếu Đình bên kia.

"Chào vị tiểu thư xinh đẹp, lẽ nào cô chính là phiên dịch viên mà thủ tướng chuẩn bị cho tôi?"