Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 92: Các Ngươi Có Ngon Qua Đây...




Dịch: Phạm Dũng



Biên: BsChien



Viu…



Đây là một âm thanh vô cùng nhẹ nhàng. Từng mũi tên Thiên Độc phá không tiến thẳng về phía trước, lặng lẽ tập kích vào sau lưng của đám "địch tiên".



Không hề có một chút tiên lực dao động, cũng không lộ ra bất kỳ sát ý nào. Chỉ có một chút khuyết điểm không thể tránh khỏi, đó là những mũi tên này vẫn tạo nên ma sát với không khí.



Vì phòng ngừa địch nhân cảm ứng, những mũi tên này không hề nhắm chuẩn vào bất cứ tên địch nào, chúng cố ý bay đến vị trí cách khá xa với địch nhân…



Lý Trường Thọ nắm thời cơ vô cùng chuẩn xác.



Tại hai nơi xảy ra chiến đấu, bốn mươi mũi tên thuận lợi đến được độ cao dự định.



Những ống tròn dài nửa xích được gắn trên độc tên lúc này vỡ ra, độc phấn vô sắc vô vị bắt đầu tràn ra, hình thành một đám sương mù tràn ngập không gian...



Phốc phốc...



Như là từng quả pháo hoa không màu, chúng nở rộ dưới bầu trời quang đãng.



Các nơi trên trận địa, hơn hai mươi tên Chân Tiên phe địch còn chưa kịp quay đầu, thì đã thấy trước mắt một mảng tối đen, rơi thẳng xuống phía dưới.



Từng tia gió nhẹ thổi qua, làn sương độc có thể giết chết cả Thiên Tiên này nhanh chóng lan ra, từng tên đại yêu bắt đầu ngã xuống, xác chồng lên nhau nhìn như bánh bao kẹp thịt.:-)



Mà nhóm khôi lỗi này hiển nhiên là vô cùng sợ bị độc chết.



Bọn chúng lúc này phản ứng cực nhanh, có Thiên Tiên đại yêu phát hiện tình huống không ổn, liền hét lớn:



“Mau sử dụng pháp lực ngăn làn sương kia. Có người đang phóng độc ám toán chúng ta ở hậu phương!”



Lập tức, từng làn tiên lực, linh lực, yêu lực bay tới hậu phương, thổi mạnh phân tán làn sương độc này.



Nhưng trước đó, đã có hơn năm mươi Chân tiên bị trúng độc chết oan uổng. Còn có hơn trăm tên địch nữa cũng bị nhiễm độc, chúng buộc phải liều mạng áp chế độc dược, chiến lực của phe địch nhất thời bị giảm đi khá nhiều.



Đám khôi lỗi bị huyết muỗi điều khiển lập tức đi tìm kiếm kẻ ám sát.



Giờ khắc này, chúng tiên Độ Tiên môn cũng có chút mờ mịt, không biết “viện quân” này từ đâu mà tới.



Nhưng lúc này bọn họ vẫn đang bị hai nhóm cường địch hung mãnh áp chế tại Phá Thiên phong, rất khó để tiếp ứng cho đội “viện binh” trên trời rơi xuống này.



Trọng điểm là, các tiên nhân Độ Tiên môn…



Hoàn toàn không phát hiện bất cứ tung tích gì của viện binh!



Hiệu quả của tên độc dù chưa hoàn mỹ, nhưng Lý Trường Thọ vẫn không hề hưng phấn hay buồn bực, mà chỉ âm thầm xem lại những khuyết điểm của loại vũ khí này.



Cách đầu độc toàn diện chiến trường này, xem ra vẫn còn kém hơn trực tiếp dùng tiên thức của mình vô thanh vô tức đưa độc phấn vào nguyên thần địch nhân xung quanh.



Tính toán lại, thì cách này đã lãng phí hơn phân nửa độc tính của độc đan.



Để phòng ngừa những độc phấn này có thể hại cả đồng môn, Lý Trường Thọ đã sử dụng đến hai loại Thiên Tiên độc đặc biệt rất khó luyện chế, có đặc tính “chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian nào đó.”



Chỉ chốc lát sau, những độc dược còn sót lại sẽ tự động biến mất.



Loại mũi tên độc này dù có tốt, nhưng lại khá dễ bị khắc chế, còn không bằng cách trực tiếp đầu độc địch nhân với một liều lượng độc ngang nhau.



Lý Trường Thọ tổng kết lại một chút kết quả chiến đấu lần này, chiến cuộc lại xuất hiện một chút biến hoá.



Đám khôi lỗi bị huyết muỗi điều khiển đã tìm ra được phương hướng bắn tên, bọn chúng nhanh chóng truy ngược lại kẻ ám sát.



Hai hướng nam bắc Phá Thiên phong, phía hậu phương của trận địa địch, có mười mấy thân ảnh thoát ly khỏi đại chiến, nhào về phía chỗ tiên binh người giấy ẩn thân.



Bọn họ tế lên pháp bảo, ngưng tụ thần thông, sau đó đập loạn lên hai mảnh sơn lâm!



Trong bóng tối, khoé miệng Lý Trường Thọ lộ ra một nụ cười khó hiểu…



Bốn mươi tên người giấy còn lại, vẫn chưa rút lui về phía sau để ẩn nấp!



Đợi cho đến khi hơn ba mươi Chân Tiên khôi lỗi bay xuống hai mảnh sơn lâm. Hai bên nam bắc, mỗi bên có tầm ba người giấy xông ra, hấp dẫn sự chú ý của đối phương.



Nhưng mà, sáu tên người giấy chỉ mới vọt về phía sau hơn trăm trượng, liền bị lưu quang của đám Chân Tiên kia trực tiếp đánh nát.



Nhưng chính lúc này!



Ba mươi tư người giấy còn lại cấp tốc xông ra từ chỗ ẩn thân! Khí tức toàn thân bọn họ dao động mãnh liệt, thân pháp lại quỷ dị, lao thẳng đến đám Chân Tiên đối phương.



Hai nhóm Chân Tiên khôi lỗi này nhanh chóng phản ứng lại, chúng vội vàng ra tay ngăn cản. Nhưng vẫn có hơn một nửa số người giấy vọt được tới sát người bọn chúng!



Không có chút do dự, những người giấy này trực tiếp tự bạo!



Tổng cộng mười mấy đạo thân ảnh, ở hai bên nam bắc, đều trực tiếp nổ tung!



Tình cảnh vô cùng “thảm liệt”. Chúng tiên Độ Tiên môn vô cùng giận dữ, nhưng cũng không biết làm gì đối với những viện binh đột ngột xuất hiện này.



...





Nhưng khi đòn tự bạo qua đi…



Đám Chân Tiên khôi lỗi này cũng không tổn hao một sợi lông tóc nào. Cả lũ ngơ ngác không hiểu bản thân mình vừa mới trải qua cái gì.



Hình như… tự bạo uy lực hơi yếu nha…



Dù là những người, yêu hay linh lúc này tâm thần bị huyết muỗi khống chế. Bọn chúng hiện tại chỉ lưu lại một nửa “bản ngã”, nhưng tâm thần vẫn cảm thấy hoang mang dao động.



Nhớ lại từ ban đầu, khi cả lũ vừa mới xông lên kịch chiến với tiên nhân Độ Tiên môn thì có một làn sương độc từ phía hậu phương tràn tới, nhưng bọn họ cũng may mắn thoát chết…



[Một chút may mắn]



Sau đó bọn chúng nhận được lệnh, phải truy sát ngược lại kẻ đã phóng tên độc ám sát người phe mình. Cả bọn không mất nhiều công sức, liền tìm được mấy tên đạo nhân đang hốt hoảng bỏ chạy, liền xuất thủ tiêu diệt, đây gần như là miếng ăn được đưa tới tận miệng vậy…



[Tương đối bình tĩnh]



Tình huống đột biến này, sáu thân ảnh này cũng chỉ là thu hút sự chú ý của bọn họ. Hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy bất cứ đạo tiên binh nào từ phía dưới mảnh sơn lâm này xông lên, dữ dội nhào về phía bọn họ.



[Hơi khẩn trương]



Dù sau đó có mấy tên tiên binh lao tới, nhưng bọn chúng lại vô cùng yếu ớt, chẳng thể tổn thương đến một cọng lông của bọn họ.



[Vì sao như vậy?]



Nhưng đối phương hữu tâm tính vô tâm, nhờ việc ẩn nấp kỹ càng không để lộ dấu vết, gần như một nửa số tiên binh lọt đến được gần thân bọn họ, đồng thời quyết liệt tự bạo!



[Dọa hết hồn!]



Buồn cười chính là, bọn người kia tự bạo nhưng không hề có một chút uy lực gì. Chỉ là phô trương thanh thế, còn không bằng một tên Nguyên Tiên cầm pháp bảo tầm thường đập một cái...



[Như vậy là vì sao]



Đột nhiên!



Hơn ba mươi Chân Tiên khôi lỗi này mắt tối sầm lại, nguyên thần kịch liệt đau nhức. Tất cả bọn chúng hoàn toàn mất đi cảm ứng với ngoại giới, tiên lực tán loạn, đầu ngửa ra phía sau.



Lúc này bọn chúng mới hiểu ra.



[Lần tự bạo này, là có độc]



Phía trên mảnh sơn lâm này, hơn ba mươi tên Chân Tiên như diều đứt dây rơi rụng xuống phía dưới.



Lý Trường Thọ trong bóng tối nhíu máy, đáy lòng có chút bất đắc dĩ.



Tại sao lại không có bất cứ Thiên Tiên nào dính bẫy tự bạo này chứ?



Khống chế bốn tên người giấy đạo nhân tiếp tục tiềm ẩn dưới đất, Lý Trường Thọ lúc này không cần xem nhiều, cũng có thể đoán ra phản ứng hai phe.



Chúng tiên Độ Tiên môn tất nhiên là vẫn sẽ lơ ngơ không hiểu tình huống, còn đám yêu kia sẽ càng điên cuồng hơn…



Tổng thể mà nói, đợt tấn công thứ nhất này hiệu quả cũng không tệ, giúp cho phe ta giảm được khá nhiều áp lực, còn thế công của phe địch thì lại khó khăn hơn.



Lúc này, bốn tên người giấy đạo nhân ở bên Phá Thiên phong không thể vọng động. Sau đó Lý Trường Thọ chuyển nguyên thần vào giấy đạo nhân “Thiên Bát”, xem xét một chút tình huống trận pháp của Tiểu Quỳnh phong.



Tiếp đó hắn lại chú ý đến trận chiến trên bầu trời kia.



Kỳ Linh trưởng lão sau khi hoá về bản thể, càng đánh càng hăng, vững vàng ngăn chặn được một vị Kim Tiên cao thủ phe địch.



Độ Tiên môn chưởng môn đại nhân…



Mặc dù có chút vất vả, nhưng vẫn có thể giữ chân lại hai vị Kim Tiên cảnh cao thủ khác.



“Xem ra còn phải đánh một hồi.”



Nguyên thần Lý Trường Thọ nhanh chóng trở về phía bốn tên đạo nhân người giấy, chuẩn bị kỹ càng những pháp khí tiếp đến sẽ phải dùng.



Đợt đánh lén thứ nhất đã kết thúc, giờ đến giai đoạn thứ hai…



Dẫn lửa thiêu thân, gậy ông đập lưng ông, bắt rùa trong hũ!



Mà thời cơ ra tay, sẽ đến rất nhanh thôi.



....



“Chỉ là một cái Độ Tiên môn, sao mãi vẫn chưa thể giải quyết!”



Tây Ngưu Hạ Châu, tại đạo trườngLinh Sơn thuộc Tây Phương giáo, trong một động phủ bí ẩn, Văn Tịnh đạo nhân mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, đang nằm nghiêng trên giường…



Mỗi bên đều có hai thị nữ hầu hạ, cả hai đều ngồi quỳ chân. Một người thì đang quạt cho Văn Tịnh đạo nhân, một người thì đang bưng chén ngọc đựng máu, chờ đợi chủ nhân thưởng thức.



Văn Tinh đạo nhân lúc này, nhờ vào đám huyết muỗi mình cử đi để quan sát chiến trường Độ Tiên môn.



Nàng đơn thuần là chỉ đang xem kịch.



Chỉ cần nàng không chủ động ra tay, thì chính bản thân ở đây, trừ Tam giáo Thánh Nhân lão gia tự mình suy tính, còn không thì không ai có thể biết được chuyện này là do nàng làm.




Điều này là do Tây Phương giáo Nhị Thánh Nhân đã sớm che đậy tiên cơ cho nàng.



Hồng Hoang lúc này, còn không có nhiều người biết nàng là ai, vậy nên đám huyết muỗi mà bị lộ thì có lẽ cũng chỉ được coi là một loại thần thông nào đó.



Văn Tịnh đạo nhân đáy lòng vô cùng rõ ràng, nàng là một lưỡi dao giấu trong bóng tối, nếu bị bại lộ, thì sẽ không còn chút giá trị nào.



Giờ phút này, nàg phải tập trung nhìn vào đại chiến Độ Tiên môn.



Nếu phát sinh tình huống ngoài ý muốn, ví dụ như Nhân giáo đột nhiên đột nhiên có cao thủ đến cứu viện Độ Tiên môn thì nàng sẽ trực tiếp hủy đi thần hồn ba tên Kim Tiên, để lại thể xác của chúng coi như là hậu lễ đối với Tiệt giáo.



“Mưu tính như vậy còn thú vị hơn đối với việc chém giết nhiều.”



Văn Tịnh đạo nhân nở một nụ cười vũ mị say động lòng người, thị nữ hai bên cúi đầu, không dám nhìn loạn.



Văn Tịnh đạo nhân bắt đầu xem kịch, là lúc năm vị Kim Tiên kia bắt đầu đấu pháp. Mà nàng vẫn luôn chỉ chú ý đến những trận đấu của Thiên Tiên, Kim Tiên.



Chân Tiên đối với nàng, cũng chỉ giống như đám luyện khí sĩ chưa thành tiên, bọn họ đấu pháp vừa đơn điệu vừa buồn tẻ.



Vẫn là Kim Tiên đấu pháp hay hơn, nhất là con Kỳ Lân kia - chủng loại trân quý bậc nhất Hồng Hoang khiến nàng có cảm giác muốn thử ăn một miếng.



Lý Trường Thọ dùng người giấy đạo nhân phát động lần đánh lén thứ nhất, trước sau độc chết hơn tám mươi Chân Tiên, tổn thương hơn trăm chân tiên, làm cho chiến trường xuất hiện nghịch chuyển với trình độ nhất định.



Cán cân thắng bại, tạm thời cân bằng.



“Hả, phía dưới xảy ra chuyện gì?”



Văn Tịnh đạo nhân quét mắt qua Phá Thiên phong, khoé miệng tràn đầy ghét bỏ.



Đám khôi lỗi này thực sự vô dụng, vậy mà sắp bị phe kia đánh trở về!



Thôi, hôm nay không thể diệt Độ Tiên môn được rồi.



Nếu tiếp tục trì hoãn, thì huyết liên chi lực ở thể nội mấy tên ngụy Kim Tiên này cũng sẽ bị tiêu hao sạch sẽ.



“Hừ, nếu là các con của chính mình ra tay, thì Độ Tiên môn nho nhỏ này qua một khắc sẽ không còn sót lại cái gì.”



Đúng rồi, những tên đệ tử Độ Tiên môn kia trốn ở nơi nào?



Văn Tịnh đạo nhân thoáng có chút nghi hoặc, nàng quan sát thêm một lúc liền nở ra một nụ cười lạnh.



Phía dưới mặt đất có lưu lại một chút linh lực ba động, hình như là... Địa mạch Đại Na Di trận? Chạy tới phía đông?



Thủ đoạn nho nhỏ như vây, mà còn đòi che mắt được nữ vương ta đây!



“Đã không thể diệt môn các ngươi, vậy thì ta sẽ diệt hết đệ tử các ngươi, cảnh tượng kia hẳn sẽ rất thú vị…”



Mặc dù nếu chủ động khống chế, liên hệ những đám yêu này thì sẽ có khả năng nàng bị bại lộ. Nhưng đáy lòng Văn Tịnh đạo nhân lại cảm thấy có chút kích thích, nàng quyết định sẽ mạo hiểm nho nhỏ một lần.



....



Độ Tiên môn, gần Phá Thiên phong, hơn ngàn tiên nhân đại chiến khắp nơi.



Một mạt đạo vận lặng yên buông xuống, rơi vào trên huyết muỗi đang điều khiển một tên Thiên Tiên nhân tộc, sau đó mạt đạo vận này nhanh chóng rút đi.



Lão đạo Thiên Tiên cảnh này lập tức run rẩy, sau đó nhanh chóng thoát ly chiến trường. Một đầu bằng yêu Chân Tiên cảnh được đưa tới, lão đứng trên lưng đại bằng mà bay đi.



Vì để hoàn thành tốt mệnh lệnh chủ nhân, lão đạo này lệnh cho bằng yêu bay thật nhanh về phía Bắc, khi khoảng cách đã đủ xa, lại rẽ hướng bay về phía Đông…




Bằng yêu vốn là một loài giỏi về bay lượn, lại có mấy phần huyết mạch của Kim Bằng, nên lúc này nó toàn lực phi hành, nhanh như chớp biến mất khỏi chiến trường.



Mấy vị Thiên Tiên trưởng lão của Độ Tiên môn cũng chú ý đến lão đạo và đầu bằng yêu kia, suy đoán ra được bọn chúng đang bay về phía Đông, chắc hẳn là định hãm hại đệ tử của môn phái.



Bọn họ truyền âm cho nhau, đáy lòng tất nhiên là lo lắng vạn phần. Nhưng bản thân bọn họ lúc này cũng đang bị vây khốn ở Phá Thiên phong, kể cả khi thoát ly được nơi đây, thì họ cũng không thể nào bắt kịp được tốc độ của con bằng yêu kia.



Một vị thái thượng trưởng lão tranh thủ thời gian thoát ly khỏi chiến trường. Trưởng lão này vội vàng lấy ra ngọc truyền tin, liên lạc với mấy vị ngoại vụ trưởng lão cách nơi đây hơn mười sáu ngàn dặm về phía đông, bảo tất cả nhanh chóng mang đệ tử trốn đi.



Cũng có thể chỉ làm chút chuyện như vậy…



Những Độ Tiên môn trưởng lão này, thực ra vẫn còn tính sai hai chuyện.



Một, bọn họ không ngờ đối phương có thể tâm ngoan thủ lạt đến như vậy. Nơi đây đại chiến còn chưa kết thúc, mà đối phương đã phái người đi tiêu diệt những đệ tử chưa thành tiên kia!



Thứ hai, địa mạch đã nằm sâu trong lòng đất, làm sao đối phương có thể đoán được bọn họ đang che dấu Na Di đại trận ở dưới đó?



Dù các trưởng lão Độ Tiên môn có đoán sai những chi tiết nhỏ ấy…



Thế nhưng, vẫn có một vị đệ tử đã lường trước chuyện này.



Ba chữ “Văn đạo nhân” này khiến cho Lý Trường Thọ quá ấn tượng, bởi vì “Văn đạo nhân” thực sự quá hung tàn, vậy nên Lý Trường Thọ lại tăng thêm cảnh giác.



Thiên Tiên lão đạo và đầu bằng yêu này vừa thoát ly khỏi chiến trường, Lý Trường Thọ liền nắm bắt được động tĩnh của bọn chúng.



Đáy lòng thầm nói câu “Phiền phức!”, nhưng hắn cũng không có chút khẩn trương gì.



Tuyệt đối không phải là do Lý Trường Thọ không quan tâm đến sư muội và sư phụ, mà là hắn đã sớm có cách đối phó, cho dù là mười tên Thiên Tiên thì hắn cũng...




…Khục… số lượng này cũng hơi nhiều.



Dù ba bốn tên Thiên Tiên đến, thì hắn cũng có thể giải quyết không có gì khó khăn.



“Thời cơ đến rồi. Đợt tác chiến thứ hai, bắt đầu!”



Lúc này, Lý Trường Thọ phải chuyển một bộ phận nguyên thần vào người giấy ký hiệu “Nhân Tam” trên người Linh Nga, chuẩn bị nghênh chiến.



Hắn cũng chỉ có thể để người giấy “Thiên Nhị” tiếp tục ẩn nấp dưới mặt đất, ba tên người giấy còn lại chỉ có thể ngoi đầu lên…



Lần này, hắn cũng không thả ra quân đoàn người giấy.



Giấy đạo nhân hoá thành ba đạo thân ảnh, trực tiếp phi không mà lên!



Hai nam một nữ xuất hiện hai bên nam bắc, chủ động bại lộ tu vi, Chân Tiên cảnh hậu kỳ!



Đây là do Lý Trường Thọ lúc này để cho người giấy mô phỏng ra cảnh giới tối cao. Dù vậy, giấy đạo nhân cũng chỉ có thể chứa được tiên lực ở một giới hạn nhất định.



Sau đó, ba tên người giấy đạo nhân này vận chuyển tiên lực, lớn tiếng hô quát!



Đầu tiên, ở phía bắc, thanh niên đạo giả cõng trường kiếm hô lớn:



“Chúng ta đi ngang qua đây, lại thấy bầy yêu tấn công núi! Thật là càn rỡ! Độ Tiên môn đạo hữu, huynh muội chúng ta đến giúp đỡ các ngươi chút sức lực đây!”



Chính khí tràn đầy, hào khí cao tận trời xanh!



Nữ tiên bên cạnh tay cầm một cái sáo ngọc cũng cất cao giọng nói:



“Lanh lảnh càn khôn, thiên đạo sáng tỏ, trảm yêu trừ ma, hộ vệ nhân đạo! Độ Tiên môn đạo hữu không phải lo lắng hai người chúng ta, chúng ta sẽ không cường công, trước hết sẽ chỉ dẫn đi một vài tên yêu ma!”



Lời nói này vô cùng có lý, chúng tiên Độ Tiên môn phấn chấn vô cùng, đối với hai vị đạo hữu “ngẫu nhiên đi qua” này vô cùng cảm kích. Mặc dù có không ít tiên nhân cảm giác được sự xuất hiện của bọn hắn... có một chút quỷ dị.



Khác với hai đạo nhân phía bắc, tráng hán phía nam trực tiếp nói:



“Một đám yêu ma quỷ quái! Có giỏi thì ra đây cùng bần đạo so chiêu, ông đấy chấp cả tổ tông đám yêu ma các ngươi!”



Ngay lập tức, đám khôi lỗi kia phản ứng lại.



Mười mấy đạo bóng đen bay về phía đôi nam nữ kia.



Giấy đạo nhân đeo kiếm cười haha, hai người nhanh chóng lui lại đánh ra mấy đạo tiên lực tụ thành thuật pháp, nghênh kích phía trước.



Phía nam... còn lợi hại hơn.



Hơn hai mươi đại yêu xông tới người giấy tráng hán kia, cầm đầu là hai Thiên Tiên cảnh đại yêu! Người giấy tráng hán thấy vậy, miệng nở nụ cười càn rỡ, không hề sợ hãi, trực tiếp…



… bỏ chạy về phía Tiểu Quỳnh phong.



Lý Trường Thọ vì muốn hấp dẫn sự chú ý của đám yêu này, hắn liền thông qua giấy đạo nhân này, vừa chạy vừa mắng chửi kẻ địch.



Tráng hán bỏ chạy nhưng cũng không quên quay lại hùng hùng hổ hổ mắng chửi đám yêu, hắn dùng những từ ngữ tương đối hạ lưu nhưng được phổ biến khắp Hồng Hoang như:



“Lũ chúng mày không phải con người”



“Có yêu sinh nhưng không có yêu dưỡng”



Những từ này còn tương đối nhẹ nhàng, Lý Trường Thọ quyết định dùng những lời nói “cao cấp” hơn một chút, dù đám yêu này đã trở thành khôi lỗi nhưng lửa giận vẫn ngập trời.



Chẳng hạn như.…



“Rõ ràng là có hai vị Yêu Hoàng, vậy mà lại chỉ có một vị Yêu Hậu!”



“Tổ tông các ngươi năm đó bị Vu tộc đánh cho răng rơi đầy đất, vậy mà còn dám không biết xấu hổ tuyên bố rằng mình với Vu tộc cùng phân trị thiên hạ!Liêm sỉ đâu? Liêm sỉ đâu?”



Từng đạo lưu quang bắn về phía tráng hán, đám yêu nhao nhao ra tay, muốn xé nát tráng hán này.



Nhưng mà Lý Trường Thọ phong độn vô cùng cao minh, lại kết hợp với mượn lực chi pháp, ở trên không trung né trái né phải, miệng vẫn không ngừng mắng chửi.



Trong lúc bất tri bất giác, tráng hán đã bay tới không trung Tiểu Quỳnh phong, phía sau có một đạo lưu quang bay tới. Lý Trường Thọ cố ý khống chế cho tráng hán bị bảo châu lưu quang đập trúng…



Tráng hán bị đánh trúng, liền rơi xuống Tiểu Quỳnh phong. Nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại thân hình giữa không trung, quay đầu nhìn về phía bầy yêu đang bay vụt đến đây.



Nhưng, giờ phút này, mấy tên đại yêu lại cảm thấy một tia nguy hiểm, trong mắt chúng lộ vẻ chần chờ…



Trong bóng tối, Lý Trường Thọ hừ lạnh một tiếng.



Tráng hán quay người lại, đứng bên cạnh Tiểu Quỳnh phong đại trận, giơ ngón tay trỏ đến phía bầy yêu, sau đó khinh miệt ngoắc ngón tay.



“Lão tử trốn lâu như vậy, hoá ra các ngươi chỉ có chút năng lực ấy, đánh ta nhưng chẳng còn bằng vợ ta gãi ngứa cho ta!



Các ngươi có ngon qua thì qua đây, đơn đấu với lão tử, lão tử đánh sấp mặt cả lũ các ngươi, đảm bảo về phụ mẫu nhận không ra!”



Hơn hai mươi đại yêu hơi ngẩn ra, sau đó cùng nhau lao về phía tráng hán. Có đám huyết muỗi ảnh hưởng, tất nhiên là bọn hắn có thừa trí tuệ để…



… cả đám xúm vào đánh hội đồng một người.