Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 133: Khôn Cảnh
***
Phạm Lam trăm lần vạn lần không nghĩ tới là cái "Khôn Cảnh" bị bọn họ coi là cái bãi đỗ mây và chỗ ăn thịt nước lại là một thứ nguyên cảnh.
"Căn cứ vào "Tam Giới Thần Thoại Tông Thần Sử Nghiên Luận" xuất bản thì Khôn Cảnh là di sản lưu truyền từ thời kỳ thần thoại cổ xưa của tộc Nữ Oa." Ngạc Nghĩa Viễn giơ sách cổ biết lấy từ đâu ra đọc: "Là thứ nguyên cảnh tồn tại độc lập duy nhất ở ngoài Tam Giới, tôi còn tưởng rằng đó chỉ là truyền thuyết, không nghĩ tới Khôn Cảnh lại ở trong Miếu Thổ Địa của các vị."
Phạm Lam: "..."
Mẹ ơi, còn là thứ nguyên cảnh rất cao cấp nữa.
"Trời ạ, ở đây dù sao cũng là di sản của Tộc Nữ Oa, sao mấy người có thể biến nó trở nên dơ bẩn như thế? Thật sai quá sai!" Hạo Ngọc đứng ở đài cao bên hồ Khôn Cảnh nhìn vết dầu mỡ trên sàn nhà, biểu cảm dường như muốn hộc máu.
Kế Ngỗi đang cầm điện thoại của Cơ Đan chuyển pháp lực, Phạm Lam nhận được hơn 50.000 hộc, Cơ Đan ở bên cạnh dậm chân dậm cẳng không ngừng.
"Lão Kế, tôi vừa mới quyên góp tất cả pháp lực của tộc Khổng Tước rồi đó!"
Kế Ngỗi: "Anh vẫn còn một kho bạc nhỏ."
"Ít nhất cũng phải để lại cho chút chút lót kho chứ!"
"Hình thức nghiêm trọng, anh khắc phục một chút."
"Này!"
Hạo Ngọc bị hoàn toàn không để ý: "Này!"
Ly Trạch: "Vết dầu mỡ kia hình như là của BBQ Lập Xuân."
Đào Khôi: "Ai là người trực nhật?"
An An: "Hỗn Độn..."
Hỗn Độn lăn qua, vươn đầu lưỡi ra liếm, sàn nhà lập tức sáng bóng như mới.
Chúng thần: "..."
Ngạc Nghĩa Viễn: "Cách các vị chùi nhà rất... rất tân tiến lập dị..."
Phạm Lam đỡ trán.
Cao Lộ và Đào Cảnh đứng bên hồ, hai con thần cực kỳ kích động, Cao Lộ giơ điện thoại chụp khắp nơi, miệng còn không biết đang lẩm bẩm điều gì, Đào Cảnh triệu hoán ra một pháp khí giống như máy bay không người lái, mặt còn đeo kính hiển vi siêu lớn, đột nhiên lướt qua mặt hồ, nghiễm nhiên là đang quét gì đó.
Dung Mộc đứng bên bờ hồ, hai tay đút vào ống tay áo, ngửa đầu nhìn ánh trắng sạch sẽ, giống như một giây sau sẽ ngâm ra một câu danh ngôn thiên cổ gì đó.
"Không phát hiện được năng lượng lưu động, trong hồ hình như còn có tầng kết giới." Đào Cảnh nói.
"Dung Mộc thượng thần, có pháp chú nào để mở ra kết giới không?" Cao Lộ hỏi.
Dung Mộc quay đầu lại, ánh mắt của anh dưới ánh trăng trong suốt như nước.
Anh nói: "Không."
Hạo Ngọc: "Cái gì?"
"Người có thể vào Khôn Cảnh chỉ có thần thuộc tộc Nữ Oa: "Dung Mộc nhẹ nhàng nói: "Ngoại trừ tôi, cũng chỉ có..."
Trong lòng Phạm Lam nhảy dựng.
Người mà anh nói, chẳng lẽ là Dung Lăng?!
Chỉ thấy Dung Mộc cất bước đi về phía trước, mũi chân điểm lên mặt hồ, mặt hồ tỏa ra một tầng gợn sóng, những con cá nhỏ như bảo thạch trong suốt của hồ bơi lung tung lộn xộn, nhuộm hồ nước thành màu cầu vồng, ánh trăng chấn động, mặt hồ lấp lánh, một cánh cửa nước dâng lên, ánh nước là hoa văn, cá bảy màu làm khung cửa, dựng thẳng sừng sững giữa núi hồ, xinh đẹp duyên dáng tựa như câu chuyện thần thoại sinh ra đầu tiên trong thiên địa.
Dung Mộc lẳng lặng đứng đó, ánh trăng trút xuống người anh như mộng như ảo.
Chúng thần giật mình.
Hạo Ngọc: "Dung Mộc anh muốn làm gì?"
Dung Mộc mỉm cười, nụ cười hờ hững quyết tuyệt. Đột nhiên thân ảnh anh lóe lên, chỉ trong chớp mắt đã đi đến trước cánh cửa nước.
Đầu óc Phạm Lam ong ong, chờ đến khi phản ứng kịp thì thân thể đã vọt ra, chân vừa đạp lên mặt nước thân thể giống như đụng phải tầng tầng kết giới vô hình, nặng nề ngã trở về.
[Dung Đao lâm thế!]
Ngọn lửa cuốn lấy nơi nước lướt qua đỉnh đầu cô, Kế Ngỗi giết tới, người đao hợp lại, cố gắng đâm một lỗ vào kết giới không nhìn thấy, vù một tiếng chui vào.
"Hai người đừng có làm bừa!" Hạo Ngọc phất tay áo, bay vào kết giới.
Cao Lộ, Đào Cảnh, Đào Khôi, Cơ Đan, Ly Trạch cùng với chúng thần chức cùng lấy ra pháp khí, mỗi người đều có thể giết vào kết giới.
Phạm Lam ngồi trên bờ: "..."
"Là có ý gì đây?! Vì sao chỉ có tôi không vào được?!" Phạm Lam giận dữ, tỏa ra thần quang hộ thể, lần thứ hai đánh vào, kết quả lần này toàn bộ bị bắn mạnh vào bờ, ngã đến hai mắt hiện lên sao vàng.
An An ôm Hỗn Độn ngồi xổm bên cạnh: "Chị Phạm Lam, không phải là chị bị Khôn Cảnh chế đó chứ?"
"......"
"Tôi không tin!" Phạm Lam hét lớn: "Võ triệu chú... khai!"
Tức Khâm lao ra khỏi màn hình điện thoại, mang theo gió nhào về phía mặt hồ, không khí tan ra một khoảng trống trong suốt, Phạm Lam tung người chui vào, chân bước hình chữ S lên mặt nước đi vòng qua, năm mươi mét, ba mươi mét, hai mươi mét, mười mét... Đột nhiên, trên không truyền đến những tiếng kêu "mẹ kiếp" liên tiếp, Cao Lộ, Đào Khôi, Đào Cảnh, Ly Trạch - tất cả các vị thần vừa mới tiến vào kết giới đột nhiên xuất hiện, giống như bị một sức mạnh vô hình ném về lại bờ... thậm chí đến cả Hạo Ngọc cũng bị ném ra ngoài.
Không có Kế Ngỗi.
Vậy thì vẫn còn cơ hội!
Tức Khâm ngược gió xông về phía trước, cắn nuốt ra một thông đạo trong suốt, gió, ánh sáng, bóng người ở trước mắt Phạm Lam xẹt qua đường sáng sắc bén, phía sau dường như còn có tiếng hét lớn, Phạm Lam không nghe rõ, cũng không quan tâm, tốc độ vượt qua cực hạn, chợt nghe bốp một tiếng, Tức Hành biến mất, cô đã đứng ở trước cánh cửa nước xinh đẹp kia, đưa tay đã có thể chạm tới ánh nước sáng ngời.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy xiết, đàn cá làm khung cửa thoát ra, giống như một xâu bảo thạch xinh đẹp đang bơi quanh người Phạm Lam, miệng bọn chúng há ra, Phạm Lam nghe được mấy chục âm thanh.
[Cô không thuộc tộc Nữ Oa.]
[Không thể tiến vào Khôn Cảnh.]
[Đi đi.]
[Không thể vào được.]
[Cô không phải người củae tộc Nữ Oa.]
[Rời đi.]
Những âm này chui vào lỗ tai Phạm Lam, bén nhọn giống như vạn cây ngân châm.
Phạm Lam: "Tránh ra! Tôi muốn vào trong!"
[Vì sao?]
[Vì sao?]
[Vì sao?]
Phạm Lam: "Tôi muốn bảo vệ Dung Mộc!"
[Bảo vệ?]
[Tộc Nữ Oa là người bảo vệ Tam Giới.]
[Tộc Nữ Oa không cần bảo vệ.]
Phạm Lam: "Chó má!"
[Chó má là ai?]
[Đó có phải là tên của cô không?]
[Cô là ai?]
"Không tránh ra thì tôi không khách khí đâu nhé!" Phạm Lam dựng thẳng thủ phù lên: "Võ triệu chú..."
[Là cô ấy!]
[Trong thần quang có dấu ấn nguyên chú của tộc Nữ Oa.]
[Là nguyên chú.]
[Có nguyên chú là tộc Nữ Oa.]
[Là tộc Nữ Oa.]
Phạm Lam: Cái gì?
[Cho phép vào.]
Đàn vù một cái tản ra, rực rỡ như mảnh bảo thạch bay đầy trời, cánh cửa nước lấp lánh chậm rãi mở ra.
Phạm Lam hít sâu một hơi bước vào cửa.
Lớp màng nước mỏng đập vào mặt, dường như ở bên trên dán lên một lớp mặt nạ ướt sũng, trước mắt Phạm Lam sáng ngời, cô đang đứng trên mặt hồ.
Mặt hồ trong suốt như gương, xa xa núi non núi xanh biếc, cá nhỏ bảy màu di chuyển dưới mặt nước giống như bảo thạch.
Tình huống gì đây?
Vẫn là Khôn Cảnh?
Chẳng lẽ lại bị bắn ra rồi sao?
Phạm Lam quay đầu lại, chỉ thấy bờ hồ trống rỗng, không chỉ như thế, thậm chí ngay cả hàng trúc, chiếc lều che mát mà Kế Ngỗi dựng, chiếc ghế mà Dung Mộc thích nhất nhất, còn cả cái lò nướng thịt do Cơ Đan tài trợ đã biến mất.
Nơi này không phải là Khôn Cảnh mà cô biết.
Phạm Lam ngẩng phắt đầu, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Bầu trời nửa xanh thẳm, nửa đen như mực, nửa ban ngày mặt trời sáng rực, nửa ban đêm trăng sáng treo cao.
Cô nhớ lại mình đã từng nhìn thấy nơi này trong mơ, Dung Mộc ngồi dưới ánh trăng, còn người ngồi dưới ánh mặt trời là Dung Lăng.
Lửa giận trong lòng Phạm Lam bốc lên.
Lại là Dung Lăng?
Lại là Dung Lăng!
Mẹ nó cái tên âm hồn bất tán!
Phạm Lam hít sâu một hơi, nhìn xung quanh, trực giác nói cho cô biết đây hẳn là trên bờ.
"Dung Mộc, anh ở đâu? Kế Ngỗi, anh có ở đây không?! Dung Mộc! Kế Ngỗi!" Phạm Lam giẫm lên hồ nước bước nhanh về phía bờ hồ, nước hồ gợn sóng cộng hưởng với âm thanh, tỏa ra từng tầng gợn sóng.
Âm thanh bị cuốn theo gió thổi qua rừng cây, lá cây xào xạc rung động, giống như vô số lời thì thầm, hốc mắt Phạm Lam mơ hồ đau đớn, thân mình rét run, cảm giác cực kỳ không thoải mái, giống như bị cảm nặng.
Đây không phải là điềm xấu, Phạm Lam nghĩ. Mỗi bước đi cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ phía trước đột nhiên nhảy ra hai tên Dung Lăng.
Một màu vàng mơ hồ xuất hiện ở sâu trong rừng cây, màu sắc tươi sáng dường như đang phản chiếu dưới ánh mặt trời hiện lên trên mặt nước, Phạm Lam nhận ra đó là cây Bạch Quả của miếu Thổ Địa... cô bước nhanh hơn, vòng trái vòng phải, chạy ra khỏi rừng cây.
Đồng cỏ xanh mướt, cây Bạch Quả già nua cao lớn, tán cây vàng óng giống như một chiếc ô lớn che khuất bầu trời, lá Bạch Quả rơi rải rác như mưa.
Dưới tàng cây có một người đang đứng, thân hình thẳng tắp, tay cầm thanh đao rộng rực lửa.
"Kế Ngỗi!" Phạm Lam mừng rỡ chạy qua: "Thật tốt quá, anh thấy Dung Mộc..."
Lưỡi đao sắc bén kề sát bên cổ họng Phạm Lam, Phạm Lam nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Kế Ngỗi đang tỏa ra khát khí sắc bén.
Phạm Lam: "Kế... Ngỗi?"
Đôi mắt Kế Ngỗi tựa như hàn băng, dừng lại: "Nếu như không có cô thì tốt rồi."
Giọng nói của anh ta giống như lưỡi dao mỏng, rạch qua da đầu Phạm Lam, khiến cô cực kỳ đau nhức!
Phạm Lam: "Anh... nói gì vậy?"
Kế Ngỗi: "Nếu như không có cô thì Mộc ca chỉ có tôi."
Mẹ ơi?!
Tôi vừa nghe được cái gì vậy?!
Chẳng lẽ Kế Ngỗi vẫn luôn có loại dục vọng độc chiếm đáng sợ kia với Dung Mộc sao?!
Chẳng lẽ tôi đi lộn vào kịch bản đam mỹ rồi?!
Chẳng lẽ tôi mới là bóng đèn giữa Dung Mộc và Kế Ngỗi?!!
Liên tiếp những phỏng đoán trong chớp mắt lướt quá trong đầu Phạm Lam, Phạm Lam ngây ngốc nửa giây, cố gắng bình tĩnh lại.
"...... Kế Ngỗi, anh nói thật sao?!"
"Ầm!" Ngọn lửa trên Dung Đao nổ tung, chém thẳng về phía Phạm Lam.
"Tự do bình đẳng công chính pháp trị!"
Chiếc khiên chắn màu vàng kim gian nan ngăn trở ngọn lửa từ Dung Đao, Phạm Lam túa mồ hôi lạnh.
"Kế Ngỗi, anh bị tà nhập hả?!"
Cổ tay Kế Ngỗi xoay chuyển, Dung Đao bổ xuống, ngọn lửa đang ép vào pháp chú bảo vệ phát ra tiếng rắc rắc kinh khủng, chiếc khiên nứt ra.
Tôi đệt đệt đệt đệt!
"Giàu mạnh, dân chủ, văn minh hài hòa!" Phạm Lam đập một "tăng phúc chú" vào người mình, tốc độ tăng vọt 30%, lăn sang bên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Pháp chú hộ thuẫn vỡ vụn, Kế Ngỗi giẫm lên ngọn lửa màu đỏ thẫm, đứng ở trước mắt Phạm Lam.
"Anh làm thật đó sao?!" Phạm Lam nổi giận gầm lên.
Kế Ngỗi từ trên cao nhìn xuống Phạm Lam, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh: "Giết cô rồi thì Mộc ca vĩnh viễn chỉ thuộc về tôi!"
[Dung Đao Giải Phong!]
Tam Muội Chân hỏa hóa thành một con rồng lửa gào thét bức tới trước mắt Phạm Lam.
Lần này Phạm Lam không trốn, thậm chí, không dùng bất kỳ pháp chú nào.
Trái tim đập rất nhanh, gần như muốn nổ tung, đúng vậy, đầu óc cô lúc này phải thật tỉnh táo.
Cô phát hiện rồi!
Đặt cược một trận thôi!
Trong khoảnh khắc khi Tam Muội Chân Hỏa chạm vào làn da cô, nó đột nhiên hóa thành một luồng khí trắng, giương nanh múa vuốt tản ra xung quanh.
Khuôn mặt lạnh như băng của Kế Ngỗi như ẩn như hiện trong làn khói.
"Anh không phải Kế Ngỗi." Phạm Lam đứng lên phủi cỏ bám trên người: "Kế Ngỗi sẽ không nói như vậy, Kế Ngỗi sẽ không muốn độc chiếm Dung Mộc, Kế Ngỗi sẽ không nhếch miệng cười lạnh, quan trọng là sức công kích Dung Đạo của Kế Ngỗi không có nát như thế!"
Dung Đao của Kế Ngỗi biến mất, anh lẳng lặng nhìn Phạm Lam, hai mắt dần dần bị hắc khí ô nhiễm biến thành hình dạng đá đen, phản chiếu bóng dáng Phạm Lam.
Là túy, không, là yểm!
Phạm Lam nắm chặt điện thoại, cơ bắp toàn thân mơ hồ run rẩy.
Trực giác nói với cô rằng còn yểm này rất bất thường.
Cô không thế nhìn thấy nguồn năng lượng của nó... "oán khí"
Yểm mỉm cười bằng khuôn mặt của Kế Ngỗi cực kỳ đáng sợ.
Nó nói: [Kế Ngỗi sẽ không nói những lời này, vậy cô thì sao?]
Phạm Lam: "Gì cơ?"
[Nếu như không có Kế Ngỗi, Dung Mộc cũng chỉ thuộc về tôi, chẳng lẽ cô không nghĩ đến chuyện này sao?]
Tim Phạm Lam ngừng đập.
Nếu như không có Kế...
Dung Mộc...
Dung Mộc sẽ là của duy nhất một mình cô rồi...
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
Phạm Lam phì cười, thậm chí còn cười ra nước mắt.
Con yểm bất động nhìn chằm chằm vào Phạm Lam.
"Tôi từng nghĩ như thế." Phạm Lam cười nói: "Tôi từng nghĩ như thế rất nhiều lần."
Đường viền của yểm run rẩy dữ dội.
"Tôi hâm mộ Kế Ngỗi, bởi vì anh ta có thể bầu bạn với Dung Mộc tám ngàn ăn, thậm chí có thể nói là tôi ghen tị với Kế Ngỗi."
"Nhưng mà, như vậy thì sao?"
"Hâm mộ, ghen tị, thậm chí phẫn nộ, căm hận, vốn là tình cảm bình thường nhất."
Cơ thể bắt đầu trở nên mờ nhạt.
"Không chỉ có những thứ này mà còn có thích, yêu, ham muốn độc chiếm, là bởi vì có những tình cảm phức tạp này cho nên tôi mới là tôi."
Quanh thân yểm bốc lên oán khí màu đen.
Phạm Lam thu lại nụ cười, chậm rãi đi về phía con yểm.
"Mày là sự đố kỵ trong lòng tao, là tâm ma của tao."
Hắc khí mãnh liệt bao phủ thân thể yểm, tạo thành một quả cầu lơ lửng trên lá Bạch Quả phân tán.
Phạm Lam lên phía trước chạm tay vào túy thể, âm thanh nhẹ nhàng như thì thầm.
"Thừa nhận mày cũng đâu phải chuyện gì to tát."
Túy thể kịch liệt chấn động, phát ra ánh sáng trắng sáng ngời rồi, vỡ vụn.
Những mảnh vỡ của ánh sáng rơi vào bàn tay, khuôn mặt, làn da và cơ thể của Phạm Lam.
Mảnh vỡ xẹt qua không khí để lại khe hở như ẩn như hiện, mép khe hở vểnh lên giống như một góc của cuốn sách.
Phạm Lam túm lấy góc sách kia, xé một cái, toàn bộ không gian giống như một quyển sách khổng lồ lật qua, cảnh tượng đột nhiên thay đổi.
Dưới bầu trời đêm màu xanh đậm, cơn gió mạnh hình xoắn ốc đè lên đồng cỏ. Thân cây tái nhợt sừng sững giữa trời đất, cành cây đầy màu sắc bén nhọn đâm vào bầu trời, lá Bạch Quả màu trắng đánh nhau trong gió rung động kịch liệt.
Trên thân cây to lớn, dây leo quấn quanh giống giống như con rắn xanh chậm rãi vặn vẹo.
Giữa khe hở trong dây leo lộ ra một bàn tay.
7.4.2022