Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 72: Yên Tâm, Lần Này Tuyệt Đối Đánh Không Được




Dịch: Duy Anh



Biên:



“Tề Nguyên sư điệt, có việc gì ra ngoài à?”



Trời ấm gió mát, Tề Nguyên lão đạo mặc trường bào, bưng phất trần, trôi dạt từ Tiểu Quỳnh Phong đến sơn môn.



Tề Nguyên lão đạo nghe thủ sơn tiên nhân hỏi thế, bèn hành lễ, đáp lời:



“Ra ngoài đi dạo một chút, cũng không có đại sự gì, chỉ là gần đây trong lòng có chút bất an.”



“Tốt.”



Lão thủ vệ Chân Tiên cũng không hỏi nhiều, mặt mũi hiền lành nở nụ cười, liền mở sơn môn, để Tề Nguyên cưỡi mây lướt tới bầu trời ngoài núi.



Bởi vì sự tình binh giải trọc tiên, nên bây giờ ở trong núi Tề Nguyên cũng có chút ‘Danh khí’



Bất quá, thanh danh này đôi khi không dễ nghe, ngẫu nhiên có kẻ mang việc này ra chế nhạo và đùa giỡn.



Lý Trường Thọ luyện chế xong nhóm đan dược này, phải chờ tới bốn tháng. Sư phụ mới kết thúc bế quan, ra ngoài tản bộ.



Hắn thương nghị với sư phụ, lần này sư phụ ở bên ngoài lâu mấy ngày, để giấy đạo nhân càng có nhiều thời gian làm việc.



Sau đó, Lý Trường Thọ lại căn dặn nhiều lần, khuyên sư phụ không nên rời sơn môn quá xa…



Vì để sư phụ có thể giấu kín hành tung, Lý Trường Thọ hiến bản thứ hai Quy Tức Bình Khí quyết cho sư phụ. Tránh cho trường hợp sư phụ đang chờ hắn trở về, bị người nhìn chằm chằm, tính kế.



Bản thể Lý Trường Thọ cũng ở trong sơn môn, vạn nhất sư phụ xảy ra chuyện, tự có thể sinh cảm ứng chạy đến cứu.



Trước đó Lý Trường Thọ đã quyết định để sư phụ và tiểu sư muội có cấp độ ngang hàng trong việc hiểu rõ mọi chuyện của hắn.



Tề Nguyên cất kỹ hộp, lặng yên mà đi.



Giấy đạo nhân hiện thân lần nữa, rõ ràng có chút ‘Cồng kềnh’, trên vai túi vải đeo vai, cũng đã đổi thành ba lô hai bên vai đeo ba lô.



Lần này, Lý Trường Thọ hóa thành bộ dáng một lão đao. Hắn cũng quyết định về sau liền lấy hình tượng lão đạo như vầy, để bán đan dược.



Giấy đạo nhân dùng thổ độn, nhanh chóng chạy tới Lâm Hải Trấn



Sau nửa ngày, Lý Trường Thọ đi dạo nửa vòng về phía đông, để lộ tuyến, từ ‘dấu chấm than’ chuyển đổi thành ‘dấu chấm hỏi’ mất tiêu.



Cuối cùng, hắn từ một cánh rừng không người ở phía tây chui ra, cưỡi mây, đeo kiếm, bay về phía phường trấn to lớn kia.



Kiếm, chuôi kiếm, vỏ kiếm trên lưng đều đổi kiểu dáng và màu sắc. Trên vỏ kiếm mới toanh tăng thêm một tầng cấm chế ngăn cách tiên thức dò xét.



Đương nhiên, công năng chính là không có thay đổi gì.



Cài này nhìn như là kiếm, trên thực tế vẫn là mê độc dược hỗn hợp thúc tán pháp khí, có thể trong vô hình tràn ra không màu độc phấn, thần không biết quỷ không hay đưa độc nhập nguyên thần phế phủ kẻ địch, tăng lên nắm chắc độc chết Chân Tiên…



Cái này bên ngoài tất nhiên tìm không được, giống như La Thiên Bảo Tán, tự nhiên là pháp bảo thuộc về Lý Trường Thọ.



Đã vậy lần này, Lý Trường Thọ còn chuẩn bị cùng loại pháp khí thứ hai.



Đó là một cây sáo, có thể thổi vào lỗ thủng để phóng độc, chỉ là có chút tai họa ngầm.



Hấp khí lấy hơi phải chú ý, không phải dễ dàng hút vào.



Không phải kiểu hài hước như: “Cây đao này của ta có kịch độc, dính ắt tử, sát tức vong… phù phù”



Bốn phía phường trấn có cửa lớn để ra vào đại trận nơi này, cũng giống như cửa thành của thành lớn thế tuc. Chỉ khác chỗ đây là đại trận giữ lại cửa ra vào, mà không phải tường thành.



Phụ trách duy trì bình yên nơi đây, là Đông Thắng Thần Châu đại tiên tông ‘Lâm Hải kiếm phái’. Theo quy củ Hồng Hoang, họ phái người ở trước cửa đại trận thu ‘phí vào cửa’



Phí tổn này có thể là linh thạch, bảo tài, linh dược, chỉ cần có chút giá trị là được.



Một loại quy mô phường trấn như này, quả thật cũng có thể vì tiên môn mang đến to lớn lợi ích. Chỉ là mỗi ngày ở nơi này phải đóng quân rất nhiều cao thủ, miễn cho có kẻ gây hấn, nên không phải đại phái thì chẳng thể kinh doanh được.





Độ Tiên môn cũng từng thử qua làm một cái phường trấn, nhưng bởi vì vị trí địa lý, các nhân tố không hợp cho kinh doanh…



Duy trì phường trấn chỉ mấy ngàn năm, cũng không có tán tu thường trú hay qua lại, dẫn đến Độ Tiên môn lỗ vốn không ít.



Điểm ấy, Lý Trường Thọ cũng rất lý giải.



Dù sao trong môn tu “Vô Vi Kinh’, môn nhân thích thanh tĩnh vô vi, dư thừa chút tinh lực cũng liền giành cho đạo lữ rồi còn đâu…



Nội tâm mỉa mai sư môn nhà mình hai câu, Lý Trường Thọ để giấy đạo nhân lộ ra tu vi cảnh giới Nguyên Tiên hậu kỳ, cưỡi mây đứng đợi sau hơn mười đạo thân ảnh ở trước mặt.



Bên cạnh thì liên tục có người đi ra ngoài, phần lớn đều là cưỡi mây bay sát mặt đất mà thôi.



Ra ngoài cũng không cần nộp thuế, nhưng đi vào thì phải xếp hàng móc túi.



Đúng lúc đến lượt Lý Trường Thọ vào cửa, hắn liền liếc thấy bảy hay tám đạo thân ảnh đang muốn rời khỏi phường trấn…



Đó là hai tên lão đạo, ba tên trung niên đạo giả, và ba thiếu nữ xinh đẹp.



Bọn hắn bay cao hơn những người khác một chút. Lúc chuẩn bị bay ra khỏi lỗ hổng đại trận, một bên còn có hai đội tiên binh tuần tra của Lâm Hải trấn hộ tống, thập phần phô trương.



Nhưng thật ra ánh mắt Lý Trường Thọ là bị một tên thiếu niên ở trong đám người đó thu hút.




Người này… Trên đầu có sừng. Ngược lại, sau lưng… lại không có đuôi…



Ngao Ất?



Tại sao lại gặp mặt tên rồng nhỏ này rồi?



Đáy lòng Lý Trường Thọ cũng rất bình tĩnh. Hắn và con rồng nhỏ này hữu duyên hay là thế nào?



Bất quá nói đi cũng phải nói lại, con rồng nhỏ này làm sao vậy… Vẫn là một cái bộ dáng như trước đây bị hắn đánh gục, đầu cũng không có lớn hơn.



Đại khái, hẳn là thời kỳ dậy thì của Long tộc dài hơn rất nhiều so với Nhân tộc, bằng ấy năm còn chưa đủ để gã dậy thì đấy thôi.



Giấy đạo nhân đành thu hồi ánh mắt, vừa vặn tới lượt hắn đi về phía trước nộp thuế vào cửa.



Lý Trường Thọ cầm linh thạch trong tay đưa cho nữ tiên sau bàn.



Nữ tiên cười nói: “Ta nhìn đạo hữu không quen mắt, không biết có thể tiết lộ chút, tới đây để làm gì chăng?”



Thế là, Lý Trường Thọ báo cái hư danh, nói mình tới đây mua bán đan dược, cây thuốc. Nữ tiên thoáng ghi chép lại, liền cho hắn đi vào phường trấn.



Trong quá trình này, Ngao Ất và hai thiếu nữ đi sau lưng năm vị Tiệt giáo Thiên Tiên, lướt qua giấy đạo nhân…



Năm vị Thiên Tiên này tâm tình cũng không tệ, đang thương thảo tiếp theo là về Kim Ngao Đảo, vẫn là tiếp tục đi tìm tiên môn uống trà luận đạo.



Lý Trường Thọ nghe một lão đạo trong đó khen:



“Ngao Ất sư đệ mới tu đạo bao lâu? Bây giờ đã thành Nguyên Tiên, không hổ Long Vương huyết mạch, tư chất hơn người…”



Sư đệ?



Quả nhiên, Ngao Ất bái nhập môn hạ Tiệt giáo, hẳn là bái một cái nhị đại cao thủ.



Lý Trường Thọ cảm thấy tên Ngao Ất này, giờ trầm ổn thành thục rất nhiều, ánh mắt nội liễm, khuôn mặt trầm tĩnh.



Dù vẫn là cơ thể thiếu niên, nhưng cũng đã đầy kinh lịch, trải qua vận mệnh rèn luyện bộ dáng trầm ổn.



Bất quá… chẳng có quan hệ gì với mình.



Giấy đạo nhân bước vào Lâm Hải trấn, cưỡi mây bay thẳng qua lầu các, thạch ốc, thẳng về phía nơi tụ tập cửa hàng đan dược.



‘Lại phải, đoạt mối làm ăn của sư môn nhà mình.’



Lý Trường Thọ thở dài.




Cửa hàng Độ Tiên môn ở đây cũng chủ yếu kinh doanh đan dược.



Bất quá, hắn cách vài năm mới đến đây mấy ngày, tuy nói sẽ ít nhiều ảnh hưởng tới sinh ý sư môn nhà mình, nhưng hẳn cũng sẽ không để cho sinh ý sư môn thảm đạm đâu.



Dù sao mình cũng chỉ là tán hộ.



Tuy nói là số lượng lớn, chất cao, vật đẹp, giá hơi thấp…







Lại nói tới nhóm luyện khí sĩ Kim Ngao đảo, sau khi rời phường trấn. Họ đang bay về hướng tây nam, lại đột ngột đổi hướng tây bắc, cưỡi mây lao đi vùn vụt.



Lần này ra ngoài luận đạo, nhưng thật ra là có mấy nhà tiên môn cao thủ Đông châu, mời quen biết Thiên Tiên Kim Ngao đảo.



Kim Ngao Đảo là đạo trường tương đối nổi danh của tiệt giáo, thường xuyên có một ít tiên môn mời luyện khí sĩ nơi đây, đi tới giảng đạo, luận đạo.



Ban đầu, bọn hắn một chuyến này đã ra ngoài luận đạo ba tháng, ăn nhờ ở đậu mấy nhà tiên môn Đông Thắng Thần Chân… ặc, giảng kinh thuyết đạo…



Chuyến này viên mãn, cũng đã đến lúc áo gấm trở về.



Nhân Ngao Ất ở mấy lần luận đạo kia, biểu hiện hết sức xuất sắc, thắng nhẹ mấy kẻ Nguyên Tiên mà bản địa tiên môn phái ra.



Lại nhân Ngao Ất bối phận giống năm vị Tiệt giáo Thiên Tiên này, bọn hắn cũng không tiện trực tiếp ban thưởng gì đó.



Thế là liền lôi kéo Ngao Ất đến Lâm Hải trấn, để Ngao Ất chọn lựa rất nhiều lễ vật.



Ngao Ất lấy những lễ vật này, đều chia cho hai vị thiếu nữ sư điệt bên cạnh, để hai thiếu nữ vui mừng không thôi. Mấy vị Thiên Tiên Kim Ngao đảo cũng có chút tán dương.



Nếu như nói, chi tử chưởng môn đại tiên môn là trong nhà có mỏ.



Thì Ngao Ất này! Thái tử Đông Hải Long cung, hoàn toàn chính là trong mỏ có nhà…



Mấy vị đồ đệ ‘sư huynh’ vui vẻ cầm những lễ vật này. Ngược lại với Ngao Ất mà nói cũng không có nửa điểm đau lòng.



Nếu cảm thấy cần thiết, gã chỉ cần cầm truyền tin phù nói một tiếng cho người nhà. Ngày mai Ngao Ất liền có thể đưa cho mỗi vị luyện khí sĩ Kim Ngao Đảo một phần hậu lễ.



Rời phường trấn, đoàn người liền muốn chọn tuyến đường đi Kim Ngao Đảo.



Nhưng đáy lòng Ngao Ất thoáng nghĩ, sau vài tiếng trầm ngâm, bỗng mở miệng nói: “Các vị, ta có một cái yêu cầu quá đáng.”



Năm người lập tức xoay người lại, đầy lo lắng nhìn Ngao Ất.



“Không có yêu cầu nào quá đáng, có cầu tất có ứng. Ngao Ất sư đệ cứ nói.”




“Luyện khí sĩ Kim Ngao Đảo chúng ta, tương thân tương ái, không phân biệt giàu nghèo, lá lành đùm lá rách, vinh nhục cùng hưởng!”



“Không sai, không chỉ Kim Ngao Đảo chúng ta, Tiệt giáo trên dưới chính là như vây. Một người gặp nạn, bát phương đến giúp!”



Nội tâm Ngao Ất cười thầm, nhưng vẫn biểu lộ thoáng ngưng trọng, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật, trong lòng ta một mực có… lời khó nói.”



Trong nháy mắt hai thiếu nữ bên cạnh nhìn lại, đôi mắt sáng long lanh như pha lê.



Một thiếu nữ trong đó tết hơn mười cái bím tóc nhỏ, bộ dáng thướt tha yểu điệu, Hạm Chỉ. Chính là thiếu nữ ngày trước xem qua Lý Trường Thọ độ kiếp.



Trong năm vị Thiên Tiên phía trước, có Nguyên Trạch lão đạo một người là sư phụ Hạm Chỉ.



Ngao Ất thở dài: “Nhớ tới năm đó Đông Hải đãng yêu đại hội, ta chỉ mới có mười tuổi, phụng mệnh thay mặt Long cung tìm người luận bàn, lại bại trong tay một đệ tử Phản Hư cảnh của Độ Tiên môn.



Chuyện này, đáy lòng một mực không bỏ xuống được.



Bây giờ ta đã độ kiếp thành tiên, tuy chỉ là Nguyên Tiên, nhưng cũng muốn tìm người ta, lại so tài luận đạo một lần.”



“Chính là việc này?”



Nguyên Trạch lão đạo cười hỏi.




Ngao Ất tỏ vẻ hổ thẹn, cúi đầu nói: “Đúng vậy.”



“Chuyện nhấc một cái chân mà thôi”. Một trung niên đạo giả khác cười nói, tiện tay điểm, mây trắng liền lướt về phía sơn môn Độ Tiên môn: “Đi, chúng ta ghé qua Độ Tiên môn một lát.



Bần đạo cũng rất có giao tình với phó môn chủ Trọng Vũ đạo nhân của Độ Tiên môn.



Độ Tiên môn nhà hắn là đạo thừa Nhân giáo, Kim Ngao Đảo chúng ta là đạo trường Tiệt Giáo, đến bái phỏng, có gì không tiện?”



Tất cả mọi người đều xưng phải.



Một người cười nói: “Chúng ta có nên thông báo cho bọn hắn sớm một chút hay không? Miễn cho đến lúc đó xảy ra sự tình xấu hổ.”



Nguyên Trạch lão đạo khoát tay: “Không cần, không cần. Chúng ta không phải đi tìm bọn hắn đấu pháp, mà là đi luận đạo, để đám tiểu bối luận bàn một chút là dừng.”



Nhóm sau cùng, hai thiếu nữ tay cầm tay níu tay nghe vậy, bèn liếc nhau.



Một thiếu nữ mở ra pháp khí vòng tay trên cổ tay, để hai người tán gẫu sẽ không bị người ngoài nghe thấy.



Nàng thỏ thẻ nói: “Hạm Chỉ, sư phụ ngươi lại bắt đầu.”



Khóe miệng Hạm Chỉ hếch lên, buồn bực nói: “Chuẩn bị chút đi.



Aiii! Sư phụ ta quả thật có thể so với thiên đạo pháp khí,



Trước đó, khi ta độ kiếp, người nói một câu: ‘Ngươi yên tâm, thiên kiếp của ngươi ắt chỉ có sáu đạo". Kết quả đưa tới tám lượt thiên kiếp, ta xémchút nữa, liền thân tử đạo tiêu…



Tư chất và tích lũy của ta, theo lý thuyết nhiều nhất chỉ bảy đạo mới phải.”



Một thiếu nữ khác che miệng cười khẽ: “Bởi vậy ngươi được chỗ tốt phi thăng một đoạn dài đó.”



“Nói đến việc này.” Ánh mắt Hạm chỉ có chút thất thần: “Tự mình kinh lịch tám lượt thiên kiếp, vẫn là xếp sau tám lượt thiên kiếp. Như vậy mới biết thành tiên, kiếp là bực nào khủng bố.



Thật là nghĩ mãi không ra, người ấy tại Nam Hải vượt qua chín lượt thiên kiếp, là nhân vật cỡ nào.



“Tất nhiên là viễn cổ, thượng cổ đại nhân vật trùng tu một thế.”



“Có lẽ vậy…”



Hai thiếu nữ này cười kẽ vài tiếng, chủ đề rất nhanh được chuyển sang long tộc thiếu niên.



Bộ dáng thiếu niên thanh tú như vậy, cũng là mười phần để thiếu nữ vui vẻ.



Sau nửa ngày, xa xa hộ sơn đại trận mỏng manh Độ Tiên môn, một đoàn người Kim Ngao Đảo nói cười bay tới.



Mà khóe miệng Ngao Ất mỉm cười, thoáng mang theo chút thâm ý.







“Ừm?”



Trong núi rừng Tề Nguyên đang suy nghĩ “Quy Tức Bình Khí quyết” ngẩng đầu nhìn chân trời một chút, nhìn thấy nhóm người Kim Ngao Đảo cưỡi mây bay qua.



Tề Nguyên cảm nhận được uy áp của mấy người Thiên Tiên, đáy lòng có chút buồn bực, không biết mấy vị cao thủ này từ nơi nào đột ngột đi đến Độ Tiên môn bọn hắn.



“Không quan hệ đến Tiểu Quỳnh Phong nhà ta.”



Tề Nguyên lão đạo cười híp mắt, nhìn đại đồ đệ cho truyền tin phù, cảm thấy hẳn chỉ là mấy vị cao thủ kết giao cùng đến đây thăm đồng bạn.



Cho nên lão cũng không có nói chuyện này cho Lý Trường Thọ, mà tiếp tục suy nghĩ pháp môn ẩn tàng khí tức do đồ đệ mình sáng tạo rạ



Rất nhanh Tề Nguyên lão đạo hoàn toàn thu liễm khí tức của chính mình, hứng thú bừng bừng thi triển Hóa Hình Thuật, hóa thành một gốc cây.



Cẩn thận cảm thụ một hồi…



“Trái lại, an ổn ngoài ý muốn.”