Sự Kiện Say Nắng Hàng Năm

Chương 10: Tìm em gái




Nóng quá, nóng thật.

Cơ thể như một miếng thịt sống bị nướng trên lò, không có lớp da bảo vệ. Nước trong người cứ thế rỉ ra, cổ họng thì nóng như lửa đốt, da thịt khô quắt lại, nhăn nhúm.

Khát, khát quá, muốn uống nước.

Khương Hỉ đá bay chăn ra khỏi người, mồ hôi đầm đìa, tỉnh dậy trong màn đêm.

“Lâm Gia! Sao anh lại tắt điều hòa?”

Cô với lấy cái gối định trút giận vào anh ta… nhưng trên giường không có ai khác.

Ánh trăng chiếu vào căn gác nhỏ hẹp.

Đêm hè không có gió, nóng bức khó chịu.

Cúi đầu nhìn xuống, Khương Hỉ thấy mình đang mặc chiếc váy ngủ kiểu công chúa với viền ren.

– Lại du hành về quá khứ rồi sao?!

Cô vội vàng xuống giường, bật đèn trong nhà lên. Cơ thể của cô bây giờ đã lớn hơn so với lần trước khi cô 8 tuổi, rõ ràng nhất là chiều cao của cô đã tăng lên.

Khương Hỉ chạy xuống cầu thang, lao thẳng vào nhà vệ sinh để nhìn vào gương.

Đúng vậy, Khương Hỉ lại du hành thời gian một lần nữa.

Điều kỳ diệu hơn là lần này cô không còn nhập vào Khương Tiểu Thiền nữa, cô là chính mình, Khương Đại Hỉ.

Khuôn mặt của thiếu nữ so với lần trước lại đẹp thêm vài phần, trông cô có vẻ lớn hơn vài tuổi.

Sờ sờ khuôn mặt căng mọng đầy collagen của mình, Khương Hỉ sau đó còn thử hoạt động tay chân. Cơ thể tràn đầy năng lượng, tứ chi linh hoạt nhẹ nhàng.

Thật thoải mái, cô có thể là chính mình, thoải mái hoạt động. Không như lần trước, phải vượt qua cảm giác kỳ lạ “mình đối diện với một mình khác”, cũng không cần phải khó khăn nhập vai Khương Tiểu Thiền để tính toán cho em ấy.

Dù cảm thấy hứng khởi, trong lòng Khương Hỉ vẫn có một cảm giác bất an.

– Vậy còn Khương Tiểu Thiền thì sao? Em ấy đã đi đâu rồi?

Không thấy bóng dáng của Khương Tiểu Thiền đâu, thậm chí cả quần áo và đồ dùng cá nhân của em ấy cũng biến mất.

Nhà còn có một thay đổi đáng chú ý, trên tường phòng khách treo di ảnh của bố cô.

Đây là thứ mà Khương Hỉ chưa thấy trong lần du hành trước, bức di ảnh còn rất mới, dưới bức ảnh là bàn thờ với nến và đồ cúng.

Khương Hỉ nảy ra một ý.

Để nhanh chóng nắm bắt tình hình hiện tại, cô đã sử dụng một cách trực tiếp nhất.

Vén tấm rèm ngọc, cô nhảy lên giường của mẹ, lay bà tỉnh dậy.

Mạnh Tuyết Mai vừa bị đánh thức, mắt còn chưa mở hẳn, đã thấy một khuôn mặt khóc lóc tèm lem.

Bị gương mặt đang khóc của Khương Đại Hỉ làm cho hoảng sợ, bà lo lắng hỏi: “Con làm sao thế?”

“Mẹ! Con mơ thấy bố, một cơn ác mộng kinh khủng. Bố cứ liên tục hỏi con Tiểu Thiền đang ở đâu? Con bé sống có tốt không? Ông ấy chất vấn chúng ta, rốt cuộc đã đưa Tiểu Thiền đi đâu?”

Diễn xuất sợ hãi hoang mang của Khương Đại Hỉ quá thành thạo.

“Bố con báo mộng cho con sao? Tiểu Thiền, Tiểu Thiền đang ở chỗ bác cả rồi. Bố con ra đi đột ngột, nhà mình không còn tiền. Đúng lúc bác cả chọn Tiểu Thiền, nên mẹ đã gửi con bé đến chỗ tốt hơn để học hành…”

Mẹ cô còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, Khương Đại Hỉ thì khóc lóc thảm thiết, hỏi dồn dập như bị ma ám. Cô hỏi gì, mẹ trả lời nấy, chỉ trong vài câu đã kể hết tình hình trong nhà.

Tháng trước, bố cô bị nhồi máu cơ tim đột ngột và qua đời khi đang làm việc ở thành phố.

Năm nay Khương Đại Hỉ 15 tuổi, Khương Tiểu Thiền 10 tuổi, cả hai vẫn đang đi học. Nguồn kinh tế duy nhất của gia đình là số tiền mà bố cô gửi về mỗi tháng.

Khi mất chồng, Mạnh Tuyết Mai hoảng loạn, nhà lại nghèo, việc nuôi hai đứa con trở nên quá sức đối với bà chưa từng đi làm bao giờ. Trong đám tang, một người bác xa có tiền đã tìm đến bà, đề nghị nuôi dưỡng Khương Tiểu Thiền.

Vị bác này đã nhìn thấy ở Khương Tiểu Thiền sự thông minh, lanh lợi, có tiềm năng học hành. Mạnh Tuyết Mai cũng nghĩ rằng nếu Khương Tiểu Thiền theo bác đến thành phố lớn sẽ có tương lai tốt hơn, ở lại với bà ở thị trấn này thì e rằng sau này ngay cả việc học cũng không nổi, nên đã đồng ý với lời đề nghị này.

Khương Tiểu Thiền đã đến thành phố được hai tuần.

Khương Đại Hỉ nói muốn viết thư cho Khương Tiểu Thiền, và đã lấy được địa chỉ của bác từ mẹ.

Quay trở lại gác xép.

Khương Hỉ suy nghĩ kỹ lưỡng: Có nên đi tìm Khương Tiểu Thiền không?

Trên bàn học, trong ngăn kéo, khắp nơi đều thấy những bức tranh do Khương Đại Hỉ vẽ. Cô bé học hành rất chăm chỉ, kỹ năng vẽ cũng tiến bộ rõ rệt.

– Có vẻ như hai năm qua Đại Hỉ đã bắt đầu đi học lớp vẽ trở lại.

Nhà khó khăn, mẹ cô thực sự không đủ khả năng nuôi hai đứa con, và Khương Tiểu Thiền cũng thực sự đã nhường lại không gian cho mẹ con họ.

Có lúc, Khương Hỉ thậm chí còn nảy sinh một cảm giác lạ lùng: Liệu có phải, thực ra Khương Tiểu Thiền không có ở đây thì tốt hơn cho tất cả mọi người?

Khương Hỉ đi đi lại lại trong phòng.

Cuối cùng, cô đã tự thuyết phục mình.

– Không được, không thể bỏ mặc được.

– Cô phải đi tìm Khương Tiểu Thiền!

Cơ hội quay về quá khứ khó khăn biết bao, cô không biết mình có thể ở đây bao lâu, nhưng dù sao đi nữa, tình huống tồi tệ nhất cũng không thể tệ hơn “mẹ và em gái đều chết”. Chỉ khi tận mắt nhìn thấy Khương Tiểu Thiền, tận mắt xác nhận tình hình cuộc sống hiện tại của cô bé, Khương Hỉ mới có thể yên tâm.

Trời vừa sáng.

Khương Hỉ thay đồ đi ra ngoài, lén lấy ví tiền mà mẹ để trên bàn.

Là một người trưởng thành, việc tự đi xa không có vấn đề gì. Tuy nhiên, Khương Hỉ không biết đường từ đây đến ga tàu, cũng không có điện thoại để tra cứu.

Cô phải tìm ai đó để hỏi đường…

Vừa hay, vừa ra khỏi nhà đã gặp ngay Lâm Gia đang đứng đối diện nhà, đổ rác.

“Đại Hỉ, buổi sáng tốt lành nhé.” Cậu vui vẻ chào cô.

Lại là anh ta. Khương Hỉ không mấy hào hứng bước về phía Lâm Gia.

“Ờm, hỏi cậu chút chuyện được không?”

“Cậu hỏi đi.” Thái độ cậu thoải mái, trông như muốn viết chữ “nhiệt tình” lên mặt vậy.

Không hỏi thì không biết, đường đến thành phố hóa ra khá phức tạp.

Đầu tiên là từ nhà họ đi bộ 600 mét đến siêu thị nhỏ, rồi tìm một chiếc xe máy gần đó, nhờ bác tài chở cô đến trạm xe buýt. Lên tuyến xe buýt 90 rồi đổi sang tuyến 7, sau khi xuống xe thì sang đường bắt tuyến 132, ngồi đến trạm “Trung tâm Vận tải”; sau đó mua vé xe khách, chuyển qua ba chuyến xe khách khác nhau…

Tóm lại, sau khi hỏi đường xong, Khương Hỉ chẳng nhớ được gì cả.

“Cậu có thể đi cùng mình được không?”

Cô chọn cách dễ dàng nhất là đưa theo Lâm Gia – một người dẫn đường biết đi.

Một cô bé, cậu bé 15 tuổi, trong những ngày cần đi học, lại cúp học, giấu gia đình, ngồi trên chiếc xe khách đi về thành phố.

Nghe giống như một tình tiết trốn nhà bỏ đi.

Về lý do tại sao cô lại gấp rút muốn tìm Khương Tiểu Thiền, Lâm Gia không hỏi nhiều.

Nhìn ra được rằng cô nhất quyết phải đi, cậu liền sẵn sàng giúp đỡ.

Lâm Gia mang theo cặp sách, suốt chuyến xe, cậu luôn chăm chú vào cuốn sách bài tập của mình.

Khương Hỉ tựa vào cửa sổ xe, khi thì khép mắt nghỉ ngơi, khi thì nhìn vào bóng mình trong cửa kính, im lặng quan sát Lâm Gia.

Khuôn mặt của cậu thiếu niên vẫn còn non nớt, đôi mắt hiền lành.

Ánh nắng nhảy múa trên đầu ngón tay của cậu, cây bút mực đen và cuốn sách bài tập trắng. Cậu lặng lẽ viết, đường nét gương mặt thật sạch sẽ và đẹp đẽ.

Cậu trông tinh thần hơn so với Lâm Gia trưởng thành, béo hơn một chút so với Lâm Gia 13 tuổi, nhìn trông khỏe mạnh hơn.

Khuôn mặt này, đúng là trời sinh có phúc.

Cô nhìn lâu quá, bị cậu phát hiện.

Lâm Gia không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói với cô: “Cậu nghỉ ngơi đi. Mình sẽ để ý, khi sắp đến nơi mình sẽ gọi cậu.”

“Được.” Khương Hỉ tiếp tục nhìn cậu.

Dù là với Khương Tiểu Thiền hay Khương Đại Hỉ, cậu cũng đều dịu dàng như vậy.

Mấy ngày nay, cô tiếp xúc với Lâm Gia không ít, nhưng thực sự mà nói, Khương Hỉ không nhìn thấu được cậu.

Cậu là người tốt? Có lẽ vậy. Trong cuộc sống, Lâm Gia tuyệt đối không từ chối bất cứ việc gì giúp được cô.

Cậu là người xấu? Rất có thể. Bà chủ nhà nói cậu từng ngồi tù, là một kẻ đầu gấu. Cô đã thấy bức ảnh trên đó viết “Tất cả những chuyện xấu đều do anh ép buộc tôi”, cùng với “Chúng ta cùng chết vào mùa hè này đi.”.

Từ những gì Khương Hỉ biết cho đến hiện tại, mối quan hệ yêu đương sau này của cậu với Khương Tiểu Thiền chắc chắn không lành mạnh. Quan hệ giữa cậu và cô cũng rất rối rắm… dù sao thì sự rối rắm đó, Khương Hỉ cũng không thể phủ nhận phần lỗi của mình.

May mắn là, đây là quá khứ.

Những mối ràng buộc phức tạp chưa hình thành, họ vẫn còn nhỏ, mọi thứ đều có thể sửa chữa.

Khương Hỉ rời mắt khỏi cậu, nhắm mắt lại.

Giải quyết tam giác tình cảm này, từ chính bản thân mình, cô lặng lẽ đưa ra quyết định: lần này, cô sẽ không thích Lâm Gia nữa.

Quay về quá khứ, đừng đi theo con đường cũ nữa, con đường cũ đã chứng minh là không thể đi qua được.

Khương Hỉ tự mình làm gương, coi như là giữ đúng lời hứa lần trước với “Khương Tiểu Thiền”.

Tất nhiên, Lâm Gia cũng đừng hòng nghĩ rằng cậu có thể kéo Khương Tiểu Thiền vào những rắc rối kỳ lạ.

Nhân lúc mọi người còn khỏe mạnh, phát triển một tình bạn trong sáng giữa ba người thôi nào!