Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 6




Dịch: Mèo Bụng Phệ

***

- Trường Thọ, khẩu quyết hôm qua sư phụ truyền thụ, con nhớ chưa? Đọc ta nghe nào.

- Lý Trường Thọ! Kẻ luyện khí sao có thể nhát chết như ngươi được. Nếu không trải sự đời, há có thể đoạt được cơ duyên!

Lý Trường Thọ lẩm bẩm:

- Quái! Sao sư phụ trở mặt nhanh thế nhỉ?

Trong trí nhớ của hắn, mấy chục năm trước khi mới nhập môn, sư phụ hòa nhã dễ gần là thế, ấy vậy mà giờ đây…quá ư là dữ!

Lý Trường Thọ không nhịn được bật cười, sau đó hắn phát hiện thân thể của mình vẫn đang ngủ say, cảm giác mệt mỏi vẫn còn vương lại sau khi tu hành liên tục.

Lẽ nào…hắn đang mơ ư?

Đã lâu lắm rồi hắn chưa mơ! Tu vi càng cao, hắn ngủ càng ít. Mà mỗi lần ngủ thì Lý Trường Thọ đều như bây giờ, bởi quá mệt mỏi nên dù pháp lực còn nhưng vẫn cần ngủ một giấc để thần hồn được giải lao.

*******

- Tổ Quang, Tổ Quang, đừng giả vờ ngủ! Đứng lên cho tao! Tổ Quang!

Hắn như nghe được tiếng gào khản giọng từ phía xa truyền tới, vẫn rõ ràng..

Lý Trường Thọ gượng cười, hắn giống người đi trong đêm quay lại đối mặt với dòng hồi ức đang ùa về. Tựa như hắn xem một bộ phim tua nhanh, lướt qua câu chuyện quá khứ của kẻ khác.

Trong câu chuyện đó, không có tu sĩ lên trời xuống biển, cũng không có thần linh cao xa. Hoặc giả có, nhưng họ vẫn luôn ẩn giấu ánh mắt người đời.

Nhân vật trong câu chuyện ấy tên là Điền Tổ Quang. Gã sống ở một hành tinh màu xanh được gọi là Trái Đất.

Từ cái tên Điền Tổ Quang cũng đủ thấy cha mẹ gã kỳ vọng đứa con của họ có thể làm rạng rỡ tổ tông.

Gia đình gã cũng thuộc diện khá giả, cả đời chẳng lo ăn mặc. Gã có một cuộc sống vui vẻ, nhẹ nhàng. Thuở nhỏ học giỏi, lên cấp ba đã có mối tình đầu. Tới đại học, gã từng có hai cô bạn gái, cùng họ trải qua thời gian say đắm, ngọt ngào.

Sau khi tốt nghiệp đại học, dựa vào vốn liếng trong nhà, gã mở một công ty nhỏ. Nhờ ra sức cày cuốc, chỉ mấy năm gã đã chạm tới cái gọi là tự do tài chính mà bao kẻ ước ao. Sự nghiệp thành đạt, gã chuẩn bị vun vén cho hạnh phúc của bản thân.

Như bao thằng đàn ông khác, gã gặp, yêu và quyết định đi tới hôn nhân với một cô gái.

Nhưng vận mệnh tới giờ mới bắt đầu trêu đùa gã.

Hai mươi tám năm trời yên ả chỉ là giả tạo. Cao trào của câu chuyện cũ được nhồi hết vào mấy tháng ngắn ngủi.

Trước khi kết hôn, Điền Tổ Quang đi khám. Khốn nạn thay, gã bị ung thư giai đoạn cuối. Trước đây tuy có ngờ ngợ những gã chẳng để tâm. Dù với một người đàn ông trưởng thành như gã, đây cũng là một cú sốc tinh thần nặng nề.

Nhưng Điền Tổ Quang đã chấp nhận hiện thực một cách nhanh chóng. Chỉ vài ngày, gã đã suy tính chu toàn cho quãng đời ngắn ngủi còn lại. Tính cách của gã là thế.

Gã cãi nhau cùng với vị hôn thê, rồi mướn người diễn một màn kịch bắt cá hai tay khiến vị hôn thê đòi chia tay gã. Rồi dưới danh nghĩa đền bù, gã mua cho cô gái mấy hợp đồng bảo hiểm. Tuy Điền Tổ Quang bị người nhà cô gái túm được đập cho một trận. Những cũng chẳng sao.

Sau đó, gã chuyển quyền quản lý công ty cho chị hai. Rồi thì nhà cửa, xe cộ, tài khoản tiết kiệm gã quy sạch ra tiền. Một nửa dùng để cha mẹ gã dưỡng già. Tuy rằng cha mẹ chưa chắc đã dùng đến, nhưng đây vẫn là bổn phận của kẻ làm con.

Nửa còn lại, Điền Tổ Quang đem quyên cho mấy trường tiểu học. Cuối đời, gã mang chút tiền đi làm từ thiện cũng coi như tích đức cho người nhà.

Đến khi họ Điền cảm giác thời gian của mình sắp hết, gã nhờ thằng bạn thân nhất đưa mình về thăm trường cấp ba gã từng theo học, nhìn quán nét cỏ nay đã đóng cửa, nhìn sân vận động đã được xây mới khang trang.

Luyến tiếc ư? Hai mươi tám tuổi, mới trải qua non nửa đời người.

Gã từ nhỏ chưa từng lam lũ, nên hạnh phúc có được cũng không quá trân trọng.

Không luyến tiếc ư? Gã phấn đấu để thỏa mãn kỳ vọng của người khác. Gã nỗ lực để có sự nghiệp kẻ khác hằng ước mơ. Ấy vậy mà, khi gã chuẩn bị có một gia đình yên ấm, chuẩn bị cùng người con gái mình yêu sinh con để cái, thì tai họa ập tới…

- Nếu có kiếp sau, nghèo khổ một chút thì có đáng gì! Chỉ cần có thể gặp đúng người, sống dai thêm một tẹo là được. Nếu tao có thể sống thêm được mười năm thì tốt biết bao. Mấy nữa là ngoẹo rồi.

Nghe Điền Tổ Quang nói, hai mắt tên mập đằng sau đỏ lựng, không kìm được mà khóc nấc lên. Gã mập mắng:

- Chưa gì mày đã nghĩ tới chia ly rồi. Làm quái gì có kiếp sau, tao với mày đi viện kiểm tra lại xem!

- Ba bệnh viện rồi, thằng mập mày đừng lôi tao đi hành xác nữa.

Điền Tổ Quang cười bất đắc dĩ, dựa vào xe lăn thở ra một hơi. Gã cảm giác chút sức lực cuối cùng đang dần trôi đi.

Từ tận đáy lòng, gã không cam. Gã gom hết chút sức tàn, hai tay vịn chặt xe lăn cố gắng đứng lên. Nhưng còn chưa kịp bước một bước, gã đã đổ nhào xuống đất…

- Tổ Quang, Tổ Quang, đừng giả vờ ngủ! Đứng lên cho tao! Tổ Quang!

Dòng hồi ức đến đấy chợt dừng lại, rồi xuất hiện một khoảng thời gian đứt quãng chừng ba năm.

Sau ba năm, hình ảnh hồi ức hiện lên càng rõ ràng.

Một thằng nhóc mặc yếm, tóc kết bím sừng dê chơi đùa trên đồng cỏ…Rồi nó lớn dần lên. Tới năm bảy tám tuổi, một lão thần tiên tới và thu nó làm đồ đệ…

- Mô típ xuyên không thường thấy đây mà.

Lý Trường Thọ thở dài, giấu thật chặt những ký ức nơi tận cùng tâm thức. Cho dù thế nào, đây cũng là những ký ức quý giá nhất của hắn.

Trong bóng đêm, Lý Trường Thọ quay lại, cảm thấy thân thể đã không còn mệt nữa. Tuy vậy hắn vẫn không muốn tỉnh dậy.

Cảm giác có thể sống lại một cuộc đời khác quả thực rất tốt. Hắn biết ơn người đã mở cửa sau cho hắn, mặc dù cũng không biết có thực sự tồn tại một vị “Đại thần” như thế không…

Hắn cũng không biết, vị kia có thể đưa hắn quay về cuộc sống hiện đại không?

Cho dù không thể quay về thời hiện đại, thì cho hắn về thời Đường, thời Minh cũng được. Chí ít thì khi đó, Lý Trường Thọ hắn vẫn có thể xoay sở, tạo dựng một cuộc sống an nhàn tam thê tứ thiếp.

Đằng này lại đày hắn tới một thế giới tu Tiên, mà còn là một thế giới tu Tiên lạnh lùng nhất, tàn nhẫn nhất và vô lý nhất.

Thượng Cổ Hồng Hoang.

Sau khi bái sư mười lăm năm, nhờ sách vở trong môn phái và sự giảng giải của sư phụ, Lý Trường Thọ mới hoàn toàn hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân.

Đó cũng chính là ngày hắn bật đèn xanh cho chế độ “Tự bế”.

Chẳng sai, hắn đã lưu lạc tới thời Thượng Cổ theo cách hiểu của đời sau. Sinh ra tại khoảng thời gian giữa hai lần đại kiếp nạn của Hồng Hoang.

Theo lịch sử của thời Hồng Hoang, thời đại này vẫn còn chịu ảnh hưởng của đại chiến Vu Yêu. Mặc dù nhân tộc hưng thịnh nhưng tàn dư của Yêu tộc vẫn còn mạnh mẽ. Do được Thánh Mẫu của nhân tộc, Nữ Oa, một trong sáu Thánh nhân bảo lãnh, yêu tộc dựa vào biên giới giữa các châu của Ngũ Bộ châu ý đồ phục hận, liên miên giao chiến với Luyện Khí sĩ của nhân tộc.

Sáu vị Thánh nhân đã sớm quy vị, luôn hằm hè nhau. Chỉ vì một chút thể diện, họ cũng chẳng tiếc tính mạng của vô số sinh linh.

Hai vị giáo chủ Tây Phương giáo là Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề chiếm lĩnh vùng đất cằn cỗi Tây Ngưu Hạ Châu. Họ tuyên truyền giáo lý Tây Phương giáo khắp nơi, đồng thời không ngừng bòn rút người của Đạo môn.

Đạo Môn Tam Giáo gồm Nhân, Xiển, Tiệt đã nổi danh từ sớm.

Xiển giáo có mười hai vị Kim Tiên danh tiếng lẫy lừng, đã trở thành đề tài thảo luận giữa đám Luyện Khí sĩ trong mấy nghìn năm gần đây.

Tiệt Giáo có vạn tiên triều bái, khí thế cao vợi. Các tiên nhân có bản lĩnh cao cường đều tụ hợp tại Thông Thiên giáo, cùng giằng co với Xiển giáo. Sự đối đầu tuy gay gắt nhưng cũng chưa tới mức xung đột chính diện.

Đây là thời đại hoàng kim của Đạo môn. Tam Giáo hưng thịnh, bảo vệ nhân tộc. Tại Trung Thần châu, khắp nơi đều có sơn môn của Đạo môn. Ba nghìn đại thế giới đâu đâu cũng thấy bóng dáng đệ tử Tam giáo, Đạo môn truyền thừa khắp Tam giới. Đạo Nguyên Thần và Luyện Khí sĩ trở thành chủ đạo của thời kì Hồng Hoang.

Đây cũng là thời đại ác liệt nhất đối với Luyện Khí sĩ. Thời kì này cạnh tranh đại đạo vô cùng ác liệt. Thiên Đình mới lập, làm việc đều theo chỉ thị của đám tiên nhân Tam Giáo. Ngũ Bộ châu và ba nghìn thế giới hỗn loạn, Luyện Khí sĩ muốn tồn tại đều phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân và …vận khí.

Đôi khi vận khí còn quan trọng hơn!

Lý Trường Thọ cảm thấy may mắn duy nhất của hắn đó là sư phụ hắn tuy rằng không quá mạnh, thậm chí chẳng mạnh gì cả, nhưng vẫn có Nhân giáo chống lưng.

Dù rằng Lý Trường Thọ nghi ngờ khai sơn tổ sư của Độ Tiên môn cũng chỉ là ký danh đệ tử của Độ Ách chân nhân.

Còn Tây Côn Lôn Độ Ách chân nhân, theo Lý Trường Thọ biết thì đó là một vị thần tiên. Trong đại chiến Phong Thần, đồ đệ của lão là Hanh Cáp nhị tướng đã từng tham chiến. Ngoài vài chuyện vụn vặt nữa thì hắn không biết gì thêm.

Mà đến tám phần, Độ Ách cũng chỉ là ký danh đệ tử của Thái Thanh Thánh Nhân, địa vị trong tầng lớp thần tiên cũng xoàng.

Nói tới bản thân thì Lý Trường Thọ chẳng những không có bối cảnh, không có thần thông, không có số mệnh, ở thời đại này sao có thể nổi danh?

Đùa chắc, hắn có thể sống cũng may mắn lắm rồi.

Vì vậy, bắt đầu từ năm đó, họ Lý đặt ra mục tiêu cho mình đó là phải “sống”, cố gắng sống càng dai càng tốt. Hắn phải cố gắng tránh né mọi tai nạn, yên bình mà sống. Kiếp người thứ hai của hắn có được đâu dễ dàng gì.

Trở nên nổi bật hơn đời, tiếng lưu muôn thuở là thứ gì đó xa vời với hắn.

Cho dù có nỗ lực tu hành đến mấy, liệu hắn hơn được mấy lão già khú đế của Tam giáo không?

Cho dù liều mạng tìm kiếm cơ may, liệu hắn có thể vượt qua được cái gọi là tử kiếp không?

Cơn đại kiếp nạn tiếp theo chính là cuộc chiến Phong Thần. Lý Trường Thọ hắn phải tránh trận chiến này càng xa càng tốt. Đường cùng thì hắn phong thần làm thần tiên trên Thiên Đình. Hắn phải tu luyện thật nhanh, đợi Thiên Đình xuống dốc hắn sẽ thừa dịp mà kiếm một cái ghế nguyên lão…

Mạng của mình là trên hết, kẻ mà trên trán đã khắc rõ hai chữ “Pháo hôi”, có gì không ngoan ngoãn trốn trong núi tu hành, tích lũy tu vi, sống yên ổn qua ngày?

Cho dù không đạt được trường sinh, thì chỉ cần được tự nhiên chết, là hắn đã cảm thấy không uổng phí kiếp này!

Bắt đầu từ đó, Lý Trường Thọ đặt ra mục tiêu cuối cùng cho cuộc đời đó là … Sống đến chết già!

Và vì thực hiện cho kỳ được mục tiêu này, hắn…

*******

- Sư huynh?

- Sư huynh?

- Sư huynh, sao huynh lại ở đây thế? Chủ phong đang đông vui nhộn nhịp lắm rồi, chúng ta đi mau không sẽ muộn mất!

Bên tai nghe được giọng nói dễ nghe, Lý Trường Thọ bừng tỉnh, hai mắt chậm rãi mở ra.

Đập vào mắt hắn là một thiếu nữ với khuôn mặt xinh đẹp, mày lá liễu, mũi cao, bờ môi như phấn, đôi mắt long lanh, mặt trái xoan, cổ cao ba ngấn. Đôi mắt nàng lúng liếng linh động…

- Mỹ nữ, nàng là ai?

- Sư huynh!

Thiếu nữ thò tay bóp mũi Lý Trường Thọ, nhéo mạnh nói:

- Huynh lại nằm mơ rồi!

- Á, Linh Nga đấy à, mới chớp mắt sao đã lớn bằng này rồi?

Lý Trường Thọ cười hả hả, bò dài trên bãi cỏ ra ngoài, mãi khi bò được ba trượng hắn mới đứng lên được rồi thì thào:

- Vậy mà ta đã ở đây mười năm rồi!

Lam Linh Nga dậm chân, phùng môi trợn má, bộ dáng đáng yêu không nói nên lời.

Nàng xưa đâu bằng nay, không chỉ có khuôn mặt đẹp, thân hình trổ mã, đôi chân thon dài, thắt đáy lưng ong. Mà bộ váy nàng mặc còn làm tôn nên những đường cong hoàn mỹ, say đắm lòng người. Làn da nàng trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền mềm mại sóng sánh.

Bỗng tiếng chuông từ xa vang tới, Lam Linh Nga vội vàng nói:

- Sư huynh mau cưỡi mây cho nhanh! Không là chúng ta muộn thật đấy!

Lý Trường Thọ cau mày hỏi:

- Đừng nói muội không bay được chứ?

Lam Linh Nga ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, dõng dạc đáp:

- Muội bay không nhanh.

Lý Trường Thọ miễn cưỡng gọi tới một đám mây trắng, nhảy lên trước rồi nói:

- Nào thì đi!

Ánh mắt của Lam Linh Nga lóe lên vẻ tinh quái, đôi chân khẽ nhún bay tới cạnh Lý Trường Thọ. Nàng vừa muốn vịn vào tay của sư huynh, nhưng Lý Trường Thọ đã nhẹ nhàng tránh ra.

Hắn nghiêm giọng nói:

- Chớ quên Ước pháp tam chương.

- Biết rồi! Sư huynh, huynh là đồ quỷ keo kiệt!

Lam Linh Nga mở miệng làu bàu, lêu lêu rồi dịch sang nửa bước.

- Thế mới phải chứ, phải giữ khoảng cách ba thước.

- Bây giờ muội đã là nhân tài mới nổi của Độ Tiên môn chúng ta. Mấy nghìn tên nam đệ tử đều hâm mộ Linh Nga Tiên Tử. Sư huynh đây cũng không muốn bị bọn chúng thi triển vu thuật nguyền rủa tới chết đâu.

Lý Trường Thọ vươn vai, ngoái đầu nhìn về phía ngồi nhà tranh, hỏi:

- Sư phụ vẫn bế quan chưa ra ư?

- Vâng, sư phụ đang tĩnh tâm bế quan. Lúc nào cũng có thể độ kiếp thành Tiên. Không chừng lần này chúng ta quay về, sư phụ đã thành Tiên rồi.

Lam Linh Nga cười khẽ, đôi mắt long lanh đầy mong đợi, khuôn mặt ửng hồng, nàng mím môi, ngượng ngịu nói nhỏ:

- Vốn sư huynh chưa một lần tham gia thí luyện do môn phái tổ chức, lần này lại tới… là vì lo lắng cho muội hả?

Bỗng đâu một bàn tay to lớn chắn trước mặt nàng, sau đó Lý Trường Thọ trưng ra cái bản mặt “người chết” của hắn nói gắn từng chữ:

- Không phải vậy! Ta từ chối. Muội là một cô nương tốt. Ta vẫn coi muội như một thân muội muội.

- Hừ, muội đã nói gì đâu! Đồ phiền toái! Không thèm để ý tới huynh nữa!

Trán Lam Linh Nga đen lại, tức giận quay người lại, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm thành đấm.

Lý Trường Thọ cười khẽ, bình tĩnh ngắm nhìn mây trắng nới cuối trời và tính toán thời gian cùng vị trí hắn và sư muội tới nơi tập hợp.

Chẳng qua tính toán cũng chỉ là công cốc, bên cạnh hắn là một sư muội xinh đẹp lung linh, muốn không ai để ý…

Thật sự là càng lúc càng khó.