Sự Ngọt Ngào Cuối Cùng

Chương 4:về nhà




Chiếc ô tô dừng lại tại một ngôi nhà xa lạ , Lạc Hy bước xuống xe , đứng trước nơi đây cô bỗng tìm lại được hơi ấm gia đình . Căn nhà khá to , xung quanh trồng rất nhiều cây, phía bên trái có một hồ sen hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian . Điều đó bất chợt khiến cô ngây ngốc trong giây lát . Đây là nhà cô, là gia đình của cô, từ giờ cô không cần phải lo bất cứ điều gì nữa .
"Lạc Hy , vào nhà thôi con "
"Vâng "
Lạc Hy chợt tỉnh sau những suy nghĩ miên man của bản thân cùng ba mẹ vào nhà . Cô đẩy cánh cửa gỗ to lớn , bước vào .
"Mẹ , đây thật sự là nhà mình ư ?"
"Đúng vậy , có chuyện gì sao?!"
"Lúc đầu con tưởng ....."
"Ba con ông ấy là một cổ đông nhỏ của một tập đoàn nên cũng dư giả tiền , con không cần ngại gì cả, về sau đây chính là nhà của con!" \_Bà Triệu giọng đầy yêu thương , trìu mến.
Lạc Hy bước vào căn phòng mới của mình, ngả lưng trên chiếc giường êm ái, bây giờ cô vẫn không thể tin mình đã có một gia đình mới. Sở dĩ lúc nãy cô hỏi như vậy là vì cô khá bất ngờ về gia thế của bố mẹ mới của mình. Lúc ở bệnh viện thấy họ ăn mặc giản dị lại không phô trương lên vốn tưởng rằng chỉ là gia đình bình thường, không ngờ khi bước vào căn nhà cô lại có cái nhìn khác về họ . Trong nhà tuy không có nhiều đồ vật đắt tiền nhưng mỗi thứ trang trí lại không phải loại tầm thường, huống hồ căn nhà lại vô cùng rộng lớn ngoài sức tưởng tượng của cô. Vậy là từ nay về sau, đây chính là gia đình của cô nên cô tự khuyên bản thân làm quen dần với cuộc sống mới .
"Lạc Hy , con xuống nhà được ko?"
"Vâng, con xuống ngay!"
Nghe tiếng bà Triệu gọi, cô liền chạy ngay xuống nhà, bà đã ở sẵn trong bếp đợi cô.
"Mẹ gọi con ạ"
"Hôm nay là bữa cơm đầu tiên con về nhà chúng ta , con có muốn giúp mẹ chuẩn bị ko?!"
"Tất nhiên là có rồi ạ"
"Vậy con giúp mẹ nhật rau đi"
"Vâng"
Lạc Hy lấy bó rau lấy bó rau cải xanh tươi ra, vừa cầm lên một cọng cô bỗng nhận thấy bản thân không biết nên phải làm sao , trong tiềm thức của cô lại ko có một chút ấn tượng nào về chuyện bếp núc cả . Lạc hy bất đắc dĩ quay sang bà Triệu ,
"Mẹ, con thật sự không biết nhặt rau , chẳng lẽ vụ tai nạn đó khiến con mất trí nhớ , mất luôn cả khả năng nấu ăn sao ?!"
"Làm gì có chuyện đó , chắc lúc trước con chưa từng nấu ăn nên không biết thôi"."Nào , để mẹ dạy con"
Bà Triệu cười vui vẻ , chỉ dạy Lạc Hy từng chút một , từ việc nhặt rau , thái thịt đến những món phức tạp như nấu canh , các món xào.... Sau một hồi hì hục dưới bếp , những món an cuối cùng cũng được bày ra đĩa , tưởng rằng sẽ là những món ăn đầy màu sắc nhưng rất tiếc cô là Lạc Hy, cái gì cô cũng có thể học nhưng duy chỉ nấu ăn là cô quỳ sát đất . Cô đã ở trong đó cả một buổi chiều màn món cô làm không mặn thì lại nhạt , riêng món cá cô dành 2 tiếng đồng hồ để làm và sản phẩm đạt được là 1 đĩa cá đen thui.
Đến tối
"Nào, để xem con gái ta nấu ăn có ngon không nào~"
Ông Triệu vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
Ba mẹ , con xin lỗi tại con chưa bao giờ nấu ăn nên.."
Cô vừa áy náy gãi đầu
"Không sao! Từ từ rồi sẽ biết làm"\_ ông Triệu an ủi cô
"Nào , cả nhà ăn cơm đi "
Bữa cơm đầu tiên tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, không khí gia đình ấm áo vô cùng .
Mọi chuyện cứ thế trôi qua được 1 tháng .
"Mẹ con mua hoa về rồi !"
"Được rồi , con cứ để đấy đi"
Lạc Hy đi thật nhanh vào nhà , giờ đã là cuối hè , trời hôm nay vô cùng âm u, lúc về thì đã đổ mua rất to, cô phải cố gắng lắm mới chạy được về . Bây giờ người cô ướt sũng do không mang ô.
"Lạc Hy , lên thay quần áo đi con, cẩn thận kẻo bị cảm "dạ"
Lạc Hy lên thay một chiến váy màu trắng tinh khôi trễ vai lộ ra xương quai xanh quyến rũ trông thật thuần khiết tựa như một công chúa ngọc trai ngọt ngào.