Sự Kiện Say Nắng Hàng Năm

Chương 18: Vạch vết thương




Trong bếp, nồi nước gừng đang sôi, Lâm Gia dọn dẹp căn nhà bừa bộn.

Ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi phòng khách.

Khương Tiểu Thiền khoác chăn, cô ngồi trên ghế sofa, im lặng không nói một lời. Đầu của con mèo lớn đang nằm trên đầu gối của cô. Cô cúi đầu, không vuốt ve mèo mà chỉ để tay đặt lên người nó.

Con mèo là do Lâm Gia đặt ở đó.

Anh bật hết tất cả đèn trong nhà lên, vì cô thích ánh sáng.

Ánh sáng quá nhiều tích tụ trong không khí, khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo. Thế giới sáng rực, như cơn mơ, như giả dối.

Lâm Gia bưng một bát nước gừng mới nấu, bên cạnh đĩa đựng bát có một viên kẹo vị dưa lưới.

Anh đã hoàn thành công việc dọn dẹp, sau đó anh kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với Khương Tiểu Thiền.

Cô không nói gì, cũng không uống nước gừng; anh cũng không ép buộc cô làm bất cứ điều gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, bóc cam và quả sơn trà cho cô.

Một lúc lâu sau, Khương Tiểu Thiền ngước mắt lên, như thể linh hồn vừa mới trở về thân xác.

Câu đầu tiên cô mở miệng hỏi anh là:

“Đây… có phải là thế giới thật không?”

Động tác của Lâm Gia ngừng lại.

Khuôn mặt của Khương Tiểu Thiền gầy gò, cằm nhọn hoắt, ánh mắt trống rỗng. Anh nhìn cô, không kìm được mà mắt đỏ hoe.

“Phải.” Anh đáp.

Không có bất kỳ biến động cảm xúc nào, cô tiếp tục hỏi:

“Anh có biết chuyện gì đã xảy ra với em không?”

“Anh biết.”

Lâm Gia đặt quả cam vào đĩa, anh lau sạch tay, sau đó nghiêm túc trả lời câu hỏi của Khương Tiểu Thiền.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, trực tiếp hỏi điều mà mình quan tâm và cũng sợ hãi nhất.

“Anh có biết Khương Hỉ không?”

Anh nói: “Biết, cậu ấy là chị của em.”

“Khương Hỉ là chị…”

Đồng tử cô bồn chồn dao động: “Vậy em là ai?”

Lâm Gia từng chữ một nói: “Em là Khương Thiền.”

Cô không hiểu: “Khương Hỉ đã đi đâu?”

“Cậu ấy…”

Anh do dự, thận trọng chọn từ ngữ, trong lòng anh có ngàn lời muốn nói, nhưng không phải lúc này, tất cả đều bị anh nén lại.

Cuối cùng, Lâm Gia chỉ nói: “Khương Hỉ đã qua đời rồi.”

Cả căn phòng im ắng.

Khương Tiểu Thiền nín thở, ánh mắt mờ mịt.

“Sao có thể như vậy được?” Cô nhếch mép cười, lý trí dần sụp đổ.

“Có vẻ như, anh chẳng biết gì về chuyện của em cả. Em chính là Khương Hỉ, em đã du hành về quá khứ, vừa mới đây thôi. Quá khứ đã được em thay đổi, mọi người đều hạnh phúc hơn. Nhưng không may xảy ra chút sai sót, em đã khiến Khương Tiểu Thiền, người vốn không nên sống, lại sống sót. Ở thế giới ban đầu, người sống sót là Khương Đại Hỉ, không phải Khương Tiểu Thiền.”

Lo lắng cào móng tay, cô cúi đầu, lẩm bẩm.

“Khương Tiểu Thiền, không nên sống…”

Lâm Gia nắm lấy tay cô, trước khi cô cào đến mức máu chảy đầm đìa, anh đã dùng lực ngăn chặn hành động tự hại của cô.

“Đừng nói như vậy, Tiểu Thiền. Em còn nhớ lời chúng ta đã hứa không, những chuyện xấu đều là do anh làm. Là anh không tốt, em đừng tự trừng phạt mình nữa.”

Anh không biết những lời bây giờ nói, cô có thể nghe lọt bao nhiêu.

Nhưng, Lâm Gia là người duy nhất có thể giữ Khương Tiểu Thiền lại.

Họ phải đối mặt với thực tế, dù thực tế có tàn khốc đến đâu, từng lời nói đều đau đớn tâm can.

“Những năm qua, em không chấp nhận được cái chết của chị nên đã sống như chị mình. Em tưởng tượng mình có thể du hành thời gian, quay lại quá khứ, thay đổi quá khứ. Sự hỗn loạn và đau khổ này, năm nào em cũng trải qua.”

Bàn tay to lớn của Lâm Gia bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Tiểu Thiền, anh dùng giọng điệu dịu dàng nhất, để cô bình tĩnh, để cô nhớ lại.

“Tiểu Thiền, em còn nhớ không, vài ngày trước chúng ta đã đến bệnh viện.”

Mu bàn tay ấm áp. Cô bị kéo về phía trước, như một đứa trẻ đang được người lớn dắt tay học cách bước đi.

“Bệnh viện?”

Dần dần, Khương Tiểu Thiền thực sự nhớ lại một số hình ảnh.

Cô nghiêng đầu, khó khăn lắp ghép những ký ức rời rạc, lắp ghép từng mảnh một những gì cô nhớ được.

“Đi khám… khám ở khoa tâm thần…”

“Chúng ta in bệnh án… gặp bác sĩ, chị ấy kê thuốc?”

“Đúng rồi.” Lâm Gia xác nhận ký ức của em: “Chúng ta đã gặp bác sĩ Ngô, chị ấy đã kê thuốc cho em.”

Khương Tiểu Thiền như có ấn tượng: “Bác sĩ Ngô tóc dài, đeo kính.”

“Đúng vậy.” Lâm Gia mỉm cười gật đầu.

“Bệnh án, em muốn xem.”

“Được.” Anh lập tức đi lấy cho em.

Trước mặt Khương Tiểu Thiền là một quyển bệnh án mới in ra cách đây vài ngày.

Đây chính là cuốn sổ giải thích tình trạng của cô hiện tại.

Cô nâng bát nước gừng đã nguội, uống cạn như thể uống cạn ly rượu. Sau đó, cô bóc viên kẹo trái cây, ăn loại kẹo mà cô thích.

Dưa lưới, dưa lưới ngọt ngào.

Cô cố gắng tập trung các giác quan vào vị ngọt, bàn tay run rẩy mở bệnh án ra.

[Họ tên: Khương Thiền; Giới tính: Nữ; Khoa: Cấp cứu Tâm thần]

Người đến khám: Bệnh nhân, người nhà bệnh nhân

Khám tâm thần: Ý thức không rõ ràng, tiếp xúc thụ động. Nói chuyện không hợp lý, không thể tự thuật lại bệnh sử.

Bệnh sử hiện tại: Bệnh nhân mất trí nhớ về thân phận cá nhân, trí nhớ về thông tin chung vẫn đầy đủ, không thể nhớ lại những ký ức đau thương liên quan đến người thân. Bệnh nhân có ảo giác mạnh mẽ, mất cảm giác về thực tế, có dấu hiệu mất trí nhớ bệnh lý nghiêm trọng; tự thuật rằng có siêu năng lực, có thể du hành về quá khứ và thay đổi quá khứ.

Bệnh sử trước đây: Mất trí nhớ phân ly kèm theo chứng rối loạn phân ly, có tiền sử bệnh 10 năm.Bệnh nhân trải qua cái chết của người thân, rời khỏi quê hương đến một môi trường mới, quên đi thân phận cá nhân, tạo ra thân phận mới là “Khương Hỉ”. Chẩn đoán: Rối loạn phân ly.

Mất ngủ, thức dậy sớm, khó ngủ, mất tập trung. Bệnh nhân tự thuật có thể nhìn thấy ma, có biểu hiện nghe âm thanh không có thật và nghi ngờ chúng.Chẩn đoán: Mất trí nhớ phân ly, rối loạn phân ly, rối loạn nhân cách, trạng thái lo âu, trạng thái trầm cảm.

Gợi ý chẩn đoán và điều trị:

Đã kê đơn thuốc. Khuyến nghị người nhà đi cùng bệnh nhân khi tái khám sau 1 tuần, thăm khám định kỳ, và tái khám nếu có triệu chứng bất thường.

Bệnh nhân hiện tại có nguy cơ tự làm hại cao, có ý định tự tử, đã thông báo cho người thân đi cùng về tình trạng bệnh và nguy cơ.

Khuyến khích gia đình sử dụng sự đồng cảm, lắng nghe, dẫn dắt, giúp bệnh nhân quay trở lại thực tế; tránh để bệnh nhân “du hành lần nữa”, tránh bệnh nhân đạt được lợi ích trong tưởng tượng, dẫn đến triệu chứng tăng nặng.

Đề nghị tiến hành trị liệu tâm lý. Sử dụng kỹ thuật điều trị ký ức bệnh lý bằng thôi miên sâu (TPMIH), giúp bệnh nhân hồi tưởng lại chính xác ký ức bệnh lý; kết hợp với kỹ thuật điều trị tổn thương bằng thôi miên sâu (TPTIH), chữa trị ký ức bệnh lý.



Sau khi đọc xong bệnh án, Khương Tiểu Thiền trở nên vô cùng trầm lặng.

Cô bắt đầu vuốt ve mèo, ăn uống và ngủ nghỉ, nhưng không còn nói chuyện với Lâm Gia nữa.

Ngày đầu tiên cô không nói, ngày thứ hai cũng không, và đến ngày thứ ba…

Ngày thứ ba, họ cùng ra ngoài mua đồ ăn. Khương Tiểu Thiền nhìn chằm chằm vào ly sữa chua trái cây ở quầy hàng bên đường.

Lâm Gia mua hai ly sữa chua.

Chủ quán cắt trái cây, thêm gạo nếp tím, sau đó đổ sữa chua vào, rồi bỏ thêm rất nhiều đá. Tiếng máy xay vang lên lớn đến mức có thể làm ù tai.

“Em sắp đi rồi.” Lúc này, Khương Tiểu Thiền nói với Lâm Gia.

Anh giả vờ không nghe thấy.

Sữa chua lạnh buốt và chua gắt, ăn vào lạnh thấu tim. Khi nhai sữa chua, cả miệng cô đều kêu răng rắc, có thể cảm nhận được các mảnh đá vụn.

Khương Tiểu Thiền chưa kịp uống hết ly sữa chua thì xe họ gọi đã đến.

Cô đứng dậy, anh cũng đứng lên theo.

“Em định đi đâu?” Lâm Gia cố gắng mỉm cười với cô, nhưng nụ cười ấy trông còn khó coi hơn cả khi khóc.

Khương Tiểu Thiền nói: “Đến nơi mà anh không nên đến.”

Lâm Gia cầm hai ly sữa chua, anh sát cánh bước đi bên cô. Đá tan chảy nhưng vẫn lạnh đến mức làm tê liệt trái tim.

Anh kiên quyết hỏi: “Em đi đâu? Anh không thể để em đi một mình được.”

“Em đến bệnh viện tâm thần.”

Không thể rũ bỏ anh, Khương Tiểu Thiền bộc bạch: “Như vậy, anh vẫn muốn đi cùng em chứ?”

“Muốn. Anh thấy trong lời khuyên của bác sĩ có ghi là đề nghị người thân đi cùng, anh sẽ đi cùng em.”

Lâm Gia theo cô đến tận bên cạnh xe.

Thái độ của anh rất rõ ràng. Nếu cô lên xe, anh nhất định sẽ đi cùng.

Khương Tiểu Thiền đành phải nói rõ hơn. Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của anh, ánh mắt chạm đến tận linh hồn, thấu suốt sự dây dưa đầy tư lợi trong lòng anh.

“Em muốn đến bệnh viện, theo đúng lời dặn của bác sĩ để chấp nhận điều trị một cách hệ thống. Em muốn biết tại sao em lại trở thành như thế này, tại sao Khương Hỉ lại chết.”

Đôi mắt Tiểu Thiền bừng sáng, lóe lên chút ánh sáng mơ hồ, như thể dưới lớp tro tàn bị thiêu đốt bỗng dưng xuất hiện một tia lửa nhỏ. Ánh sáng ấy khiến cô gái gầy yếu trông không còn dễ vỡ như pha lê nữa.

Cô quyết tâm bóc lại lớp vết thương đã mưng mủ, bằng ý chí rách nát của mình: “Em không thể sống mơ hồ như thế này nữa, em phải nhớ lại những gì đã xảy ra trong quá khứ.”

Lâm Gia không dám nhìn vào mắt Khương Tiểu Thiền. Anh biết tất cả, nhưng phải giả vờ như không biết, chỉ có như vậy anh mới có thể ở lại bên cô. Sau khi cô mở cửa xe, anh cũng ngồi vào trong.

Anh đưa ly sữa chua cho cô.

Khương Tiểu Thiền nhận lấy, sau đó cô mở cửa sổ xe, ném ly sữa chua vào thùng rác.

Những thứ không phù hợp, như làm đau răng, khiến người khác khó chịu, chúng cần được loại bỏ kịp thời, cô hành động dứt khoát. Tay anh vẫn còn vương nước, trống rỗng. Cuối cùng, Lâm Gia nhìn vào mắt Khương Tiểu Thiền.

Cô nói rõ ràng: “Em nghĩ rằng, quá khứ của chúng ta không hề dễ chịu. Lúc trước, khi biết rõ mọi chuyện, chúng ta đã chọn cách chia tay, chắc chắn phải có lý do không thể không chia tay.”

Lâm Gia đưa tay ra, Khương Tiểu Thiền tưởng anh muốn kéo cô xuống xe.

Nhưng không.

Anh giúp cô thắt dây an toàn.

“Ừ. Đợi đến khi em nhớ lại mọi chuyện, nếu em vẫn quyết định rời xa anh, lúc đó, anh sẽ không theo em nữa.”

Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng kiên quyết đến cùng.

“Nhưng bây giờ, hãy để anh ở bên em, được không?”

Từ khía cạnh này, hai người thật giống nhau.

Khi đã quyết định điều gì, họ phải làm cho bằng được, có một sự cứng đầu không chịu quay đầu lại.



Khương Tiểu Thiền bắt đầu quá trình điều trị định kỳ kéo dài ba năm.

Ba năm, không có đường tắt, không có du hành thời gian, không có siêu năng lực. Cô chậm rãi và kiên quyết cố gắng phục hồi trí nhớ, tìm lại những gì đã xảy ra năm xưa.

Và Lâm Gia, như đã hứa, anh luôn ở bên cạnh cô cho đến khi cô nhớ lại tất cả.