Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 86: Nếu Ta Là Kẻ Đánh Lén...




Dịch: Đậu Đỏ



Biên: BsChien



Phía tây nam Độ Tiên môn, ngoài vạn dặm.



Một nơi nào đó trong sơn cốc dùng trận pháp để che đậy, từng đạo bóng đen lặng lẽ ngồi xếp bằng;



Bên ngoài đại trận còn có mấy thân ảnh, đang ẩn thân ở các hướng, đề phòng có địch tập kích.



Dưới mặt đất, cũng có ba, bốn người đang ẩn nấp...



Chỗ sâu nhất trong sơn cốc, ba đạo nhân ngồi theo hình tam giác đang lơ lửng, dưới thân đều có một đóa huyết liên bảy cánh nhẹ nhàng xoay tròn.



Ba đóa huyết liên này đến từ U Minh Huyết Hải, đã bị mỗi người bọn họ thu nạp phân nửa.



Từng tiếng muỗi vo ve vang lên trong đáy lòng bọn họ, ba người tự ngưng tu hành, nghiêng tai lắng nghe.



Rất nhanh, ba người đã mở mắt ra, cúi đầu đáp:



"Thuộc hạ tuân mệnh."



Tiếng muỗi trong đáy lòng bọn họ dần dần đi xa.



Nguyên Trạch lão đạo khẽ hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:



"Lần này mặc dù quân tiên phong bị thiệt hại, nhưng các ngươi và ta chưa viên mãn bản thân chi đạo, không thể kịp thời ra tay bố trí.



Các ngươi và ta được chủ nhân ban thưởng cho những tạo hóa này, nhất định có thể làm được!"



"Đạo hữu! Khoan hãy nói!"



Đạo giả có khuôn mặt trung niên phía bên trái vội vàng lên tiếng cắt ngang, "Nói suông không bằng làm, chúng ta sớm đi công thành, hoàn thành việc sắp xếp của đại nhân mới đúng!"



"Đúng vậy!"



Nguyên Trạch lão đạo cười ngượng ngùng, dần dần nhắm hai mắt lại, nói lẩm bẩm:



"Chúng ta sẽ ngưng tụ thành Kim Tiên đạo quả, chỉ là Độ Tiên môn mà thôi, không phải dễ như trở bàn tay sao?"



Nói xong, khóe miệng Nguyên Trạch lão đạo lộ ra một nụ cười vừa tự tin lại vừa yên ổn...



Hai Luyện Khí sĩ Kim Ngao đảo đã bị huyết muỗi ăn mòn đạo tâm nguyên thần ở bên cạnh, cũng không nhịn được nhíu mày liếc nhìn nhau.



“Hắn vẫn nói ra rồi.”



“Nếu không thì đưa cho đại nhân một lời khuyên... đổi người khác đi.”



Hai người lắc đầu lộ ra vẻ mặt suy tư, nhưng rất nhanh đã khôi phục thành vẻ mặt đờ đẫn, từ từ nhắm mắt lại ngưng thần.



Lúc này tất cả tâm trí của bọn họ đều bị âm thanh kia chiếm giữ...



“Thu nạp hoa sen, ngưng thành đạo quả, hủy diệt Độ Tiên môn”



Thật ra bọn họ đã không còn nhiều cơ hội để tự chủ suy nghĩ...



Ba đóa huyết liên xoay chầm chậm một lần nữa, từng tia huyết quang bay ra, chui vào trong đạo bào của ba người bọn họ, bổ sung hư vô đạo quả cho từng người...



...



“Tiểu Nhã, gần đây sơn môn có bọn đạo chích quấy nhiễu tập kích, trong môn phái có phần không an ổn.



Ngươi tạm thời không cần bế quan tu hành, nếu môn phái gặp tai họa, ngươi lập tức chạy tới Bách Phàm điện đi.”



Đứng trên mây trắng, cảm thụ được sự mát mẻ của linh phong phả vào mặt, đáy lòng Hữu Cầm Huyền Nhã vang vọng lời căn dặn của sư phụ.



Tai hoạ...



Nếu môn phái bị tập kích, thân là thủ tịch đệ tử đương đại, nàng nên làm gì đây?



Cường địch xâm phạm sơn môn, những đệ tử chưa thành tiên như bọn họ không có khả năng ngăn cản được.



Nếu như thật sự phát sinh tai hoạ như vậy, lúc đại trận hộ sơn tràn ngập nguy hiểm, đệ tử các phong có thể chiếu cố tốt bản thân, không để cho tiên nhân trong môn phái phải phân tán tinh thần; như vậy coi như cũng đã là tăng thêm sức mạnh cho môn phái ngăn địch bên ngoài.



Chỉ hận mình lúc này chưa thành tiên, không thể giúp sư phụ, sư tổ chia sẻ hoạn nạn.



Nàng nhất định phải làm điều gì đó.



Hữu Cầm Huyền Nhã mấp máy môi mỏng, trong mắt càng tỏ ra kiên định, quay người bay về phía Bách Phàm Điện.



Rất nhanh, nàng đã nhận được sự đồng ý của Bách Phàm điện, dùng lệnh bài của Trưởng lão lần lượt thông báo cho từng phong cùng với các thế hệ đệ tử, thông báo cho bọn họ biết chuyện có địa mạch đào thoát trong môn phái.





Từ khi ra khỏi Bách Phàm điện, Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn chìm trong suy tư, mãi cho đến lúc...



Đi tới Tiểu Quỳnh Phong.



“Tiểu Quỳnh Phong chỉ có ba người Tề Nguyên sư thúc, Trường Thọ sư huynh và Linh Nga sư muội, chắc chắn lúc gặp phải địch sẽ là nơi nguy hiểm nhất, ta đi thông báo cho họ trước cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”



Đáy lòng Hữu Cầm Huyền Nhã tìm cho mình một lý do, mang theo chút bất an bay đến Tiểu Quỳnh Phong.



Từ xa, nàng đã thấy Linh Nga đang bay tới bay lui trên mặt hồ, tâm tình cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Huyền Nhã giẫm lên đám mây, chậm rãi đáp xuống.



Vừa bước vào tầng đại trận cách ly bên ngoài Tiểu Quỳnh phong đã nghe được...



Ộp...



Ộp...



Tiếng ếch vang lên xa gần không dứt, ánh ngọc lấp lóe bên hồ.



Một nơi vốn là linh địa tu tiên, lại có âm thanh đồng quê đu đưa phát ra.



Hữu Cầm Huyền Nhã đáp xuống bên hồ, quan sát mấy con ếch ngọc đang nhảy nhót tưng bừng, đáy lòng có chút vui vẻ.



Từ lần trước, Trường Thọ sư huynh tặng nàng một con linh thú heo hồng nhạt cực kỳ đáng yêu, bất ngờ mở ra một cánh cửa lớn đưa nàng vào thế giới mới.



Mặc dù bởi vì mình bế quan quá thường xuyên, con tiểu linh trư kia không được nuôi cẩn thận nên chết rồi. Điều này đã khiến nàng thương tâm mấy tháng, đưa nó chôn ở dưới Phá Thiên phong…




Nhưng từ đó về sau, Hữu Cầm Huyền Nhã vô cùng yêu quý những linh thú đáng yêu này.



Đứng ở bên hồ, nhẹ nhàng cúi người, hồ nước phản chiếu dung mạo say đắm lòng người của nàng, thêm cả dáng vẻ nhỏ nhắn mềm mại mê người của nàng.



Hữu Cầm Huyền Nhã nhìn chằm chằm mấy con ếch ngọc Tu Linh Thực tinh xảo kia, trên khuôn mặt mỹ lệ trước giờ vẫn luôn băng lãnh chợt nở ra một nụ cười mê hồn.



Nhưng hình như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hai con ếch vừa mới “biến thái” không bao lâu, cùng nhau nhảy về xuống hồ nước, chân đạp một cái, cùng với gợn nước biến mất không thấy gì nữa.



Hữu Cầm Huyền Nhã đưa tay sửa lại lọn tóc bên tai, ánh mắt thập phần nhu hòa.



Đúng lúc này, mặt hồ xuất hiện từng làn sóng, ba viên bảo châu xoay chầm chậm, chiếu ra từng ánh sáng lung linh.



Rồi sau đó, một bóng người xinh đẹp từ từ nổi lên khỏi mặt hồ, hai tay nâng hai thủy cầu. Bên trong thủy cầu bên trái là một con linh ngư, bên trong thủy cầu bên phải là một con ếch ngọc...



Trong ánh sáng lấp lánh, Linh Nga híp mắt, thản nhiên nói:



"Sư tỷ thật xinh đẹp nha ~.~



Ngươi muốn con Linh Ngư mỹ vị này,



Hay là muốn con Ngọc Oa ngon lành này.



Hay là muốn Linh Nga sư muội hiền lành đáng yêu của sư tỷ, giúp sư tỷ đi pha chén trà xanh, làm chút điểm tâm."



Hữu Cầm Huyền Nhã không nhịn được bật cười, khuôn mặt rạng rỡ như hoa mai đua nở, sen hồng khoe sắc.



Linh Nga nhảy ra khỏi mặt hồ, cười nói:



"Sư tỷ, ngươi đi vào phòng ngồi đi, sư huynh ta đi Đan Đỉnh Phong rồi."



"Được." Hữu Cầm Huyền Nhã ôn nhu đáp lại, bước tới trước Linh Nga.



Hữu Cầm Huyền Nhã đột nhiên lấy lại tinh thần, nghĩ đến điều gì đó, thoáng chút kinh ngạc...



Mỹ vị?



"Cái này, cái kia đều có thể ăn được sao?"



Linh Nga chớp chớp mắt:



"Sao lại không? Cá Lễ Vị ăn rất ngon, rán chiên chưng luộc nấu súp đều được, còn có gia vị mà sư huynh ta bí mật chế ra nữa!



Ếch ngọc cũng có thể làm thành ếch xào sả ớt, ếch xào bông hẹ, ếch xào tía tô...



Tài nghệ nấu ăn của sư huynh năm đó đều truyền thụ cả cho muội đây!"



Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức nhíu mày lại:



"Chúng ta đều đã Tích cốc, vì sao nhất định phải ăn những thứ này?"



Linh Nga cười nói:



"Lời này có lẽ Tửu Cửu sư thúc có thể giải thích.




Rượu không có tác dụng trong việc tu hành, nhưng Tửu Cửu sư thúc lại cho rằng rượu là nửa tính mạng, ham muốn ăn uống không phải cũng thế sao?"



"Thực sự là có đạo lý như vậy..."



"Nói suông thì không có bằng chứng." Linh Nga vén tay áo lên, lấy bảo nang gia vị ra, đi về phía bếp lò ven hồ, "Sư tỷ người đợi một lát, hôm nay sư muội sẽ bộc lộ tài năng cho người xem!"



Hữu Cầm Huyền Nhã chớp chớp mắt, đang muốn nói chuyện, Linh Nga đã khẽ hát điệu dân gian, nhảy hai bước tới bên bếp lò.



Linh Nga búng đầu ngón tay ra một ngọn lửa, sau đó bếp lò bắt đầu phát ra lửa nhỏ.



Vỗ tay một tiếng, theo đó một con linh ngư bay ra khỏi mặt hồ, còn tự mình nhảy lên trên thớt gỗ.



Linh Nga lấy ra một pháp khí dao găm sắc bén "Khử tanh", tiện tay đập ngất linh ngư, bắt đầu thuần thục làm cá...



Hữu Cầm Huyền Nhã tò mò tiến tới, tạm thời quên mất chuyện chính sự rồi.



Nửa canh giờ sau...



"Nhìn qua có vẻ cũng không tệ."



"Sư tỷ người nếm thử xem, tay nghề của ta cũng không thua sư huynh nhé."



"Ừm… Thơm quá!"



Hữu Cầm Huyền Nhã cầm một đôi đũa ngọc, hai mắt toả sáng.



Linh Nga ở bên cạnh lấy ra một chiếc bàn vuông thấp, bỏ rượu nhẹ chưng cất từ hoa quả lên bàn, cùng uống rượu và thưởng thức món cá với Hữu Cầm Huyền Nhã ngay bên hồ.



Không bao lâu, một đám mây trắng từ Đan Đỉnh Phong bay về...



Linh Nga liếc nhìn độ cao của đám mây trắng, lập tức nói câu:



"Sư huynh trở về rồi, không phải sư tỷ có chính sự muốn đợi sư huynh trở về để bàn bạc sao?"



"Ừm." Hữu Cầm Huyền Nhã vội vàng buông đũa xuống, đứng dậy nghênh đón.



Lần này Lý Trường Thọ thực sự không trốn tránh, cưỡi mây bay thẳng tới.



"Sư huynh! Hữu Cầm sư tỷ đợi huynh được một lúc rồi!"



"Trường Thọ sư huynh."



Linh Nga thanh tú động lòng người hô lên, Hữu Cầm Huyền Nhã cúi đầu chắp tay hành lễ với Lý Trường Thọ.



"Hữu Cầm sư muội không cần đa lễ như vậy." Lý Trường Thọ làm đạo bái hoàn lễ, "Không biết ngươi tìm ta có chuyện gì không?"



Hữu Cầm Huyền Nhã nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ, kể lại chuyện địa mạch Na Di trận kia rồi nói:



“Nếu có ngoại địch tấn công núi, đại trận hộ sơn nguy cấp, Trường Thọ sư huynh và Linh Nga sư muội cứ chạy thẳng đến Bách Phàm điện, trong đó có con đường đào thoát.



Chúng ta chưa thành Tiên, nếu ở lại đây, ngược lại chỉ làm quấn chân các vị trưởng bối trong môn phái."




Lý Trường Thọ nhướng mày, vội hỏi:



"Hữu Cầm sư muội, việc này ngươi đã nói cho đệ tử các phong khác biết rồi sao?"



"Vẫn chưa..." Hữu Cầm Huyền Nhã có chút xấu hổ, "Ta... đến Tiểu Quỳnh Phong trước.



Đang nghĩ tới có thể nhờ Trường Thọ sư huynh giúp ta, cùng ta đi tới các phong tìm mấy người cùng thế hệ nói việc này được không?"



Linh Nga ở bên cạnh trừng mắt nhìn, nhưng không nói gì thêm.



Đáy lòng Lý Trường Thọ khẽ thở dài, căn dặn:



"Việc này phải đổi một lí do thoái thác, không được nhắc đến chuyện địa mạch Na Di trận.



Hữu Cầm sư muội ngươi đã từng nghĩ tới, đệ tử đương đại nhập môn từ mấy chục đến mấy trăm năm không phải ai cũng giống nhau.



Nếu có ngoại địch cố ý lẫn gian tế vào mật báo, nói rõ chuyện địa mạch này như vậy. Lúc thật sự có ngoại địch tấn công núi, chẳng phải chặt đứt đường lui của môn nhân đệ tử sao?"



Hữu Cầm Huyền Nhã ngẩn ra, sau đó khẽ nhíu mày:



"Trường Thọ sư huynh nói rất có đạo lý. Chỉ là, nếu không tin người, vậy làm thế nào khiến người khác tin mình?"



"Ba chữ “người đáng tin” luôn đứng sau ba chữ “người quen biết” - Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói, "Nếu ngươi còn chưa quen biết người ta, vậy dựa vào điều gì để tin tưởng?



Lòng người khó đoán, biết mặt không biết lòng.



Còn nữa, Hữu Cầm sư muội lấy gì để xác nhận rằng, trong môn chúng ta có người không có tham sống sợ chết, đầu hàng địch để cầu sinh?"




"Nhưng..."



Hữu Cầm Huyền Nhã yên lặng, không biết nên biện hộ như thế nào, đáy lòng cũng đang không ngừng suy nghĩ.



Lý Trường Thọ lại ấm giọng nói:



"Tất nhiên chúng ta phải tâm niệm cảm kích trung thành với môn phái. Nhưng cũng chỉ là chúng ta, ngươi và ta không thể nào yêu cầu người bên cạnh cũng giống như mình được.



Đạo pháp thiên địa, chính là tùy tâm mà ra.



Phạm vi thuật quy, vẫn tùy tâm sinh ra.



Hữu Cầm sư muội có thể thấy được trong thiên hạ này, cho dù là sư đồ, phụ tử, có người nào nhân chi đạo là hoàn toàn giống nhau?"



"Huyền Nhã thụ giáo..."



Hữu Cầm Huyền Nhã làm đạo vái chào thật sâu với Lý Trường Thọ, trong đôi mắt đẹp mang theo mấy phần khâm phục, nói khẽ:



"Là Huyền Nhã suy nghĩ không chu toàn, đa tạ Trường Thọ sư huynh đã chỉ điểm.



Việc này vẫn mong sư huynh dạy ta, nên xử trí như thế nào."



"Sư muội không cần giữ lễ tiết như thế." Lý Trường Thọ trả lại một đạo bái, đáy lòng lại âm thầm tổng kết.



Đối phó với người có tính cách như Hữu Độc, nói bừa đạo lý ngược lại kết quả tốt đến không ngờ...



Lý Trường Thọ cười nói: "Nếu sư muội muốn thông báo môn nhân đệ tử các phong trước một tiếng, không bằng đổi thành một lí do khác để thoái thác.



Ví dụ như là, nói rằng trong môn phái có tình huống khẩn cấp, mời các vị đồng môn chưa thành Tiên, lập tức chạy tới Phá Thiên phong để lánh mặt.



Đến lúc đó, chỉ cần chỉ dẫn cho bọn họ đi vào trong Bách Phàm điện, như vậy sẽ khá hơn là để tất cả mọi người như ong vỡ tổ ùn ùn lao tới Bách Phàm điện."



"Đúng vậy." Trong mắt Hữu Cầm Huyền Nhã tràn đầy ánh sáng, nói khẽ: "Nếu không có Trường Thọ sư huynh chỉ điểm..."



"Hữu Cầm sư muội chỉ hơi nóng lòng một chút thôi, chỉ cần suy nghĩ kĩ một tí là có thể nghĩ ra."



Lý Trường Thọ không để lại dấu vết cắt ngang lời của nàng, sau đó dùng tay ra hiệu mời, "Việc này nên làm sớm chớ chậm trễ, Hữu Cầm sư muội không nên ở đây làm lỡ chuyện."



"Vâng." Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ gật đầu, cúi người hành lễ với Lý Trường Thọ, sau đó cưỡi mây vội vàng bay đến Phá Thiên Phong.



Hiển nhiên là nàng đi tìm trưởng lão trong Bách Phàm điện để thương nghị việc này, nhắc nhở các vị trưởng lão đừng để lọt tin tức.



Được Trường Thọ sư huynh chỉ điểm như vậy...



Rất có thể trong núi...



Thật sự có gian tế của kẻ thù!



Bên hồ, Linh Nga chớp mắt nhìn Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ cười cười với nàng rồi cưỡi mây bay về phòng đan.



Một lát sau.



Đan phòng dưới mặt đất, trên bàn đọc sách trong mật thất.



Lý Trường Thọ vuốt ve nhẫn trữ vật có ấn ký Chưởng môn mà Vạn Lâm Quân trưởng lão vừa đưa cho mình, nhìn chằm chằm vào bản đồ địa hình đã được bày ra trên bàn trước mặt.



Trong nhẫn trữ vật có số lượng lớn các loại độc thảo hiếm thấy, hẳn là môn phái ban thưởng cho Vạn Lâm Quân trưởng lão. Ngoài ra còn bị Vạn Lâm Quân trưởng lão nhét thêm một đống mê đan độc đan...



Có đi có lại, Lý Trường Thọ quyết định để nhóm độc đan này thành “khoản quỹ công cộng”, dùng để âm thầm bảo vệ sư môn.



Hiện tại...



Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, Lý Trường Thọ bắt đầu phân tích từng mục.



“Nếu như ta là những tên kia, thì sẽ chọn hướng nào để phát động tập kích bất ngờ?”



...



Nửa năm sau, cách Độ Tiên môn sơn môn ba ngàn dặm về phía tây bắc.



Từng đạo bóng đen bay sát đất, nhanh chóng lao qua một mảnh hoang cốc. Đám người này vẫn chưa chú ý tới, đó là trên một hòn đá nào đó ở vách núi bên cạnh, có một lớp mạng nhện quấn quanh đá vụn đang nhẹ nhàng phiêu đãng trong gió.



Cùng lúc đó, lộ tuyến đi tới của bọn chúng, trong khu rừng rậm hơn ba trăm dặm ở trước mặt.



Một chiếc hộp gỗ được chôn vùi ở dưới gốc cây nhẹ nhàng mở ra, một người giấy treo đầy bao vải nhảy ra ngoài, trong nháy mắt thi triển mộc độn…



… Chui xuống bên cạnh thân cây già.