Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 75: C75: Ngày Hôm Đó...




Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?

Chương 75: Ngày hôm đó...

***

"Này này, anh ta không phải bị ngáo rồi đó chứ?" Phạm Lam quan sát Đào Khôi nói.

Mắt Đào Khôi tuy mở to nhưng lại vô hồn, nhìn giống như một con rối.

"Hồn thể của anh ta không đầy đủ." Dung Mộc nói.

Lúc này Phạm Lam mới nhớ tới, trong lòng cô vẫn còn ôm chặt lư hương Tam Đàn kia.

Hương trong lò sớm bị tắt ngúm, tro hương cũng bị lọt ra hết rồi, mặt ngoài lư hương cực kỳ ảm đạm, còn bị nứt một vết nhỏ, thoạt nhìn không khác gì với đồ second hand bán ven đường.

Cửu Hạ nhìn lư hương biểu cảm cực kỳ không thích hợp, nửa bên da mặt co rút, giống hệt như biểu hiện của bệnh động kinh vậy.

"Đây là..." Ly Trạch bước lên ngửi thử: "Lư hương làm từ nước sông Tàn của Thanh Khâu Cảnh và bùn Mãn Khánh, đã được mấy vạn năm rồi."

Phạm Lam: "Wow, nghe thật trâu bò."

"Đó là đương nhiên, cái lò này đốt hương Tam Đàn ngoại trừ việc có thể tinh lọc Thần quang Yêu quang ra thì còn có thể ngưng kết hồn thể, dựng lại Thần thể, nếu cộng thêm chú cửu hồi của Hồ tộc thì có thể khiến cho xương cốt hóa người."

"Điều này vi phạm pháp luật luân hồi cơ bản của Tam Giới phải không?" Phạm Lam hỏi.

"Cửu Hồi chú là cấm chú, ba vạn năm trước đã bị phong ấn rồi." Cửu Hạ nói. Biểu hiện của anh ta đã trở lại bình thường.

Bàn tay Dung Mộc nhẹ nhàng lướt qua lư hương Tam Đàn, năm ngón tay ở giữa hư không kéo một cái, rút ra một tia ánh sáng màu cam từ giữa lư hương, rất cẩn thận đặt lên người Đào Khôi.

Ánh sáng nhập vào thân thể Đào Khôi, làn da của anh ta nổi lên một tầng ánh sáng, khí trên đỉnh đầu dần dần trở nên nồng đậm. Ánh mắt Đào Khôi từ ảm đạm khôi phục lại ánh sáng, trong con ngươi phản chiếu gương mặt Phạm Lam.

"Phạm Lam, sao cô lại vào nhà vệ sinh nam?" Đây là câu đầu tiên Đào Khôi nói sau khi tỉnh lại.

(Vào song tu đó anh, haha)

Mọi người: "..."

Phạm Lam: "Được rồi, trở lại bình thường rồi."

Đào Khôi lúc này mới phát giác có gì đó không thích hợp, anh ta nhìn xung quanh ngạc nhiên: "Đây là nơi nào? Tại sao tôi lại ở đây? Cái đồ chơi gì ở đằng kia vậy?!"

Cái gọi là "đồ chơi" trong miệng anh ta chính là Phi Tần trưởng lão đã khôi phục lại thành hình người. Ông ta dựa vào chân tường, toàn thân giống như bị rút đi xương cốt chỉ còn lại túi da mềm, đáng sợ nhất là tóc, râu, lông mày của ông ta đang rụng ra từng chút một, bộ lông màu bạc rơi trên mặt đất trong nháy mắt đã hóa thành khói bụi.

Cho dù Phạm Lam chưa từng thấy trường hợp này nhưng cô cũng đại khái cũng đoán được, phi Tần trưởng lão tám phần là muốn hồn quy đại địa.

"Phi Tần trưởng lão." Cửu Hạ nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ông rốt cuộc đã làm cái gì?!"

Ánh mắt Phi Tần chậm rãi chuyển động, mờ mịt nhìn chung quanh, ánh mắt ông ta đã nhìn không thế nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.

"Vì sao, vì sao lại như vậy?" giọng nói của mình

Như không nghe thấy tiếp tục nói: "Thần Chủ đại nhân, ngài đã nói.... ngài chắc chắn sẽ quay lại... nhưng... vì sao..."

Phạm Lam giật mình.

Cô đã nghe thấy gì thế?!

Thần Chủ?!

Dung Mộc lướt người lên trước: "Ngươi nói là Dung Lăng?"

Con ngươi đục ngầu của Phi Tần tràn ra nước mắt, chảy xuống dọc theo nếp nhăn như khe rãnh: "Thần Chủ đại nhân, ngài vứt bỏ chúng tôi sao..."

"Ông dùng lư hương Tam Đàn nuôi dưỡng thần thức của anh ta sao?" Giọng nói Dung Mộc lạnh lẽo giống như băng rơi xuống mặt đất: "Từ khi nào?"

"Ba vạn năm. Chúng tôi đã chờ ngài ba vạn năm rồi... Ngài đã bỏ rơi chúng tôi... Vứt bỏ..."

Thân thể Phi Tần trưởng lão hóa thành tro bụi rồi bị bị gió thổi tan.

Cảnh tượng thứ nguyên cảnh biến hóa, cửa sổ cổ xưa, vách tường loang lổ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xoay tròn, vặn vẹo, tạo hình dòng xoáy ánh sáng rực rỡ rơi vào bóng lưng tái nhợt của Dung Mộc, giống sinh ra một tầng ánh trắng bạc lạnh thấu xương.

Phạm Lam hiểu rồi.

Trong lư hương Tam Đàn là ký ức của Dung Lăng... bị phong ấn ba vạn năm, cũng bị Hồ tộc nuôi dưỡng ba vạn năm.

Thứ nguyên cảnh biến mất, mọi người lần thứ hai đứng trong nhà xưởng cũ nát.

Thời gian chỉ trôi qua vài giây nhưng đám lão hồ ly còn đang kêu rên vì cái đuôi bi thương của Ly Trạch đại nhân.

"Dung Mộc thượng thần, Ly Trạch đại nhân, việc này..." Cửu Hạ khom người thi lễ, mặt anh ta lại co quắp: "Ngoài dự liệu của tôi, tại hạ cho rằng, vẫn nên mau chóng báo lên thiên đình đi."

Ly Trạch nhảy lên vai Dung Mộc, gật đầu: "Ừm."

Dung Mộc trầm mặc vài giây: "Vật này Dung mỗ muốn mang đến cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới để điều tra." Anh đề cập đến lư hương Tam đàn hương.

Cửu Hạ: "Vâng vâng, nên như vậy."

Phạm Lam nhìn Dung Mộc bình tĩnh nghiêng mặt, thở dài thật sâu.

Chuyện này, sợ là còn chưa xong đâu.

*

Tuy nhiên, kết quả khảo sát vượt trội hơn dự đoán của Phạm Lam rất nhiều.

Hai tuần sau, văn phòng Nghiên cứu và Phát triển Công nghệ Tam Giới đã đưa ra một báo cáo điều tra. Lư hương Tam Đàn quả thực có tác dụng nuôi dưỡng thần hồn, nhưng lư hương kia trống rỗng chỉ có một tia ký ức vỡ vụn, cũng không có thần thức của Dung Lăng. Phi Tần bắt Đào Khôi đi, có thể là bởi vì hồn thể của Đào Khôi từng tiếp cận Thần tộc nhưng sức chiến đấu lại thấp hơn thần tộc rất nhiều cho nên mới bị Phi Tần biến thành chất dinh dưỡng để nuôi thần hồn.

Thiên Binh bộ thành lập tổ điều tra đặc biệt, tiến hành điều tra triệt để Hồ tộc, Cửu Hạ nhân cơ hội tiến hành một cuộc đại thanh tẩy nội bộ Hồ tộc, về phần có bao nhiêu tín đồ Thiên Duyên thánh giáo thật sự thì có bao nhiêu cây đinh trong mắt phái đổi mới, người ngoài sẽ mãi không biết được.

Lấy đây làm cơ hội, Thiên Đình đã ban hành thông tư quan trọng trong việc tổ chức thực hiện các hoạt động liên quan đến chống tà giáo là "Tôn trọng khoa học, chống tà giáo."

Trên dưới Tam Giới đồng tâm hiệp lực, quét sạch đám Thiên Duyên thánh giáo còn sót lại.

*

"Các người nói, nếu Thiên Duyên thánh giáo phát triển thêm vài năm thì có hay không sẽ biến thành thiên đình thứ hai?" Phạm Lam cắn hạt dưa hỏi.

"Cái này khó nói, dù sao vị Thần Chủ kia chính là..." Giáp Dịch đưa cho Phạm Lam một ánh mắt "cô hiểu mà".

"Căn cứ vào ghi chép sách cổ sớm nhất mà tôi có thể tra được, Nữ Oa tộc từng có một cặp song sinh ra đời, vì trời sinh có thuần mạch Thần tộc mà thần lực rung động trời đất, một người có thần quang như ánh trăng, một người thần quang như ánh dương." Bính Thiện nói: "Tôi cảm thấy, là nói đến xã công đại nhân của chúng ta và vị Thần Chủ kia rồi."

Mọi người trầm mặc trong chốc lát.

Phạm Lam nhớ tới phản ứng mấy ngày nay của Dung Mộc, ngoại trừ ngày đó có hơi ngẩn người sau khi đọc được báo cáo điều tra thì cũng không có phản ứng gì đặc biệt... vẫn là vị thần Thổ Địa dịu dàng thích giả ngây ngô kia.

Phạm Lam âm thầm thở dài, đưa cho Bính Thiện một thanh chocolate: "Còn có tin tức nào khác không?"

"Tôi điều tra quá trình phát triển của truyền thông mới trên mạng của Thiên Duyên thánh giáo, kết hợp với số lượng giáo đồ, quy mô phát triển và tốc độ của bọn họ, hơn nữa số lượng đồ giả lò hương Tam đàn hương hồ tộc, xây dựng một mô hình toán học, mô phỏng thời gian thành lập Thiên Duyên thánh giáo." Ất Nhĩ gõ phím trả lời.

Một ngày được hiển thị trên màn hình vòng tròn hình của phòng máy công đức.

[Tháng 4 năm 202*]

"Ôi mẹ tôi ơi, mới nửa năm thôi sao?!" Đinh Kiêu ngạc nhiên.

"Tốc độ lan truyền tin tức và tốc độ tăng trưởng người hâm mộ trong thời đại truyền thông là ngoài sức tưởng tượng." Ất Nhĩ nói: "Một tháng vượt quá một triệu người hâm mộ không phải là chuyện gì mới. Nhân tiện, tôi có một khám phá thú vị khác."

Ngón tay Ất Nhĩ lấp lánh gõ bàn phím: "Tôi lấy số liệu hồi âm của lư hương Tam Đàn do Cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới công bố làm cơ sở, lấy năng lượng đỉnh cao khi Dung Lăng và xã công đại nhân đại chiến để tham khảo, kết hợp với số người bị Thần Chủ nhập, thì tình trạng thân thể và tình trạng tinh thần của những người này, quy luật sinh ra thứ nguyên cảnh Thiên Duyên thánh giáo, nhất là manh mối Đào Khôi cung cấp..."

Phạm Lam: "Có thể trực tiếp nói ra kết luận không?"

Ngón tay Ất Nhĩ gõ lên bàn phím.

Màn hình nhảy ra một mốc thời gian.

[01:03 ngày 18 tháng 2 năm 202*]

Phạm Lam: "Cái quái gì vậy?"

"Đây là tính toán dữ liệu thời gian thần thức Dung Lăng khôi phục ý thức, có khả năng 0,00766%."

Phạm Lam: Hơ hơ.

"Nơi này còn có một trọng điểm." Ất Nhĩ nói: "Căn cứ theo hồ sơ giám sát của cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới, vào thời điểm này, Tam Tài Càn Khôn đại trận phát thành một lần khác thường, tuy rằng chỉ có vài giây nhưng tuyệt đối tạo thành ảnh hưởng đối với Tam Giới."

Phạm Lam: "Ảnh hưởng là gì?"

"...... Còn đang điều tra..."

"......"

"Tôi cảm thấy sự khác thường này khẳng định có liên quan tới Dung Lăng!" Ất Nhĩ nhanh chóng nhập số liệu: "Miễn là chúng tôi thay thế mô hình toán học, chúng tôi có thể kết luận rằng khả năng liên kết lên đến 0,000041%."

Phạm Lam phủi phủi tay, đứng lên.

"Tôi ra ngoài uống trà chiều, Bính Thiện, đừng ăn nhiều chocolate như vậy, sẽ béo đó."

Bính Thiện tủi thân buông chocolate xuống.

Giáp Dịch: "Bà ơi, Trù Thần đại nhân nói tối nãy sẽ mời mọi người ăn thịt nướng, bà để bụng nha."

Phạm Lam đi ra khỏi phòng máy công đức, đứng trước cửa sổ hành lang, duỗi lưng ra.

Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô vừa ấm áp vừa mềm mại. Kế Ngỗi ra ngoài mua đồ ăn, Dung Mộc ra ngoài đi dạo, trong không khí phiêu phiêu hương của lá Bạch Quả, vừa an tĩnh lại thản nhiên.

Hiếm khi trộm được nửa ngày nhàn rỗi, hẳn là phải ăn một chút đồ ngon.

Phạm Lam lấy điện thoại di động ra, lướt qua đồ ăn ngoài, ngón tay dừng ở biểu tượng [Chạy vặt].

Thiện Văn Thành gần đây thế nào rồi?

Có phải còn bận giao đồ ăn không?

Thời tiết tốt như vậy, hay là là mời cậu ta một tách trà.

Không biết vì sao, Phạm Lam lại có tình cảm với cậu nhóc này... cảm giác cậu ta giống như một đứa em trai vừa đáng yêu vừa cố gắng... điều này rất kỳ quái, Phạm Lam là đứa con gái duy nhất trong nhà, cũng không có anh em ruột thịt, thậm chí ngay cả chị họ anh họ có quan hệ thân thích tương đối gần, cô cũng rất ít có loại cảm giác này, giống như là... vượt qua huyết thống, xuất phát từ loại cảm giác thân cận giữa linh hồn với linh hồn với nhau vậy.

Có lẽ cái gọi là "có duyên" trong truyền thuyết đây mà.

Phạm Lam gọi điện thoại cho Thiện Văn Thành.

[Số điện thoại của bạn không đúng, vui lòng xác nhận rồi gọi lại.]

Hả?

Phạm Lam nhìn số điện thoại trên điện thoại di động, không chắc có phải là mình nhập số sai hay không.

Cô thò đầu ra nhìn thời tiết, những đám mây nhàn nhạt bay qua bầu trời xanh thẳm, thật là một ngày đẹp trời.

Đi ra ngoài dạo chơi, hay là đi dạo dọc theo sông Xuân Thủy.

Phạm Lam xách túi xách nhỏ đi ra khỏi kết giới, đi qua chợ, do dự trong chốc lát đứng ở bến xe buýt, nhảy lên xe buýt số 11.

Đường 11 là tuyến du lịch Xuân Thành, ít người, dọc theo bờ sông Xuân Thủy xuyên qua toàn bộ xuân thành, là tuyến đường thích hợp để ngắm cảnh.

Trên xe buýt rất ít người, ngoại trừ tài xế và Phạm Lam thì chỉ có hai đôi tình nhân nhỏ ngồi ở hàng ghế sau, hai cái đầu ghé vào nhau thì thầm, dáng vẻ rất thân thiết.

Phạm Lam ngồi bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ dần đi về phía sau.

Gió mang theo mùi nắng, lá cây sáng như đang ẩn chứa kho báu gì đó, trong tai nghe phát ra một bài hát cũ "Chuyện cũ chỉ còn là dư vị", là bài hát mới nhất của Trương Triết Hiên, có cảm giác hoài cổ mềm mại.

[Thời gian trôi qua vĩnh viễn không bao giờ trở về ~ chuyện cũ chỉ còn là dư vị~]

Phạm Lam nhớ tới ngày cô và Thiện Văn Thành về nhà, cũng là ánh mặt trời như vậy, gió như vậy.

Hôm nay thật kỳ lạ, tại sao luôn luôn nghĩ về cậu ta?

Phạm Lam nhìn lộ trình xe buýt, điểm cuối vừa vặn là thôn Thành Trung nơi Thiện Văn Thành sinh sống.

Phạm Lam quyết định đi xem.

Dù sao cô bây giờ là Thần tộc, sẽ không vô duyên vô cớ có loại cảm giác kỳ quái này, có lẽ, lại là điềm báo của thần phú Thiên Nhãn gì đó.

Đây là Phạm Lam lần đầu tiên đến thôn Thành Trung, náo nhiệt hơn rất nhiều so với buổi tối hôm đó, vỉa hè bị những quầy hàng nhỏ bán hoa quả, bán trà sữa, bán vớ chiếm đầy, mấy chiếc xe máy chặn ở đầu ngõ đột nhiên phun ra khí tức giận, tài xế hét lớn "Quýt nhà ai đây, còn có bình gas nữa?! Nhường đường đi!"

Phạm Lam nghiêng người từ bên cạnh người bán hàng rong chen vào, phát hiện thứ gây ra ùn tắc giao thông chính là một chiếc xe chuyển nhà, công nhân chuyển nhà hét to quát nâng sofa đi tới, vừa vặn chuyển xuống từ tòa nhà Thiện Văn Thành ở.

Lên lầu, càng thấy chật chội, Phạm Lam tránh mấy nhóm công nhân ra, cuối cùng leo lên tầng cao nhất. Trên lầu có ba hộ gia đình, một nhà gia đình chuyển nhà kia, một nhà khác mở hết cửa rồi, hình như đã sớm chuyển đi rồi. Còn lại một hộ, Phạm Lam nhớ rõ đó là nhà Thiện Văn Thành, trên cửa còn dán hai tấm môn thần.

Phạm Lam bước lên gõ cửa. Không ai trả lời.

Cô tìm kiếm một vòng, không tìm thấy chuông cửa, lại gõ một lần nữa.

Người dọn nhà cách vách thò đầu ra, là một người đàn ông trung niên, đầu nửa hói, mặc áo ba lỗ và quần ống rộng, trên cổ đeo một sợi chỉ đỏ, buộc một khối giấy vàng hình tam giác.

"Cô tìm ai?" Ông hỏi.

"Nhà này có phải là một cậu nhóc và bà nội anh ta ở chung không?" Phạm Lam hỏi: "Cậu ấy là một nhân viên giao hàng, tên Thiện Văn Thành."

Trên mặt người đàn ông lộ ra một loại biểu cảm khó nói thành lời: "Cô là thân thích nhà cậu ta sao?"

"Bạn."

"Chuyển đi rồi, không còn ở đây nữa." Người đàn ông khoát tay nói.

"Chuyển đi sao? Khi nào vậy?"

"Hơn một tháng rồi."

Phạm Lam hơi sửng sốt.

Hơn một tháng?

Vậy không phải là sau khi cô đưa Thiện Văn Thành trở về chưa bao lâu sao?

"Chú còn có số liên lạc của bọn họ không?"

"Không có không có! Xúi quẩy chết mất, ai còn có thể liên lạc với nhà cậu ta chứ!"

"Ý chú là sao? Chuyện gì đã xảy ra với gia đình cậu ta vậy ạ?" Phạm Lam đuổi theo hỏi.

"Cô không đọc tin tức sao? Nè, cái này!" Người đàn ông chỉ vào điện thoại.

Là một tin tức hiện lên trên màn hình điện thoại.

[Một bà già ở một tiểu khu Xuân Thành, chết trong nhà bảy ngày không ai phát hiện ra, cháu trai về nhà phát hiện thi thể đã phân hủy.]

Ngày phát hành tin tức: ngày 17 tháng 11 năm 202*.

Là ngày cô đưa Thiện Văn Thanh về nhà.

"Haiz, cô nói Tiểu Thiện kia rốt cuộc bị sao thế, rõ ràng biết bà nội cậu ta bị nhồi máu não, mà lại bảy ngày không về nhà, nghe nói bà ấy thức dậy bị té ngã rồi không đứng dậy được nữa, lúc Tiểu Thiện về nhà thì người đã thối rữa rồi."

Đầu Phạm Lam ông một tiếng, trước mắt tràn lên một mảnh tối đen.

"Nhường đường nhường đường!" Công nhân chuyển nhà đẩy Phạm Lam sang một bên.

Phạm Lam vịn tường, chậm rãi đi đến cửa nhà Thiện Văn Thành, cô vươn tay, bàn tay phủ lên cánh cửa.

Xúc cảm lạnh lẽo của cửa sắt giống như một cây kim, từ lòng bàn tay đâm vào huyết mạch.

Cảnh tượng trước mắt Phạm Lam thoáng cái thay đổi.

Cô đứng trong phòng cho thuê, ánh sáng rất tối, trong phòng tản ra một mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn, đầu óc cô ngây ngẩn, gần như là phải mò mẫm đi về phía trước, xuyên qua phòng khách, đi ngang qua phòng bếp, đi qua phòng vệ sinh, cô đứng trước một cánh cửa. Cửa được dán vào lịch cũ bằng keo trong suốt, vẽ một vòng tròn với bút đỏ, vào ngày 24 tháng 12, viết "Sinh nhật bà ngoại".

Cửa khép hờ, khe cửa thấp thoáng ánh sáng, không phải ánh mặt trời mà là ánh đèn trắng bệch.

Cô đưa tay đẩy cửa ra.

Trên mặt đất, một người đang nằm.

Người đàn ông mặc đồ ngủ màu xám, một chân mang dép nhựa, chân kia không có, vị trí trên đỉnh đầu là một chai thủy tinh trống rỗng, chảy ra một vũng chất lỏng nhớt màu tím.

Dưới chân Phạm Lam mềm nhũn quỳ xuống đất.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng đẩy lưng người trên mặt đất.

Đây không phải là tay cô, hai tay này xương khớp lớn hơn, da càng đen, có vết chai, là một đôi tay của đàn ông... Phạm Lam đã từng thấy đôi tay này, đây là tay của Thiện Văn Thành.

Hai tay này run rẩy lật người trên mặt đất lại.

Đó là một khuôn mặt thối rữa, hốc mắt và miệng bò ra nhưng con dòi bị màu trắng.

"Ọe!"

Phạm Lam nôn ọe, nặng nề quỳ xuống đất. Cô hô hấp kịch liệt, không khí vọt thẳng vào lá phổi, làm cả lồng ngực đau nhức, da đầu cô giống như bị dao cắt ra, không biết là mồ hôi hay máu chảy xuống trán, dạ dày kịch liệt co giật, nôn ra từng ngụm nước chua.

"Này này, cô gì ơi cô không sao chứ?"

"Có muốn gọi 120 không?!"

Bên tai có người hét to, Phạm Lam nghe không rõ, giống tai của cô bị thứ gì đó nhét vào, cô muốn ngẩng đầu nhìn nhưng trước mắt đã trở nên mơ hồ, Phạm Lam lúc này mới phản ứng lại, ánh mắt cô đã bị nước mắt che khuất.

"Cô gái cô gái!"

Ai đó vỗ vai cô.

Phạm Lam hô hấp kịch liệt, làm cho người ta hít thở không thông, nỗi tuyệt vọng lui xuống từng tầng từng, thính giác và thị giác của cô dần dần khôi phục

Cô còn ở hành lang, tay vịn cửa sắt nhà Thiện Văn Thành, cô không đi vào.

"Cô không sao chứ?" Đại thúc cách vách vẻ mặt lo lắng: "Bệnh tim? Hen suyễn?"

Phạm Lam lắc đầu, rút khăn giấy trong túi ra lau miệng.

"Tôi không sao."

"Cô thật sự ổn không đó? Mặt cô trắng đến đáng sợ, tôi sẽ gọi 120 cho cô."

"Không cần, cám ơn." Phạm Lam đứng lên, vịn tường xuống lầu: "Tôi không sao."

Phải, cô không sao.

Tất cả những gì vừa rồi, đều không phải là cô nhìn thấy cũng không phải cảm giác của cô.

Mà là, ký ức của Thiện Văn Thành.

Khi Phạm Lam lên taxi, những cảm xúc đó đều biến mất, thân thể và đôi mắt của cô đã khôi phục lại như trường.

Điện thoại vang lên một tiếng "ting", một tin nhắn nhảy ra.

[Trù thần]: Tối nay, Khôn Cảnh, thịt nướng.

[Lam lười biếng]: Đã nhận được.

Phạm Lam cất điện thoại di động, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảnh sắc quen thuộc xẹt qua trước mắt, ánh mặt trời vàng, những chiếc lá lấp lánh, những con đường nhộn nhịp, những người đi bộ cười và trò chuyện.

Giống hệt ngày hôm đó.

Ngày hôm đó, cô đã tự mãn.

Ngày hôm đó, cô nghĩ rằng cô đã giúp Thiện Văn Thành.

Ngày hôm đó, cô nghĩ rằng cô thực sự nghĩ rằng mình có thể cứu được chúng sinh.

Ngày hôm đó...

"Cô gái, đến nơi rồi." Người lái xe dừng lại và nói.

Phạm Lam quét mã thanh toán, xuống xe đi vào chợ, chui vào cửa sắt lớn, xuyên qua kết giới đứng dưới gốc cây Bạch Quả vàng óng.

Cô nhìn thấy đám Tường Vân siêu lớn của Cơ Đan, đang treo ở cây Bạch Quả, đuôi mây mềm nhũn kéo dài trên mặt đất, Tường Vân 007 nằm ở phía trên ngủ thiếp đi, khẽ phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Đinh Tứ khiêng lò nướng thịt nướng lên lầu, Ất Nhĩ và Bính Thiện khiêng giỏ hoa quả xuyên qua hành lang tầng hai.

"Bà ơi, Trù Thần đại nhân hôm nay mua thịt bò rất tươi."Giáp Dịch đứng ở cửa sổ chào hỏi.

Phạm Lam ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ giật giật, cô không nói gì cả.

Cô đứng dưới gốc cây Bạch Quả một lúc lâu, cảm giác trong lồng ngực có một quả bong bóng khổng lồ đang chèn ép trái tim mình.

Cô bước vào miếu Thổ Địa rồi lên lầu.

Hành lang lầu hai rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã đến Khôn Cảnh, xuyên qua cửa sổ, cô nhìn thấy hoàng hôn trên cây Bạch Quả đỏ như máu.

"Phạm Lam?" Có một âm thanh vang lên ở phía trước.

Phạm Lam chậm rãi quay đầu, cô nhìn thấy Dung Mộc.

Anh ta đứng ở ngưỡng cửa, trong tay cầm một quyển sách, áo hoodie trắng rộng lớn bị ánh sáng biến màu hồng phấn mông lung.

Lông mi anh hơi động đậy, nhíu mày.

"Xảy ra chuyện gì sao?"

Giọng nói ôn nhu kia giống như một cây kimchọc thủng bong bóng trong lồng ngực Phạm Lam.

Một giọt nước mắt, hai giọt nước mắt, vô số nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, Phạm Lam cảm thấy một sức mạnh gì đó đã kéo lấy cổ họng cô, kéo lục phủ ngũ tạng của cô, kéo luôn trái tim của cô ra.

Dưới chân cô mềm nhũn, tầm mắt của cô trở nên mơ hồ, cô thậm chí còn không biết vì sao lại nhào vào trong ngực Dung Mộc, ôm chặt lấy thắt lưng anh ta.

6.3.2022