Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 129: C129: Nguyên Chú




Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Phần 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi

Chương 129: Nguyên chú

***

Toàn bộ thứ nguyên cảnh trở nên tĩnh mịch.

Tất cả các vị thần đồng loạt trừng mắt nhìn Phạm Lam, vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ kinh ngạc.

"Một phần ba ư? Không đời nào." Cao Lộ nói: "Ở đây cho thấy sơ hở của đại trận chính xác chỉ có 3,86%, hơn nữa trải qua hơn mười lần tính toán, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm."

"Tôi nói không phải lỗ hổng, là mảng bám màu đen, rất khó hình dung, cảm giác dính dính giống như mè đen bốc mùi ấy." Phạm Lam nói.

"Cái gì?!" Cao Lộ thất sắc, bắt đầu điên cuồng bấm điện thoại, con số trên màn hình nhanh chóng biến ảo giống như virus trên máy tính.

Dương Tiễn và Hạo Ngọc liếc nhìn nhau, sau đó Dương Tiễn lắc mình bay tới trước mặt Phạm Lam, trên trán anh ta đột nhiên phóng Lưu Vân Huyễn lướt qua ánh mắt Phạm Lam.

Phạm Lam chỉ cảm thấy đồng tử giống như bị tia laser lọc ra, đôi tròng mắt nóng bỏng, trong tầm mắt phủ một tầng bạch quang, ước chừng qua vài giây bạch quang mới biến mất.

Dương Tiễn nhắm chặt hai mắt, Lưu Vân Huyễn trên trán lúc sáng lúc tối, đột nhiên tỏa sáng rực rỡ rồi hình thành một đạo bạch quang bắn tới trái đất.

Bầu khí quyển bên ngoài trái đất chấn động, Càn Khôn Tam Tài đại trận nổi lên một tầng ánh sáng nhạt, vô số vết nứt nhỏ phiêu tán trong hư không giống như có thứ gì đó bị bóc tách ra.

Sắc mặt chúng thần kinh hãi, ánh mắt Dung Mộc giống như sương mù, nghiến chặt răng.

Cơ Đan chửi đổng một tiếng "đệt".

Cao Lộ choáng váng, điện thoại rơi xuống, Hạo Ngọc hít một ngụm khí lạnh.

(Đoạn này giống super slow motion của phim ấn độ vãi)

Hiển nhiên là bọn họ đều nhìn thấy đốm đen trên đại trận.

"Đó rốt cuộc là cái gì?!" Phạm Lam hỏi.

Không ai trả lời cô, chúng thần dường như đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

Cao Lộ cầm di động, phóng ra một chuỗi pháp chú, trước mặt ông ta trải ra một bàn phím ánh sáng thật lớn, ngón tay vội vàng gõ phím, mấy trăm mặt màn hình lớn nhảy ra, che khuất toàn bộ thứ nguyên cảnh rậm rạp, số liệu trên màn hình biến ảo đáng sợ, Phạm Lam thậm chí đã không cách nào phân biệt được tàn ảnh.

Rất nhanh, giá trị trên mấy mặt màn hình lớn dừng lại, hẳn là đã hoàn thành việc tính toán, giá trị trên màn hình lớn biến thành màu đỏ như máu. Mặt Cao Lộ xanh mét. Càng lúc càng nhiều màn hình lớn bắt đầu hiển thị kết quả đo lường, màn hình lớn màu đỏ càng ngày càng nhiều, sắc mặt các vị thần càng ngày càng tệ.

Sắc mặt tệ nhất là Dung Mộc, anh nhìn chằm chằm màn hình màu đỏ như máu, thân thể tỏa ra từng vòng thần quang màu băng lam. Giống như một bệ phóng liên kết tín hiệu WTF, thế nhưng cho dù anh có cố gắng như thế nào thì cũng không nhận được hồi ứng của đại trận.

"Hạo Ngọc!" Dung Mộc khẽ gọi, ánh mắt của anh giống như hai cây chùy băng bắn qua, thân thể Ngọc Đế bệ hạ không khống chế được run lên một cái.

"Chuyện gì đang xảy ra?" Dung Mộc gầm nhẹ: "Vì sao tôi không cảm ứng được?"

Hạo Ngọc gãi gãi đầu: "Thực ra tôi vẫn muốn thông báo cho anh tin tức tốt này, trải qua những nỗ lực không ngừng của cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới, thần quang của anh, còn có Thiên Nhãn và đại trận của Phạm Lam đều đã vượt qua 99,99999%, tổn thương đại trận đã không thể cắn trả đến trên người mọi người..."

Dung Mộc: "Bắt đầu từ khi nào?!"



Hạo Ngọc: "Một tháng..."

"Vì sao tôi không biết?!"

"Đó là đương nhiên, chúng tôi là dùng kỹ thuật mới nhất, tuyệt đối có thể thần không biết quỷ không hay..." Hạo Ngọc bị Dung Mộc nhìn chằm chằm đến đổ mồ hôi lạnh, lại lẩm bẩm một câu: "Anh đã tám vạn tuổi rồi, nên nghỉ hưu rồi..."

Dung Mộc: "..."

Dung Mộc nhắm chặt mắt lại, lại thử tỏa ra thần quang vài lần, thế nhưng anh đã không cách nào cộng hưởng được với đại trận nữa.

Phạm Lam và Kế Ngỗi liếc nhau, mặc dù không đúng lúc nhưng hai người gần như đồng thời thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, Dung Mộc trước mắt vẫn được an toàn.

Chỉ là Dung Mộc dường như không nghĩ như thế, sắc mặt anh xanh mét, bàn tay nắm chặt gần như run lên, hiển nhiên là đang cực kỳ tức giận.

Một người khác sắc mặt càng tệ hơn Dung Mộc, đó là Cao Lộ, mỗi khi có một màn hình hoàn thành tính toán, biểu cảm của ông ta lại càng thêm rối rắm, đợi đến khi tất cả tính toán chấm dứt, mặt ông ta đã vặn vẹo thành một dây ruột vịt.

Hạo Ngọc: "Thế nào rồi?"

Cao Lộ lau mồ hôi, gọi hai cuộc điện thoại. Tất cả các màn hình đều bay vù lên, liên kết với một màn hình khổng lồ, trên đó là một báo cáo tính toán.

"Lỗ hổng của đại trận chính xác chỉ có 3,86%, nhưng mà có một loại năng lượng đã len vào trong lỗ hổng và đang ăn mòn đại trận, diện tích ăn mòn lên tới 33,36%. Loại năng lượng này tương tự như bản vá lỗ hổng đại trận chúng ta làm lúc trước. Không, thậm chí còn khớp hơn các bản vá lỗi, gần như đã cùng một mạch với trận pháp, một công nghệ là hoàn hảo."Cao Lộ nói: "Cho nên, lúc trước chúng ta giám sát sơ hở đại trận mới không thể phát hiện, nếu như không phải có thiên nhãn của Phạm Lam..."

Kế Ngỗi: "Ý ông là có người làm bản vá BUG cho đại trận mới?"

Na Tra: "Đó không phải là một điều tốt sao?"

"Hoàn toàn ngược lại." Cao Lộ đầu đầy mồ hôi: "Bản vá này thay đổi thuật toán phương trình của đại trận, sau khi dung hợp với đại trận đã lén lút nghịch chuyển chuỗi biến hóa phản ứng liên hợp..."

Bạch Trạc: "Ông có thể nói tiếng người không?"

Cao Lộ: "Nói cách khác, sức thanh lọc và sự tuần hoàn của đại trận đều bị suy yếu nghiêm trọng... thì ra là vậy thì ra là vậy! Khó trách chỉ có 3,86% lỗ hổng lại có thể làm tê liệt đại trận trên quy mô lớn như thế, người thiết kế này quả thực là thiên tài, hoàn mỹ lợi dụng sơ hở của hệ thống tam tài đại trận mà thần không biết quỷ không hay, đây rốt cuộc là đã làm như thế nào...bla bla bla bla..."

Sắc mặt chúng thần đều không tốt lắm.

Phạm Lam nghe hiểu rồi.

Nói trắng ra là hệ thống đại trận bị một loại virus kỳ lạ xâm nhập, dẫn đến không cách nào thanh lọc oán khí, tỷ lệ chuyển hóa CGV cũng giảm đi rất nhiều...

Khó trách gần đây tốc độ Túy tăng trưởng rất nhanh, đúng rồi, còn có con gấu yêu kia, tốc độ Túy hóa và Yểm hóa đều nhanh đến kinh ngạc, còn có hệ thống Thần Tín Thiên Đình đột nhiên bị sập, khẳng định đều là do con virus này gây ra.

Hạo Ngọc: "Loại năng lượng này rốt cuộc là thứ gì?"

Cao Lộ đưa ngón tay vẽ một đường trên không trung, trên màn hình lớn nhảy ra một tấm bảng. Có hình dạng như chiếc bánh đen xì.

"Sơ bộ phân tích, thành phần của loại năng lượng này rất khác nhau, có 63,77% phần tượng tự với sức mạnh tinh thần, 22,69% trở thành sức mạnh tín ngưỡng, còn có 13,54% phần không thể phân biệt được, tổng thể mà nói thì trùng khớp mới một loại năng lượng nào đó đến 88,97%."

Hạo Ngọc: "Nói thẳng đi."

Cao Lộ nhìn Hạo Ngọc một cái: "Là ma khí."

Các vị thần hít một ngụm khí lạnh.

Cao Lộ: "Chỉ là loại năng lượng này có xác suất cấu thành, tỷ lệ chuyển đổi và tốc độ ăn mòn đều vượt xa hiệu quả ma khí vạn năm trước, có lẽ là số liệu nghiên cứu của chúng ta về ma khí còn chưa đủ hoàn chỉnh, có lẽ... đây là một loại 'khí' mới, có lẽ chúng ta có thể gọi là 'ma khí mới', rất có giá trị nghiên cứu."

Các vị thần: "..."

Bạch Trạc đỡ trán: "Cao Lộ, trước tiên ông làm ơn khoan hãy nghiên cứu học thuật đã. Có cách nào để khắc phục tình trạng này bây giờ không?"

"Đầu tiên, tôi muốn phân tích chi tiết loại ma khí mới này, tiếp theo, chúng ta phải tìm phương trình liên kết của nó với đại trận, tôi có loại cảm giác, ma khí mới quy mô lớn như vậy hẳn không phải được hình thành tự nhiên mà là bởi vì một loại xúc tác nào đó... oa, rốt cuộc là làm như thế hay vậy? Đây là ý tưởng của thiên tài... bla bla bla bla..."

Biểu cảm của các vị thần đều như muốn hộc máu.

"Ngọc Đế bệ hạ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ Tam Giới sẽ ngủm hết mất." Bạch Trạc trừng mắt nhìn Hạo Ngọc.

"Khụ, đừng vội, mặc dù tình hình nằm ngoài dự liệu của chúng ta nhưng chúng ta đã sớm có kế hoạch dự phòng rồi." Hạo Ngọc nói: "Thực ra hôm nay tôi cho mời chư vị tới đây, là muốn đưa ra một kế hoạch mà tôi đã ấp ủ từ lâu."

Nói xong, anh ta nhẹ nhàng phất ống tay áo.

Chỉ thấy mặt ngoài trái đất chậm rãi nổi lên một tầng lưới trận màu trắng, giống như cái bóng của Càn Khôn Tam Tài đại trận, chồng chéo bao trùm bên ngoài bầu khí quyển, ánh sáng trắng tinh trong suốt như sợi ánh sáng càng thêm tinh tế, càng thêm xinh đẹp, chỉ là có bộ phận ánh sáng rất yếu ớt và có hơi đứt quãng.

"Đây là phiên bản phụ của Càn Khôn Tam Tài đại trận mà Cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới đã dành mấy trăm năm ngưng luyện, tôi gọi là kế hoạch Càn Nhị! Có được nó chúng ta có thể thay thế đại trận một cách hoàn mỹ, hình thành hệ thống khí tuần hoàn Tam Giới mới!" Hạo Ngọc vỗ tay hét lớn.

Các vị thần: "..."

"Giày vò mấy trăm mới làm ra được cái thứ đồ chơi như thế sao?" Bạch Trạc cười nhạt: "Vừa nhìn đã biết là bán thành phẩm rồi!"

Hạo Ngọc gãi gãi mặt: "Ngân sách kế hoạch Nhị Càn không đủ, tốc độ không theo kịp."

Bạch Điêu: "Cho nên...?!"

Thần sắc Hạo Ngọc ngưng lại, trịnh trọng ôm quyền: "Chư vị, đã đến thời điểm tồn vong của Tam Giới sinh, hy vọng chúng thần Tam Giới lấy đại cục làm trọng, hy sinh cái tôi nhỏ, hoàn thành cái tôi lớn."

Trong lòng Phạm Lam nhảy dựng, cô có loại dự cảm không rõ.

Chúng thần rùng mình, khom người lễ.

"Cho dù là khó khăn gì, chúng tôi nhất định cẩn tuân theo mệnh của Ngọc Đế!"

"Đây là lúc nên hợp lực, nếu cần chúng tôi tuyệt đối không từ chối!"



"Núi đao biển lửa, quyết không chối từ!"

Hạo Ngọc vui mừng gật đầu rồi thở dài một hơi, hai tay khép tay áo lại, hơi hơi ngửa đầu, thanh âm vang vọng khắp Tam Giới.

"Thiên Đình quyết định, từ hôm nay trở đi, sẽ giảm ngân sách GCV các bộ ngành của Tam Giới, tất cả các bộ phận thần tộc, ngân sách giảm 60%. Tất cả thượng thần, bổng lộc giảm tám phần, bổng lộc của tất cả trung thần đều giảm một nửa, tất cả hạ thần, bổng lộc giảm 30%!"

*

"Ổ cháy rồi thì trứng làm sao yên được!" Phạm Lam đứng thẳng người trên Tường Vân nói: "Hơ hơ, lần này thì hay rồi, toàn bộ Tam Giới toàn bộ đều nghèo rách mồng tơi."

"May mà tôi còn có tiền tiết kiệm, nếu không ngay cả Tường Vân cũng không nuôi nổi." Vẻ mặt Cơ Đan đau khổ nói.

Kế Ngỗi mở điện thoại, phỏng chừng là đang xem tiền tiết kiệm, day day trán.

"Lão kế, anh còn tiền ăn cơm không? Hay là đến nhà tôi ăn chực đi?" Cơ Đan hỏi.

Kế Ngỗi: "Cút!"

Cơ Đan cười vui vẻ, liếc mắt nhìn đuôi mây, nháy mắt với Phạm Lam.

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam cũng rất bất đắc dĩ, đừng nói cô, bây giờ ngay cả Kế Ngỗi cũng không dám trêu chọc đến xã công đại nhân của bọn họ.

Dung Mộc ngồi ngay ngắn ở đuôi mây, cái người bình thường sợ độ cao muốn chết, bây giờ không thèm để ý độ cao thập trọng thiên nữa, duỗi thắt lưng, nhướng cổ, tay áo trắng như tuyết bị gió thổi đến phần phật.

Lão già 80.000 tuổi thực sự giận rồi.

Vả lại còn không phải là tức giận bình thường, là cực kỳ tức giận.

Phạm Lam nháy mắt với Kế Ngỗi.

Kế Ngỗi thở dài đoạt lấy điện thoại của Cơ Đan, Tường Vân vang lên một giọng nữ lạnh băng.

[Tường Vân chuẩn bị tách ra, xin bám chắc.]

Chỉ thấy Tường Vân chấn động kịch liệt, bên trong nổi lên một đám mây, bùm một cái nổ tung biến Tường Vân thành hai đoạn trước sau, Cơ Đan ngồi ở nửa trước, Kế Ngỗi, Phạm Lam và Dung Mộc ngồi ở nửa sau, Kế Ngỗi tung người nhảy lên, nhảy đến bên cạnh Cơ Đan, điện thoại cắm vào đầu mây, lắc một chở Cơ Đan bay đi mất tăm.

Phạm Lam: "..."

Điện thoại nhận được một tin nhắn.

[Trù Thần: Cô đi dỗ dành Mộc ca.]

Phạm Lam: Này!

Phạm Lam hơi đau đầu, cô quay đầu nhìn Dung Mộc.

Anh vẫn còn ở trong một bầu không khí tức giận, hoàn toàn không nhận ra những gì đã xảy ra xung quanh.

Được rồi, cứ dỗ dành anh cái đã.

Phạm Lam dùng thủ phù thiết lập định vị, cưỡi Tường Vân xẹt qua ánh trăng, khói mây vẽ ra một luồng ánh sáng bạc giữa bầu trời đêm, Tường Vân xuyên qua kết giới Thất trọng thiên bay về phía phủ Xuân thành. Gió đêm thổi qua, đuôi mây trôi nổi lắc lư, dưới chân là thành thị rực rỡ chói mắt, sông Xuân Thủy uốn lượn giữa ranh giới trời đất, ánh đèn vạn nhà phản chiếu trên mặt sông, lấp lánh như hàng vạn ngôi sao nở rộ.

Phạm Lam dừng Tường Vân ở trên sông Xuân Thủy, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh Dung Mộc, duỗi thắt lưng một cái.

Đường phố ồn ào náo nhiệt, khu phố nhộn nhịp, âm nhạc múa quảng trường ven sông từ chốn xa xôi truyền đến, vòng quanh hai người họ rồi lại theo gió đêm bay đi xa.

Phạm Lam cũng không sốt ruột, chỉ lẳng lặng ngồi cùng Dung Mộc, cô chợt nghĩ nếu có thể ngồi thế này cùng anh đến thiên hoang địa lão cũng không tồi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Dung Mộc khẽ thở dài.

Anh rũ mắt xuống, lông mi thật dài thấm đẫm trong ánh trăng, vừa trong suốt vừa lạnh lẽo, nhìn không ra cảm xúc gì.

Chỉ là, Phạm Lam có thể đoán được tám chín phần tâm tư bây giờ của anh.

"Thầy Hạo Ngọc là lo lắng cho anh, sợ đại trận cắn trả ngược lên người anh."

"......"

"Anh ấy không nói cho anh biết là vì biết anh nhất định sẽ không đồng ý."

"......"

"Anh á, bên ngoài thì nhìn ôn nhu vậy thôi, thực ra tính tình cứng đầu muốn chết."

"......"

"Bây giờ có kế hoạch Càn Nhị, đại trận và anh đều có đường lui. Lại nói anh bây giờ đã tám vạn tuổi rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút... "

"Dung mỗ mới có bảy vạn chín ngàn bảy trăm bốn mươi hai tuổi thôi."

Dung Mộc đột nhiên thốt ra một câu khiến Phạm Lam kinh ngạc.

Dung Mộc nhíu mày nhìn chằm chằm cô, bĩu môi, thoạt nhìn cực kỳ tủi thân.

Phạm Lam phì cười: "Vừa qua năm mới, bây giờ anh đã bảy vạn chín ngàn bảy trăm bốn mươi ba tuổi rồi."

Dung Mộc trợn tròn mắt.



"Được được được, Dung Mộc thượng thần của chúng ta mãi mãi thanh xuân mãi mãi trẻ tuổi, mãi mãi đều là thần tộc được yêu thích nhất Tam Giới, mãi mãi là ánh sáng của Tam Giới, được chưa?" Phạm Lam cười nói.

Dung Mộc tiếp tục trừng mắt nhìn cô.

Phạm Lam gãi ót thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay Dung Mộc.

Dung Mộc run lên.

"Tôi biết, anh là Thuần Mạch Thần tộc của Tộc Nữ Oa, anh vĩnh viễn cũng không thoát khỏi trách nhiệm, nhưng mà..." Phạm Lam nhìn vào mắt Dung Mộc nói: "Nếu có... có một ngày như vậy, tôi hy vọng anh nhớ kỹ, tôi, Kế Ngỗi, tất cả những người trong thần tộc, đều sẽ sánh vai chiến đấu cùng anh. Lần này, anh tuyệt đối sẽ không một mình đối mặt nữa!"

Ánh mắt Dung Mộc run rẩy không thôi, mặt mày lại trở nên nhu hòa, ánh sao như nước tràn ra từ mắt, rơi xuống trên đôi lông mi thật dài của anh.

Anh khẽ mỉm cười, giống ánh trăng sáng trong vắt đang nổi lên gợn sóng say lòng người.

Đột nhiên, anh nhẹ nhàng nhích lại gần, áp trán mình lên trán Phạm Lam.

Xúc cảm ấm áp khiến Phạm Lam nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô cho rằng tim cô sẽ đập nhanh hơn, nhưng bây giờ nó lại không như thế, cô chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều giống như hòa vào một làn nước ấm, toàn thân thoải mái giống như vô số lông vũ nhẹ nhàng đang vuốt ve toàn thân cô...

Chờ đã!

Phạm Lam đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, cô hơi giãy dụa một chút thì lại bị Dung Mộc ôm lấy thắt lưng, không thể nhúc nhích.

Thần quang màu băng lam như nước của Dung Mộc quấn quanh thân thể cô, phất qua người cô, rửa sạch làn da cô, lông tơ toàn thân đều tê dại, trái tim bắt đầu run rẩy, thần quang của cô không khống chế được cũng tản ra, triền miên giáo hòa với thần quang của Dung Mộc, trong suốt đến chói mắt.

Cảm giác này hình như rất quen thuộc?

Cô bị thần quang và hơi thở Dung Mộc bao bọc, thân thể dần dần nhũn ra, đột nhiên, trong đầu sáng lên một chút ánh sáng như đom đóm yếu ớt, nhẹ nhàng lưu chuyển vẽ ra đường cong nhẹ nhàng.

Đường cong kia giống như có sinh mệnh, huyễn hóa thành rất nhiều nhân vật thần bí, giống như ký tự, lại giống như chữ tượng hình, còn có giống như bát quái quẻ tượng, Phạm Lam rõ ràng không biết chữ kia, nhưng lại cảm thấy chúng nó rất quen thuộc, giống như thời gian vạn năm chảy xuôi trong linh hồn, mặc dù nhìn không thấy sờ không được, nhưng nó vẫn luôn ở đó, cùng cô đi qua bãi bể nương dâu.

Những ký tự nhảy nhót không ngừng sắp xếp tổ hợp rồi nối thành hàng, giống như bầu trời đêm trải đầy ánh sao, Phạm Lam nhìn thấy ánh sáng nối lại giữa chúng, cực kỳ giống với Càn Khôn Tam Tài đại trận, giống như một đại trận phiên bản nháp.

Nơi đó có vô số tên của các thần tộc, có thần thoại truyền thuyết từ lâu, có sự tích anh hùng từ xưa đến nay, có thơ từ ca phú, có lịch sử sách cổ, có tất cả văn tự và đồ án mà cô biết... tạo thành một sức mạnh ôn nhu... loại sức mạnh này làm cho cô cảm thấy ấm áp kéo dài, rộng lớn lại thâm thúy, khiến cô bất tri bất giác rơi lệ.

Trong nước mắt, cô nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Dung Mộc, đôi mắt của anh cực kỳ đen, cực kỳ sáng, Phạm Lam nghe được nhịp tim của anh đang hoàn cùng với mạch đập của trời đất.

Phạm Lam nuốt nước bọt, cô cảm thấy vừa rồi dường như đã phát sinh một điều gì đó rất tuyệt vời.

"Đó là gì?" Cô hỏi.

Dung Mộc nhẹ nhàng mỉm cười, anh dùng đầu ngón tay vẽ một chuỗi ánh sáng giữa không trung, thần quang màu băng lam ngưng tụ thành một bùa chú rực rỡ gợn sóng, cực kỳ xinh đẹp.

Phạm Lam bất tri bất giác đưa lên theo ngón tay của anh, vẽ ra một bùa chú giống như đúc.

"Thứ Dung mỗ vừa mới dạy cô là nguyên chú."

"Hả?"

"Đó là chữ viết ban đầu của Tộc Nữ Oa, cũng là pháp chú ban đầu của Càn Khôn Tam Tài đại trận."

Nói đến đây, yết hầu Dung Mộc yết hầu giật giật, ánh mắt gợn sóng như nước.

"Nguyên chú, không phải người của Tộc Nữ Oa thì không thể truyền thụ."

Gió bắt đầu nổi lên, nhưng đám mây cũng trở nên lộn xộn.

5.4.2022

Anh tui tỏ tình rồi, chị Lam mau nhận đi, đừng học mẹ Kim Kiền nghĩ ra một mớ lý do tào lao lấp liếm nha... dù sao chị cũng nằm trên mà