Sự Kiện Say Nắng Hàng Năm

Chương 63: Hóa thành bướm




Lần tái khám này là liệu trình cuối cùng của giai đoạn củng cố điều trị.

Bác sĩ nhận định, các triệu chứng của Khương Tiểu Thiền đã được cải thiện rõ rệt, có thể hòa nhập với công việc bình thường. Sau này chỉ cần tái khám định kỳ rồi căn cứ vào tình trạng của cô để xem xét giảm thuốc.

Nghe được kết quả chẩn đoán tích cực, Khương Tiểu Thiền quay đầu lại, mỉm cười với Lâm Gia.

Về chuyến du hành thời gian ngắn ngủi diễn ra tại đại sảnh bệnh viện, Khương Tiểu Thiền định giữ kín trong lòng, không nói với ai.

Cô biết tình trạng tinh thần của mình có vấn đề, là một bệnh nhân. Nhưng cô cũng muốn tin rằng, du hành thời gian là có thật, cô và những “cô” ở không gian khác có liên kết với nhau – sẽ có một không gian song song như vậy, nơi Khương Đại Hỉ đã đến được đích, vẫn sống tốt.

Cuối hè hai tháng sau.

Một lần nữa, cũng là lần cuối cùng, Khương Tiểu Thiền nhận được một tín hiệu từ không gian song song.

Trong hai tháng qua, việc Khương Tiểu Thiền làm nhiều nhất là soi gương.

Khương Tiểu Thiền trong gương không còn có thể làm ra vẻ mặt kiêu ngạo như thời con gái nữa. Đuôi mắt đuôi mày của cô đều dần trầm lắng xuống, nhiều thêm vẻ trưởng thành, hoặc có thể nói là nét mệt mỏi không thể đảo ngược.

Khi đã khôi phục cảm nhận về bản thân, về thế giới, Khương Tiểu Thiền cũng cảm nhận được sự trôi nhanh của thời gian.

Mỗi mùa hè sau khi chia tay Lâm Gia, đối với Khương Tiểu Thiền, đều là khoảng trống.

Mối tình mà cô không đủ sức đối mặt năm mười tám tuổi đã được cô chôn xuống đất. Mỗi khi ký ức sống lại, Khương Tiểu Thiền liền nhảy lên hố đất, nhảy mãi nhảy mãi, dẫm cho đất chặt lại. Cô và Lâm Gia đã từng yêu nhau, cùng trải qua những ngày hè dài đằng đẵng vừa vui vẻ vừa gian nan, quá trình quan trọng và phức tạp hơn nhiều so với kết quả. Khi bị bệnh, cô không còn sức để hồi tưởng viết tiếp câu chuyện của họ, chỉ nuốt trọn vẹn tất cả chua ngọt đắng cay.

Thời gian trôi qua quá lâu, Khương Tiểu Thiền cũng bị bệnh quá lâu.

Một cái ngoảnh đầu lại, thời gian như bóng câu qua khe cửa, cô đã qua tuổi ba mươi.

Chuyện xảy ra năm mười tám tuổi, xa xôi như thế kỷ trước.

Những ước mơ trước kia không thực hiện được, cô trở thành một người lớn bình thường chứa đầy tổn thương.

Nhớ lại tất cả chuyện xưa, nhớ lại mình là ai, Khương Tiểu Thiền chắc chắn không thể quay lại vị trí công việc ở thành phố lớn, quay về cuộc sống tất bật tầm thường.

Tương tự, cô cũng không thể quay về tuổi mười tám. Trạng thái điên cuồng, đầu óc quay cuồng, yêu một người không tính đến hậu quả ấy, Khương Tiểu Thiền giờ đây đã không còn cách nào đồng cảm được nữa.

Tiếp theo, nên đi đâu, sống cuộc sống như thế nào, là điều Khương Tiểu Thiền suy nghĩ nhiều nhất những ngày gần đây.

Trước khi đưa ra kết luận, cô hy vọng được nói chuyện nghiêm túc một lần với Lâm Gia.

Lâm Gia có cảm nhận được điều này.

Anh đã hứa, khi Khương Tiểu Thiền nhớ ra tất cả mọi chuyện, muốn rời đi lần nữa, anh sẽ không níu kéo nữa. Việc anh đồng hành cùng cô chỉ mang tính giai đoạn.

Người thuê nhà ở nhà họ Khương đã hết hạn hợp đồng, Lâm Gia đã chấm dứt hợp đồng với người thuê nhà.

Những năm này, tiền thuê nhà thu hộ Khương Tiểu Thiền, anh đều chuyển hết vào tài khoản của cô. Chìa khóa nhà cô cũng nên trả lại cho Khương Tiểu Thiền, sau này để cô tự giữ.

Sau khi nhà được trả, cần kiểm kê và dọn dẹp sơ qua, Lâm Gia gọi Khương Tiểu Thiền đến.

Sau nhiều năm, họ cùng quay lại căn nhà nhỏ tự xây của nhà họ Khương.

Tầng một đã được người thuê sắp xếp lại, chỉ có bố cục và một số đồ đạc cũ còn sót lại mới miễn cưỡng nhìn ra được dáng vẻ ngày xưa. Gác xép nhỏ tầng hai nơi Khương Tiểu Thiền và Khương Đại Hỉ từng ở không cho thuê, đồ đạc ngày trước của nhà họ vẫn được giữ nguyên vẹn ở trên lầu.

“Anh dọn dẹp ở dưới nhà. Em lên lầu kiểm tra xem, có thứ gì bị hư hỏng không.”

“Vâng.”

Khương Tiểu Thiền làm theo phân công của Lâm Gia.

Bước vào gác xép nhỏ, như thể thời gian quay ngược lại mười mấy năm trước.

Những món đồ cũ kỹ ngày xưa đều còn nguyên. Khương Tiểu Thiền ngó đông ngó tây.

Sách, quần áo, đồ trang sức của cô và chị gái đều ở nguyên vị trí.

Hoa giấy dán trên cửa kính đã ngả vàng, nhưng vẫn chưa bị gỡ xuống.

Bàn học vẫn còn sách lớp 12, hộp bút của cô đè lên một chồng vở bài tập. Nhờ Lâm Gia định kỳ dọn dẹp, tình trạng vệ sinh của gác xép được giữ rất tốt.

Nhớ nhung cầm lên hộp bút trên bàn, nó hơi rỉ sét, Khương Tiểu Thiền tốn chút sức lực mới mở ra được.

Trên nắp hộp bút dán thời khóa biểu, bên trong vẫn còn nguyên bút và tẩy cô dùng hồi cấp ba, và… vòng tay bướm của chị.

Ơ!

– Sao nó lại ở đây nhỉ?

Khương Tiểu Thiền ngạc nhiên nhấc vòng tay lên, cầm trong tay quan sát kỹ.

Quá lâu không ai đeo, dây thun của vòng tay đã bị lão hóa nghiêm trọng.

Cô khẽ kéo một cái, bất ngờ dây thun đứt đoạn, cả chuỗi hạt leng keng rơi tung tóe khắp đất.

Nghe thấy tiếng động lạ, Lâm Gia đi lên lầu.

Một hạt tròn tròn hình bí ngô lăn đến bên giày anh, dừng lại vững vàng.

Lâm Gia nhặt hạt nhỏ đó lên.

“Khung cảnh này quen quá…”

Khương Tiểu Thiền đờ đẫn nhìn anh.

“Dường như, chúng ta từng xảy ra chuyện tương tự trước đây.”

“Đúng vậy, đã từng xảy ra.” Anh nhớ ra trước, không nhịn được cười: “Vòng tay này là của chị em, lúc em còn nhỏ đã làm hỏng một lần, anh xâu lại đấy.”

“Đúng đúng đúng.”

Cô vừa nhặt hạt vừa hồi tưởng: “Lúc đó, em còn khá sợ anh đấy.”

Anh thấy buồn cười: “Sợ anh cái gì?”

“Sợ anh méc với chị em chứ gì. Lúc đó anh nghiêm nghị ít nói, trông dữ dằn lắm…”

Nhặt tới nhặt lui, Khương Tiểu Thiền phát hiện có hạt lăn xuống dưới gầm giường.

Bất đắc dĩ phải dịch chuyển đống đồ chất dưới gầm giường, cô ho sặc sụa vì bụi.

“Dưới gầm giường chưa dọn qua. Để anh làm cho, anh lấy cái chổi đã.” Lâm Gia vội vã xuống lầu, đi tìm dụng cụ lau dọn.

Không chỉ việc đứt vòng tay có cảm giác giống như đã từng trải qua, tìm đồ dưới gầm giường, Khương Tiểu Thiền cũng cảm thấy mình đã từng làm.

Gãi gãi cổ, cô cố gắng nhớ lại…

Chợt lóe lên, cô đã nhớ ra: Có lần du hành thời gian, cô biến thành Khương Đại Hỉ, để nhặt kẹo Khương Tiểu Thiền cho, cô cũng đã dịch chuyển đống đồ dưới gầm giường một lần.

Lúc đó, cô phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ chưa từng thấy bao giờ, trong hộp đựng rất nhiều rất nhiều tranh vẽ Lâm Gia do Đại Hỉ vẽ.

Ánh mắt liếc nhìn dưới gầm giường, Khương Tiểu Thiền đột nhiên trợn tròn mắt.

– Không phải nó đây sao? Nó ở kia kìa!

— Chiếc hộp chỉ từng thấy trong không gian du hành thời gian, ở thế giới thực, hóa ra cũng có.

Cô vội vàng kéo hộp gỗ ra, dùng tay phủi bụi bên ngoài.

Vỏ hộp vẽ tay một con bướm xanh lớn, dáng vẻ linh động.

Đây là hộp của Khương Đại Hỉ, giống hệt với cái mà Khương Tiểu Thiền thấy lúc du hành thời gian.

“Lâm Gia.”

Khương Tiểu Thiền gọi to anh, căng thẳng đến hơi lắp bắp: “Anh mau, mau lên đây xem.”

Anh lập tức chạy lên.

“Không gian song song là có thật! Chiếc hộp gỗ này, trước đây em đã thấy lúc du hành thời gian, vừa rồi em lại phát hiện nó dưới gầm giường. Nếu du hành thời gian chỉ là ảo tưởng của em, làm sao em có thể tưởng tượng ra thứ chưa từng thấy bao giờ, hình dáng của nó lại hoàn toàn khớp với trí tưởng tượng của em chứ? Những lần du hành trước đây của em, thật sự đã đến không gian khác đấy, đây chính là bằng chứng.”

Khương Tiểu Thiền quá phấn khích, bí mật mình giữ kín tuôn ra như đổ đậu, có phần nói không mạch lạc.

Tuy nhiên, anh nhanh chóng lĩnh hội được ý của cô.

“Thật kỳ diệu.” Lâm Gia cũng nghĩ vậy.

Ánh mắt dừng trên chiếc hộp gỗ, anh đặt ra một câu hỏi then chốt: “Vậy, bên trong đựng gì?”

“Trong hộp là bản thảo tranh của chị, đối với chị, là những bức tranh quý giá nhất.”

Cực kỳ tự tin về điểm này, Khương Tiểu Thiền mở chiếc hộp gỗ đã niêm phong nhiều năm trước mặt Lâm Gia.

Nhìn thấy thứ đựng trong hộp, trong thoáng chốc, Khương Tiểu Thiền nghẹn lời.

Đập vào mắt, quả thật là tranh của Khương Đại Hỉ.

Khác với không gian song song, được cất giữ bên trong không phải tranh chân dung Lâm Gia.

Hộp đựng tranh cô ấy vẽ Khương Tiểu Thiền, Mạnh Tuyết Mai, Khương Nam Quốc, và tự họa của Khương Đại Hỉ.

Có Khương Tiểu Thiền đang giận dữ, Khương Tiểu Thiền cãi nhau với chị, Khương Tiểu Thiền làm mặt quỷ… Có tranh vẽ ấm áp về cảnh hai chị em cùng nhau đi học, cũng có tranh phác họa nhỏ về em gái cướp đồ ăn của chị; có tranh vẽ hai mẹ con họ tham dự đám tang của bố, có tranh phác họa chì màu về ba mẹ con đi chợ cùng nhau.

Những bức tranh này, quý giá quá.

Mỗi bức đều được Khương Tiểu Thiền cẩn thận nhấc lên, quan sát tỉ mỉ.

Ngồi dưới đất, cô khom lưng, nghiên cứu từng nét bút chị để lại, vừa xem vừa khóc vừa cười.

Dù xem với tốc độ chậm nhất, cũng có lúc kết thúc.

Không biết tự lúc nào, Khương Tiểu Thiền đã xem đến bức cuối cùng.

Đó có lẽ là bức đầu tiên Khương Đại Hỉ vẽ.

– Bức tranh lót đáy hộp, vẽ cả nhà bốn người họ.

Thuở ấu thơ, có một mùa hè như thế, bố mang quà về nhà.

Quà của em gái là giày vải hoa, quà của chị gái là vòng tay bướm.

Mẹ, bố, hai chị em họ, cùng ngồi quây quần bên bàn ăn trong phòng khách, bữa tối rất thịnh soạn. Họ vừa ăn cơm vừa trò chuyện, ti vi đang chiếu phim truyền hình dài tập, quạt trần xoay chầm chậm.

Người trong nhà tụ họp bên nhau, có nói có cười, vui vẻ hạnh phúc.

Trên gương mặt mỗi người, đều treo nụ cười rạng rỡ.

Bức tranh cuối cùng của Khương Đại Hỉ, lưu giữ mùa hè ấy.

Ôm chặt hộp gỗ của chị, Khương Tiểu Thiền rơi những giọt nước mắt hạnh phúc nóng hổi.

Nỗi nhớ từ phương xa hóa thành bướm, tự tại bay qua cửa sổ gác xép nhỏ.

Không ở nơi này, nhưng vĩnh hằng bất diệt.

Bướm vỗ cánh, thắp sáng quá khứ, bay về phía đồng hoang.