Sự Kiện Say Nắng Hàng Năm - Phiên Đại Vương

Chương 14




Khương Hỉ có khứu giác nhạy bén.

Khi người đàn ông đó đưa tay về phía mình, cô lập tức ngửi thấy mùi nước hoa nam tính toát ra từ anh ta – Hương bách xù, gỗ đàn hương và gỗ tuyết tùng hòa quyện lại với nhau, tạo thành một mùi hương gỗ ấm áp, thanh lịch.

Dù mùi hương này có phần chín chắn và ấm áp, nhưng không che giấu được sự uy hiếp từ anh ta.

Người đàn ông này không phải người tốt. Cô có thể đưa ra phán đoán này dựa trên trực giác và kinh nghiệm sống.

Anh ta trông khoảng ba mươi đến gần bốn mươi tuổi, áo sơ mi cắt may chỉnh tề kết hợp với quần âu, đồng hồ đắt tiền, phong cách ăn mặc của một người thành đạt hoàn toàn không phù hợp với không khí của chợ đêm. Khương Đại Hỉ nhỏ hơn anh ta cả một thế hệ, trông chỉ như một cô gái nhỏ. Anh ta tìm đến cô, ban đầu là chỉ trích, rồi lại muốn kết bạn, không rõ có ý đồ gì.

Cô không bắt tay anh ta, mà lùi lại một bước.

“Chú định mua tranh sao?” Khương Hỉ cảnh giác, giọng nói lộ rõ sự không muốn tiếp khách.

“Ừ, tôi chỉ đến mua tranh thôi.” Tề Thụ không biểu lộ cảm xúc gì, thu tay lại: “Xin lỗi, có lẽ lúc nãy tôi nói thẳng thắn quá, làm phiền em rồi, tôi có thể mời em uống cà phê để tỏ lòng xin lỗi không?”

“Tôi không có thói quen đó.”

Khương Hỉ từ chối thẳng thừng. Cách đó không xa, Khương Tiểu Thiền tình cờ nhìn về phía chị mình, cô ra hiệu cho em gái.

Người đàn ông không có ý định rời đi, tiện tay cầm lên một bức tranh của cô và ngắm nghía.

“Bức tranh này giá bao nhiêu?”

Nếu bán cho những khách hàng khác, tranh lớn giá năm mươi tệ, tranh nhỏ giá hai mươi tệ.

Khương Hỉ không muốn làm ăn với anh ta, nên mở miệng, trực tiếp nâng giá lên gấp nhiều lần.

“Một bức tranh, hai trăm tệ.”

“Khá rẻ đấy chứ.” Tề Thụ không ngạc nhiên, cũng không trả giá.

Anh ta lấy ra một chiếc ví dày cộp, bắt đầu đếm tiền trả cho cô.

“Tôi mua hết, em có thể kèm thêm một tách cà phê không?”

Khương Hỉ vốn đã thấy anh ta kỳ lạ. Hành động của Tề Thụ càng khẳng định rằng anh ta không có ý định tốt, anh ta mua tranh không phải vì tranh, mà là vì người.

“Không thể. Tôi đã nói rồi, không uống cà phê.”

Không khí tràn ngập sự căng thẳng.

Tề Thụ không nói gì, chỉ nhíu mày nhẹ, ngón tay gõ nhịp lên giá vẽ.

Khương Tiểu Thiền đứng cạnh Khương Hỉ, một tay nắm chặt tay chị gái, tay kia lén nhấc chiếc ghế nhỏ của quầy hàng lên giấu sau lưng.

Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua gương mặt Khương Hỉ, không tức giận, mà ngược lại nở nụ cười ôn hòa lần nữa.

“Vậy tôi cũng sẽ mua, và kết bạn với em.”

Tề Thụ vung tiền không tiếc tay, anh ta rút hết đống tiền trong ví ra. Một chồng tiền dày cộp được đặt trước mặt Khương Hỉ.

Hai chị em nhìn nhau.

“Chúng tôi không bán.” Cả hai cùng đồng thanh.

Gia đình họ đang gặp khó khăn, từ chối số tiền này quả thực không phải việc dễ dàng.

May mắn thay, quyết định này là do cả hai cùng đưa ra, Khương Tiểu Thiền và Khương Hỉ đều không cảm thấy quá áp lực.

Sự từ chối dứt khoát của họ là điều mà Tề Thụ không ngờ tới.

Anh ta cố gắng mỉm cười, nhìn Khương Hỉ, rồi tự tìm lối thoát cho mình: “Không sao, có lẽ ban đầu có chút hiểu lầm. Nếu sau này em muốn bán cho tôi, đây là danh thiếp của tôi, em có thể…”

Tề Thụ chưa kịp nói hết câu thì bị Khương Tiểu Thiền ngắt lời.

“Chúng tôi không làm ăn với chú, chú không nghe thấy à?”

Cô bé đã hiểu ý chị gái, giờ thì không còn lo lắng gì nữa.

Khương Tiểu Thiền leo lên chiếc ghế nhỏ, khoanh tay lại, trông như một con chó chihuahua vừa được thả ra khỏi lồng, sủa dữ dội vào không trung.

“Có danh thiếp thì sao? In danh thiếp rồi tự coi mình là người nổi tiếng à? Tôi cảnh cáo chú, nếu còn dám nhìn chị tôi với ánh mắt dâm đãng đó nữa, tôi sẽ móc mắt chú ra!”

Người qua đường lần lượt quay sang nhìn họ, giọng của Khương Tiểu Thiền rất lớn, thô lỗ, và thiếu giáo dục.

“Con bé này có vấn đề à.” Tề Thụ tức giận kéo cổ áo, chất vấn Khương Hỉ: “Đó là em gái em? Tính cách như vậy, em không quản lý sao?”

“Đúng, nó là em tôi.”

Khương Hỉ không ngăn cản Khương Tiểu Thiền, cũng không bảo em kiềm chế lại, mà còn cùng tham gia với em gái.

“Nó nói đúng đấy, chú còn nhìn tôi nữa, tôi sẽ móc mắt chú ra!” Cô nắm chặt tay, mặt mày dữ tợn, còn hung hăng hơn cả Khương Tiểu Thiền.

Hai người phối hợp ăn ý, dùng thái độ thô lỗ không có văn hóa để thành công đuổi được Tề Thụ.

Hai chị em ăn mừng bằng cách đập tay.

“Lâm Gia đâu rồi?” Khương Tiểu Thiền nhảy xuống khỏi ghế, vỗ ngực, còn chút sợ hãi: “Sao anh ấy không ra đây cứu mỹ nhân, để lại hai cô gái yếu đuối chúng ta, thật nguy hiểm quá đi mất.”

Khương Hỉ bận rộn đặt lại những bức tranh bị xáo trộn về chỗ cũ: “Chị đã bảo cậu ấy về nhà trước rồi.”

“Xem ra, lúc quan trọng vẫn phải dựa vào chị em Khương Tiểu Thiền.” Cô bé tự đắc, miệng cười đến tận mang tai.

Khương Hỉ cũng không làm cô bé mất hứng: “Phải, phải, em lợi hại thật đấy.”

Tấm danh thiếp mà Tề Thụ để lại không ai quan tâm. Nó rơi xuống đường, bị người qua lại giẫm đạp, những dấu chân bẩn thỉu che lấp đi dòng chữ đẹp đẽ trên đó.

Nhanh chóng, cô lao công quét đường đã gom nó lại và coi như rác mà quét đi.

Mặc dù đã đuổi đi một “khách hàng lớn”, nhưng tối nay việc buôn bán của hai chị em họ vẫn rất thành công. Cả tranh chân dung và những bức tranh khác, Khương Hỉ tổng cộng kiếm được 230 tệ.

Thành công kiếm tiền của cô đã được xác nhận.

Đây vẫn là lượng khách trước kỳ nghỉ hè, Khương Hỉ dự định sau kỳ thi tốt nghiệp trung học sẽ tiếp tục mở quầy hàng, lần đó sẽ kéo theo mẹ cùng tham gia.

Về đến nhà.

Khương Hỉ đưa toàn bộ số tiền kiếm được cho mẹ.

Mẹ cô, bà Mạnh Tuyết Mai, nghĩ rằng hai đứa nhỏ chỉ đi chơi cho vui, không ngờ việc bán tranh lại kiếm được nhiều tiền như vậy. Bà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, tò mò hỏi về những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Khương Tiểu Thiền cũng rất thích kể chuyện, khoe khoang rằng cô bé đã làm sao để thu hút khách, làm sao để khéo léo mời Lâm Gia đến làm người mẫu, và cuối cùng, tất nhiên, cô bé không quên kể về phần mình đối phó với Tề Thụ.

Điều mà Khương Hỉ và Khương Tiểu Thiền không ngờ là sau khi nghe xong câu chuyện, mẹ họ lại tỏ ra hoài nghi.

“Sao anh ta rộng rãi như vậy, tại sao các con lại không bán cho anh ta? Tại sao thậm chí còn không giữ lại danh thiếp của anh ta?”

Một cơn giận vô cớ bỗng chốc bùng lên trong lòng Khương Hỉ.

“Mẹ, như vậy thật không nên, mẹ có quá vô cảm với những chuyện này không đấy.”

Hiểu rằng cô đang ám chỉ điều gì, Mạnh Tuyết Mai quay sang nhìn Khương Tiểu Thiền.

Ba người rơi vào im lặng.

“Đại Hỉ à.” Mẹ cô cắn môi, ngượng ngùng lên tiếng: “Mẹ chỉ nói vu vơ thôi, mẹ không có hiểu biết nhiều, con đừng chấp với mẹ làm gì.”

“Con biết rồi, con không định chấp.”

Khương Hỉ cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng càng kiềm chế, cơn giận càng bùng lên dữ dội hơn. Cô cũng không biết sao chỉ một câu nói của mẹ lại có thể khiến cô giận đến như vậy.

Cô chắc chắn không phải vì câu nói đó mà khó chịu, mà có lẽ là vì điều gì đó khác, thứ mà chính cô cũng không thể gọi tên.

Khương Hỉ tức đến nỗi muốn bật khóc.

Trước khi khóc, cô rời bàn ăn và trở về căn gác nhỏ của mình.

“Chị sao vậy?” Khương Tiểu Thiền lo lắng hỏi.

Mạnh Tuyết Mai lắc đầu, khẽ nói với cô: “Từ sau khi mơ thấy bố con lần trước, chị con cứ lạ lắm.”

Khương Hỉ không định đi ngủ.

Đang trong cơn tức giận, cô biết rằng ngay cả khi nằm xuống, cô cũng không thể ngủ được.

Thế là cô bắt đầu dọn dẹp những bức tranh có thể bán được trong căn gác nhỏ.

Hai năm nay, lớp vẽ thực sự không phí hoài, Khương Hỉ rất chăm chỉ, đã vẽ được cả một đống tranh. Cô đặc biệt giỏi vẽ phong cảnh, nhưng lại ít vẽ người.

Khương Hỉ nhận ra mình đang chú ý so sánh phong cách của từng bức tranh.

Lúc này, cô buộc phải thừa nhận rằng lời nói của Tề Thụ vẫn ám ảnh trong đầu cô.

– “Phong cách của chúng khác nhau, rõ ràng không phải đều do cùng một người vẽ.”

Tại sao mình phải để ý đến lời của anh ta chứ?

Anh ta chỉ muốn thu hút sự chú ý của mình, muốn gây sự, muốn giả vờ hiểu biết.

Có thể vì cô đã lớn hơn, kỹ thuật vẽ tranh cũng trở nên điêu luyện hơn; hoặc có thể là do hai năm nay cô đã theo học lớp vẽ tranh, còn trong dòng thời gian ban đầu thì cô không học.

Khương Hỉ tự tìm những lý do khác nhau để tự an ủi mình.

– Đừng nghĩ nữa.

Cô cố gắng xua đuổi ý nghĩ đó, giống như cố đuổi một con voi màu hồng (*) ra khỏi phòng.

Càng cố không nghĩ, những câu hỏi trong đầu càng dai dẳng:

Anh ta nói có đúng không?

Nếu không giống nhau, thì tại sao lại như vậy?

Chú thích:

Ở phương tây, “voi hồng” (pink elephant) thường được dùng để chỉ một điều gì đó không thực tế, phi lý hoặc ảo tưởng mà người ta cố gắng xua đuổi nhưng lại không thể ngừng nghĩ về nó.